Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 9

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm nhận lấy ly nước bên cạnh, uống mấy hớp mới phát hiện là Diệp Minh đưa.

Quay đầu nhìn Diệp Minh, anh ấy còn đang cười rạng rỡ.

Diệp Minh hỏi: “Vừa rồi cô vừa rồi diễn tốt lắm, trước kia cô đã đóng phim rồi à?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu. Cô mới học xong năm nhất, chương trình học còn chưa học tới trọng tâm diễn xuất.

Diệp Minh còn muốn nói gì đó thì đạo diễn đã tới.

“Cơ Thập Nhất, vừa rồi cô diễn rất khá!” Vương Hạo cười ha ha: “Tôi vốn đang suy nghĩ có nên cho hai người diễn thử một chút không, xem ra hiện tại không cần.”

Hắn lại nhìn Diệp Minh, lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo là cảnh của cậu, đừng để rớt lại phía sau đấy!”

Diệp Minh đứng thẳng người, đứng chuẩn theo tư thế của một cảnh sát: “Báo cáo đạo diễn, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Cảnh kế tiếp là Diệp Minh, diễn nam chính vừa được điều đến sở cảnh sát phụ trách đường Tam Lý, vừa vặn được an bài tới điều tra vụ án này, đối với người báo án sinh ra hiếu kỳ.

Cốt truyện rất đơn giản, chỉ cần diễn xuất thích hợp là được.

Cơ Thập Nhất ngồi một bên trên ghế, chuyên tâm nhìn bọn họ diễn, cánh tay chống lên đầu gối, đặt trên đó là quyển sách “Chu Công giải mộng”.

Hôm nay thật là trùng hợp.

Lúc trước cô ở Mộng Cảnh đại lục đi vào giấc mộng của người khác rất dễ dàng, chỉ cần sắp xếp lại logic là được.

Nhưng cô đã đến đây thì không thể như vậy nữa, cô phải nhanh chóng dung nạp kiến thức về diễn xuất, còn phải học cách diễn của người khác để không bị thiếu sót.

Diệp Minh này diễn xuất không giống cô.

Đối phương xuất thân từ Đại học hí kịch, biểu diễn kịch nói dễ như trở bàn tay, nhưng đưa đến diễn xuất phim thì có chút dấu vết hí kịch.

Mặc dù mấy ngày trước cũng quay một số cảnh, nhưng vẫn chưa điều chỉnh ổn vẫn còn hơi trục trặc.

Vương Hạo vỗ kịch bản: “Diệp Minh, tự nhiên một chút, đừng diễn khoa trương như vậy, lại một lần nữa.”

Diễn viên quần chúng nằm trên đất không nhịn được cười, làm diễn viên quần chúng nhiều lần rồi, diễn xuất của Diệp Minh thật sự làm hắn nhịn không nổi.

Diễn đi diễn lại mấy lần, trời cũng đã tối, cảnh này của Diệp Minh cuối cùng cũng thông qua.

Diệp Minh quay lại bên ghế, ngồi một bên: “Thật không dễ dàng, không dễ dàng.”

Cơ Thập Nhất có qua có lại, cầm ly nước đưa sang, cười dịu dàng nhìn Diệp Minh: “Anh diễn thực tốt lắm rồi, lần sau hẳn là không có vấn đề.”

Diệp Minh nhìn cô cười cười: “Hy vọng vậy.”

Mấy ngày đầu không có nhiều cảnh quay, đạo diễn bên kia hét to kết thúc.

Nhân viên trong đoàn bắt đầu bận rộn làm việc, âm thanh nói chuyện phiếm và âm thanh đồ vật lạch cạch lẫn lộn vào nhau, diễn viên quần chúng từng nhóm rời đi chỉ còn lại một ít người.

Diệp Minh vỗ đầu một cái, tạm biệt Cơ Thập Nhất rồi rời đi.

Đa số các Học viện nghệ thuật ở Đế Đô, cách Điện ảnh thành không xa lắm. Hiện tại quay bộ web drama này nên hắn thuê một căn chung cư nhỏ cách đây không xa cho thuận tiện.

Vị trí khá hẻo lánh vắng vẻ, được cái giá rẻ, sinh viên có thể chống đỡ nổi.

Tiếng bước chân bộp bộp nện trên mặt đất.

Đi tới đầu hẻm, ánh đèn yếu ớt, Diệp Minh dựa vào trí nhớ quen thuộc bước lên nền đá.

