Nếu nói như vậy thì có thể giải thích lý do thể lực tiêu hao không rõ ràng.
Bởi vì phát động ít dị năng dẫn tới tiêu hao ít năng lượng? Có lẽ tiêu hao dị năng tinh thần lực được quyết định bởi mục tiêu mạnh hay yếu?
Chỉ là Tô Tuyền nhất thời không đoán được đối phương có đoán được dị năng của cô hay không.
Tô Tuyền: “Bởi vì cảm giác có người theo dõi tôi từ trước, nên lúc ở dưới phố ngầm anh mới giả làm cố chủ của tôi? Sau đó lại giả vờ rời đi?”
Nam nhân tóc đen liếc mắt nhìn cô một cái, dường như là cam chịu.
Tô Tuyền: “Được thôi, bất kể thế nào, tôi đều nên cảm ơn anh, nếu không đêm nay tôi khẳng định là phải chết.”
Hắn bình tĩnh mà nhìn cô, giống như loại cảm ơn này cũng gặp thường xuyên.
Tô Tuyền đến chỗ hai thi thể, lục soát một lần, lấy hết đồ vật đáng giá trên người họ.
“Chết tiệt!”
Bất chợt có người lái xe đi qua, thấy một màn như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tăng tốc rời đi.
Sờ xong thi thể, Tô Tuyền ngồi dưới đất phát ngốc.
Trong mười phút ngắn ngủi đã gϊếŧ chết 3 người, sự việc nhìn như thái quá ở tinh cầu này lại là điều bình thường.
Hơn nữa bây giờ cô đang trong tình thế nguy hiểm, trong đầu cô toàn là làm thế nào để thoát khỏi hoặc xử lý hết nhóm sát thủ do Dung gia phái tới.
Cô không còn thời gian để nghĩ các sự việc khác.
Tô Tuyền nghĩ tới nghĩ lui, khả năng Dung gia cùng lúc thuê một đống sát thủ là không lớn.
Rốt cuộc bọn họ vô cùng khinh thường cư dân Hoang Tinh, chỉ sợ sẽ coi cô thành một người qua đường.
Đối phó với một người bình thường, thuê dị năng giả vừa nãy là vô cùng đủ rồi.
“Đúng rồi.”
Tô Tuyền ngẩng đầu, “Nếu anh đã biết hắn theo dõi tôi, vậy anh có biết còn có ai khác theo dõi tôi hay không?”
Nếu là Dung gia thuê sát thủ, hẳn là cũng sẽ chờ ở không cảng.
Mộng Thành không chỉ có một cái không cảng, nhưng mà thông thường thuyền hàng giống nhau sẽ hạ cánh ở không cảng cô xuất hiện, cho nên không tồn tại khả năng tìm nhầm vị trí.
Nam nhân tóc đen khẽ lắc đầu.
“Không còn sao?”
Nếu thật là như vậy, chắc hẳn anh em Dung gia đã thuê sát thủ.
Chỉ là về sau như thế nào liền khó nói.
Tô Tuyền khẽ gật đầu, từ trên mặt đất đứng dậy, “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không, chỉ là tò mò chút thôi. Hai tên cướp kia không nhìn thấy anh, nhưng là sát thủ dường như có thể nhìn thấy anh phải không?”
“Có thể.”
Hắn kiệm lời mà nói, “Dị năng giả đều có thể.”
Xem ra năng lực ẩn thân của hắn chỉ có tác dụng với người thường?
Tô Tuyền gật đầu, “Tuyệt, mặc kệ thế nào, anh đã cứu tôi, nếu có cần trợ giúp cứ việc mở miệng.”
Cô vốn tưởng rằng sẽ nhận được lời châm chọc của đối phương, rốt cuộc trông cô cũng không giống cao thủ.
Ai biết đối phương lại không lập tức cự tuyệt, ngược lại lâm vào trầm tư.
…….
Số 7, Ain.
Không cảng.
Nơi bến cảng vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ có một ít thuyền hàng dừng lại để nghỉ ngơi sắp khởi hành.
Trong đại sảnh, mấy nhân viên công tác đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ bàn luận đến phi thuyền xa hoa đã cập bến ở đây, chủ nhân của phi thuyền còn là một con gái trẻ tới đây tìm người, tìm mấy ngày liền vẫn chưa thấy.
Không lâu trước đây có một chiến hạm đã hạ cánh xuống khu vực không người.
Phi thuyền trang bị hỏa lực hạng nặng, thuyền còn được sơn màu sắc sặc sỡ.
“Hẳn là tinh tặc.”
Chỉ có tinh tặc mới hạ cánh ở nơi ngoài không cảng.
Rốt cuộc theo lý thuyết, đây là hành vi trái pháp luật với Liên Bang.