Nhưng hắn không phát hiện ra phía sau hắn, có mấy bóng người lén lén lút lút nhô ra, lấm lét nhìn trái phải, bước nhanh vào trong hẻm, dưới ánh trăng mơ hồ phản chiếu một chút ánh sáng màu bạc.

Rất nhanh Diệp Minh phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Ở trong hẻm này không có bao nhiêu người sinh sống, mà những người hắn gặp qua đều là ông bà cụ.

Tiếng bước chân phía sau lưng rõ ràng không đúng, chưa nói đến vừa nhiều bước chân vừa loạn, vừa nghe đã thấy không bình thường.

Hắn bước chân nhanh hơn, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía sau.

Đáng tiếc ánh đèn bên ngoài không chiếu tới nơi này, chỉ có thể nhìn được mấy bóng người mơ hồ, ánh sáng màu bạc kia hắn cũng đã trông thấy.

Diệp Minh hít vào một hơi, cái thế trận này thực hiện quá nguy hiểm.

Trong đầu hiện ra câu nói lúc kia của Cơ Thập Nhất, khiến hắn sinh ra bất an, nhân cơ hội bỏ chạy, đồng thời hét lớn: “Cháy rồi! Cháy rồi!”

Người phía sau nhận ra biến hóa của hắn, lập tức bám theo.

Diệp Minh không chú ý vấp vào một viên gạch, cả người bị ngã rầm xuống đất, khoảng cách với những người kia ngày càng gần.

Âm thanh dao nhọn đâm vào thịt hết sức rõ ràng.

Thời điểm ngất đi, Diệp Minh vẫn còn suy nghĩ, hắn là có gây thù chuốc oán với ai đâu, hắn là thanh niên tốt của thời đại a.



Trên hành lang bệnh viện.

Phạm Dương nhỏ giọng nói: “Anh Liên, lần này nạn nhân là nam chính của bộ phim phim “Thám tử tình yêu”, Diệp Minh.”

Tối qua bọn họ nhận được điện thoại báo án, cuối cùng tìm thấy Diệp Minh nằm ở mương nước.

Lúc ấy Diệp Minh đang nằm thoi thóp, toàn thân bị thương bởi vết dao đâm.

Nếu mấy ông bà kia đến chậm một chút, bọn họ lại đến muộn một chút thì hắn chỉ sợ không xong rồi.

Nói tới việc này, Phạm Dương có chút đồng tình với Đạo diễn Vương.

Bộ phim này còn chưa quay được mấy ngày mà nam nữ chính đều vào bệnh viện, bây giờ nếu tiếp tục quay, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

Hai người đẩy cửa phòng bệnh ra.

Diệp Minh trên giường bệnh đã tỉnh lại, cánh tay, ngực đều bị quấn băng vải, cả người hết sức thê thảm, nhất là vết thương trên bụng còn đang rướm máu.

Diệp Minh thều thào hỏi: “Là các anh cứu tôi sao?”

Hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện mình ở bệnh viện, y tá nói anh ta được cảnh sát đưa tới.

Phạm Dương gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó anh bị thương rất nghiêm trọng.”

Diệp Minh mặt đầy khó hiểu: “Có tìm được thủ phạm không?”

“Trước mắt còn chưa có manh mối, khu vực kia vừa lúc là góc chết của camera.”

Thực tế tiểu khu đó có rất ít camera, khó khăn lắm con đường kia mới co, vậy mà cái hẻm nhỏ kia lại nằm ở góc chết, đúng là quá sức xui xẻo.

Cộng thêm con hẻm bên đấy khá ẩm ướt, dấu chân tới lui đều lưu lại, cho nên dấu chân thu thập được cũng vô cùng bình thường, chứng cứ như vậy căn bản không được tính là chứng cứ.

Diệp Minh có chút thất vọng.

Vẻ mặt của Liên Diệc không biến sắc, theo thông lệ hỏi: “Trước kia anh có kẻ thù không? Hoặc là có đắc tội với ai không?”

Diệp Minh lắc đầu.

Những người quen biết hắn đều nói tính tình hắn khá tốt, huống chi hắn học Hí Kịch, rảnh rỗi thì đi đóng phim, bạn học cũng không thân, bạn cùng ký túc xá thì chỉ là quan hệ xã giao hời hợt.