Tuy rằng ở Hoang Tinh không ai truy cứu nhưng không cảng là nơi thích hợp để hạ cánh, cũng không tạo thành tổn thương cho phi thuyền, thông thường người ta vẫn hay hạ cánh ở đây.
Những tinh tặc cũng không cướp bóc trong thành, chỉ trộm đi một ít nguồn năng lượng và nhiên liệu dự trữ của không cảng.
Động tác của họ rất nhanh, không kinh động đến bảo vệ gác đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra, khi đó tinh tặc đã chạy mất rồi.
“Nghe nói bọn họ còn bắt cóc mấy đứa trẻ mồ côi, không biết là bán đi hay là cho chúng nhập bọn.”
“Đó là cái gì? Lại là một chiến hạm? Sao dạo này hay có người giàu chạy tới đây vậy ?”
Mọi người đứng dậy, qua lớp pha lê nhìn về phía khu không cảng.
“Đây chắc chắn là phi thuyền Dương Phong số II!”
Một phi thuyền trắng xanh với đường hạ cánh nhanh gọn, lẵng lẽ cập cảng, quạt gió cuốn hết cát sỏi trên mặt đất lên. Trong lúc nhất thời, bốn phía đều trở nên mù mịt.
“Đây là cái quái gì vậy?”
Người trên thuyền đi xuống ngay lập tức miệng đầy cát.
Mỗi người bọn họ quần áo chỉnh tề, hiển nhiên không quen với môi trường nơi đây.
Bọn họ vội vàng mở ra màng lọc ánh sáng, chắn hết cát bụi ở bên ngoài.
“Tiểu thư thật sự đang ở đây sao?”
Có người nhịn không được mà hoài nghi.
“Tiểu thư gì chứ, bất quá chỉ là một đứa mồ côi.”
Lại có người chế nhạo: “Nếu không phải chỉ có cô ta mới có thể lấy di sản, cô ta cũng xứng được vào gia phả của chúng ta sao? Nhìn nơi cô ta sinh hoạt là nơi nào? Khẳng định là người vừa dơ bẩn vừa ngu ngốc, mỗi ngày làm bạn với rác rưởi. Quả thực bôi nhọ danh dự gia tộc chúng ta.”
“Tôi nghe nói cha nuôi của ả là công nhân của công ty tái chế nói trắng ra là nhặt rác rưởi.”
“OMG, được người như vậy nuôi lớn, tôi vô cùng hoài nghi trên tinh cầu này không có hệ thống giáo dục hoàn chỉnh.”
Có người không khỏi kinh ngạc, “Cô ta không biết chữ sao?”
“Không cần nghi ngờ, nơi này không có trường học, nhưng mà tôi đoán không đến mức không biết chữ, rốt cuộc nơi này cũng có mạng, tải mấy cái phần mềm học tập hẳn là không quá khó.”
Bọn họ rất nhanh ngồi vào xe.
Chiếc xe lướt qua các kiến trúc cũ nát, lởm chởm, đi vào vùng sa mạc trắng, dừng lại ở trước phi thuyền cũ kĩ được cải tạo thành căn nhà.
Một đám người bước ra từ trong xe, hai mặt nhìn nhau, dường như đời này chưa gặp qua cảnh tượng này.
“Cô ta ở nơi này sao?”
“Cô ta được một tên nhặt rác nuôi lớn, anh nói xem?”
Bọn họ cười phá lên.
“Nơi này không có người.”
Có người nói, “Ai muốn vào xem thử?”
Bọn họ đều là dị năng giả, ít nhiều đều có thể cảm nhận được trong phòng không có người, thậm chí sâu bên trong cũng không có.
“Bỏ đi.”
Một người khác cười lạnh: “Cô ta là nhân viên của công ty tái chế, đi tra thời gian làm việc của ả với ký lục không cảng, xem cô ta có thể chạy đi đâu.”
“Tôi vừa nhìn qua không cảng, đa số phi thuyền nơi này đều đi đến Ám Tinh, có lẽ đã bị bắt cóc bán đi.”
“Nga, đúng vậy, lúc trước có tinh tặc dừng lại ở đây.”
“Cần kiểm tra camera theo dõi không cảng hay không? Có lẽ trước khi tinh tặc tới, cô ta đã rời đi thì sao?”
Có người suy đoán: “Nếu cô ta là con gái của bác cả, chắc chắn cũng là dị năng giả ”
“E rằng cô ta cũng không biết mình là dị năng giả! Nếu cô ta có một ít bản lĩnh cũng không đến mức ở căn phòng hỏng này!”
Người bên cạnh mất kiên nhẫn nói, “Liền tính cô ta mua được vé tàu, đoán chừng cũng đi Ám Tinh trước, một phế vật như cô ta lại đi tìm chết sao? Chỉ cần cô ta không ngốc thì sẽ không làm vậy, hẳn là đã bị tinh tặc bắt đi!”