“Lúc đó anh có thấy được dáng vẻ người tấn công anh trông như thế nào không?”

Nói tới cái này, Diệp Minh đột nhiên nhanh trí, kích động vỗ đùi làm động đến miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Tôi cảm thấy bọn họ không giống người thường, bọn họ nhìn rất cường tráng, còn mang theo dao, dường như trước lúc tôi choáng váng còn nghe được một câu.”

Khi đó hắn vấp phải viên gạch liền mất đi lợi thế, bọn họ nhanh chóng vọt tới gần, trời rất tối, hắn chỉ thấy được khoảng ba bốn người, ra tay vô cùng độc ác.

Diệp Minh khẽ cau mày suy nghĩ một chút: “Hình như là… uy hϊếp… Một ai đó?”

Thật sự quá mơ hồ, trước lúc hắn mất đi ý thức thì nghe được đứt quãng một câu.

Liên Diệc ghi lại những lời Diệp Minh nói vào một quyển sổ, trong lòng đối với chuyện này đã có suy nghĩ, nháy mắt với Phạm Dương.

Liên Diệc nói: “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, nếu muốn bổ sung cái gì có thể gọi điện cho chúng tôi, vụ án có tiến triển mới chúng tôi sẽ thông báo với anh.”

Diệp Minh dựa vào gối, nghe rồi gật đầu: “Hai vị cảnh sát đi thong thả.”

Chuyện tối hôm qua thật sự khiến hắn nghĩ không ra. Hắn cũng không đắc tội ai, sao lại gặp tai họa lớn như vậy? Mấu chốt là vết thương kia của hắn, có thể thấy những người đó muốn lấy mạng hắn, xuống tay không hề lưu tình.

Chẳng lẽ là ác mộng thật sự thành thật?

Dù cho thân tàn, Diệp Minh vẫn kiên định như cũ, dùng cái tay nguyên vẹn còn lại mở máy ra tự chụp một tấm ảnh, vui vẻ phát lên weibo, đặt trong vòng bạn bè.

Không tới một phút, di động rung lên dữ dội làm điện thoại trượt sang một bên.

“Tiểu Minh sao ra nông nỗi như vậy?”

“Trời ơi ai ra tay tàn nhẫn đến vậy, có phải cậu cường bạo con gái nhà người ta cho nên đánh?”

“Thật đáng thương, đang mùa hè lại bị gói thành cái bánh chưng, phải bó trong bao lâu?”

Diệp Minh cười cười, bỗng nhiên phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của ba hắn, khóe miệng nhếch một cái trả lời điện thoại.

“A Minh! Bây giờ con sao rồi?” Âm thanh của ba hắn rất gấp, còn kèm theo tiếng thở dốc.

“Ba, con không sao, ba đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chút là khỏe, nhìn có vẻ thê thảm, nhưng thật ra thì chỉ bị thương ngoài da.”

“Con đừng có lừa ba, trong bệnh viện chú ý an toàn, đừng để cho người lạ vào được phòng bệnh. Đúng rồi, con đã báo cảnh bắt người chưa?”

“Còn chưa đâu, con cũng không biết là đắc tội với ai.”

“…Đều do ba… Đều do ba… Con nghỉ ngơi cho khỏe!”

Điện thoại đột ngột bị cúp, Diệp Minh có chút khó hiểu, trong lòng hoang mang rối loạn.



Lúc Cơ Thập Nhất vừa tới đoàn phim đã thấy đạo diễn mặt mày ủ dột, tiếng than thở dường như có thể nối thành một bài hát.

Nhìn đạo diễn cũng không để ý gì tới việc quay phim, cô vừa định hỏi chuyện gì thì bị Đinh Hiểu Đồng kéo sang bên cạnh.

Giọng đối phương cực nhỏ, giống như ăn trộm: “Nghe nói hôm nay Diệp Minh nằm viện.”

Nằm viện? Cơ Thập Nhất bất thình lình nghĩ tới hôm qua vừa mới nhắc nhở anh ấy phải chú ý an toàn, hôm nay ngược lại trực tiếp vào bệnh viện, thật là đủ miệng quạ đen.

“Sao lại nằm viện?”

Đinh Hiểu Đồng nhún vai: “Tôi cũng không biết, hôm nay vừa nghe đạo diễn nói, mấy cảnh của nam chính sẽ bị đẩy về phía sau.”