“Nếu không chúng ta tra camera không cảng, nhỡ đâu cô ta rời đi từ trước rồi ”
“Nơi này toàn bụi bẩn, nếu cô ta đeo mặt nạ, anh có thể nhận ra được không?”
Người nọ cứng họng.
“Chúng ta hỏi mấy phi thuyền đến Ám Tinh một lần đám tinh tặc đều đem hàng hóa trao đổi, nếu cô ta tự đi cũng chỉ có thể đến nơi đó.”
“Cũng phải.”
“Nếu như bị bắt tới nơi đấu giá, cô ta sẽ trở thành trò cười của Tô gia.”
“Yên tâm, sau khi hết giá trị, cô ta sẽ bị nhốt lại, bọn họ sẽ tuyên bố cô ta có bệnh, tất cả các yến hội cùng quan hệ xã giao đều hủy bỏ.”
……
Ám Tinh.
Trên con phố gần quảng trường, nam nhân tóc đen mắt xanh trầm tư vài phút, giống như đang hạ quyết tâm.
“Ân.”
Đối phương vỗ vai cô, “Tôi sẽ liên hệ với cô.”
Cho nên thực sự có việc cần nhờ sao?
Tô Tuyền có chút kinh ngạc.
Câu nói kia đương nhiên là thật, không phải là lời khách sáo, cô khẳng định sẽ không cự tuyệt, dù gì cũng là ân nhân cứu mạng.
Đương nhiên, nếu đối phương không mạo danh thay thế cố chủ, làm chậm trễ thời gian của cô, cô cũng sẽ không gặp hai tên cướp bóc kia.
Nếu không gặp bọn chúng sẽ không bị thương, sát thủ cũng không lộ diện sớm.
Nhưng sát thủ sớm muộn gì cũng động thủ, sớm muộn gì việc này cũng sẽ xảy ra.
Hiện tại cân nhắc lại ai nợ ai cũng không còn ý nghĩa, dù sao sát thủ đã chết là chuyện tốt.
Tô Tuyền: “Tôi có thể giúp được cho anh? Dị năng giả lợi hại giống như anh không thành vấn đề, tôi đưa anh phương thức liên lạc, khi nào cần thì gọi.”
Hơn nữa cô cũng rất vui khi quen biết một dị năng giả mạnh như vậy, đối phương biết nhiều việc cô không biết, có thể thêm một phương thức tìm hiểu một chút đều là việc tốt.
“Nhanh chóng hiểu rõ dị năng của cô.”
Hắn nghĩ nghĩ: “Nó rất hữu ích.”
Tô Tuyền cả kinh: “Cái gì?”
“Không phải cô cho rằng người vừa rồi là bị phản phệ mà chết sao? Cô không ý thức được chính mình đã làm gì.”
Hắn ngừng một chút, “Hiển nhiên cô không hiểu năng lực của mình.”
Tô Tuyền: “…….”
Là ý này sao?
Trong nhất thời cô không đoán được đối phương có phải đã đoán được dị năng phục chế của cô rồi hay không.
Sau đó, Tô Tuyền cảm thấy không thích hợp.
“Ân? Vết thương của tôi?”
Miệng vết thương bị đâm ở eo đã biến mất.
Chỉ có vạt áo sơ mi thấm đẫm máu, tựa như vết thương kia là ảo giác.
Tô Tuyền ngẩng đầu lên, “Anh chữa trị cho tôi?”
Quá nhanh rồi đi?
Đây là loại kỹ thuật phục hồi máu thần kì gì vậy?
Hơn nữa
Dựa theo cách nói này, tuy trên lý thuyết một người có thể khai phá ra nhiều dị năng đặc thù, nhưng thời gian sử dụng là hữu hạn, một dị năng được khai phá cần phải trải qua thời gian dài để rèn luyện thành thạo.
Ví dụ như loại dị năng chữa trị này.
Tốc độ cùng hiệu suất phát động đều cần quá trình luyện tập lâu dài mới có thể dần tăng lên.
Tất nhiên loại trình độ này không phải người mới có thể thực hiện được.
Nói cách khác, dị năng chữa trị là dị năng hắn thường dùng nhất đi?
Tô Tuyền: “Cảm ơn nhưng anh thật sự là trị liệu sư sao?”
Thông thường người có dị năng chữa trị đều có đồng đội, cô thật sự không thể tưởng tượng được tên này sẽ ở chung cùng đồng bạn như thế nào.
Ba ngày làm tức chết một đồng đội?
“Cũng không đúng.”
Nam nhân tóc đen bình tĩnh mà nói, “Thực ra tôi không thường dùng dị năng này.”
Tô Tuyền: “Tại sao vậy? Sao có thể? Tốc độ chữa trị của anh nhanh như vậy ”
“Bởi vì tôi gϊếŧ người càng nhanh hơn.”
Tô Tuyền: “………………”