Tinh Tế Đệ Nhất Hỏa Táng Tràng

Chương 1: Trân Trọng Cuộc Sống, Rời Xa Nam Chính

Tô Tuyền đứng ở một căn phòng đơn sơ đang tự hỏi nhân sinh.

Vách tường bốn phía loang lổ, đồ gia dụng đã cũ, lớp sơn nửa cái bàn đã bong tróc, giường nệm càng là trực tiếp đóng gói rương đôi lên.

Một người đàn ông vô cùng trẻ tuổi đang ngồi trên giường.

Hắn có mái tóc màu nâu ngắn hơi hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn tú, mặt mày tựa điêu khắc, rất đẹp trai.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh: “Nơi này là chỗ nào?”

Trong đầu Tô Tuyền bỗng hiện ra câu trả lời tương ứng cùng với tin tức liên quan.

Tô Tuyền: “Vệ tinh số 7, Quỹ đạo Ain.”

Bởi vì tài nguyên khan hiếm cùng hoàn cảnh khốc liệt nên bị gọi là Hoang Tinh.

Cô mở miệng nói ra một ngôn ngữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Tô Tuyền: “Nói cụ thể hơn chính là nhà của tôi.”

Nam nhân gật gật đầu: “Không biết tôi nên xưng hô với cô như thế nào?”

Tô Tuyền: “Còn anh?”

Người đàn ông trầm mặc vài giây: “Tôi tên Hàn Dự.”

Tô Tuyền: “…”

Đây chẳng phải là tên nam chính bộ sách “Tình yêu ngược luyến thời tinh tế” hay sao?

Tô Tuyền không biết nên cảm thấy may mắn vẫn là bất hạnh.

Một giây trước vượt đèn đỏ mà bị xe đâm, một giây sau liền xuất hiện ở trong căn phòng cũ kĩ này, đối mặt với người xa lạ vừa mới tỉnh, trong đầu bị nhét một đống ký ức.

Hiện tại, cô càng chắc chắn mình đã xuyên sách.

“Tình yêu ngược luyến thời tinh tế” là một quyển sách nổi danh ngược thân, ngược tâm, ngược vai chính, ngược người đọc tiểu thuyết, ngôn tình.

Nữ chính là cô nhi bị vứt bỏ ở Hoang Tinh, đơn thuần lương thiện, cứu nam chính từ phi thuyền rơi, tiêu hết tiền mình để dành thay hắn chữa thương.

Sau đó, bởi vì nữ phụ ác độc xuất hiện khiến hai người chia lìa, vòng đi vòng lại mười mấy năm sau mới gặp lại nhau.

Nam chủ khi đó đã là tân nguyên soái của Đế quốc, quyền cao chức trọng, vang danh khắp vũ trụ, nhưng không nhớ rõ nữ chính.

Hắn coi nữ phụ là ân nhân cứu mạng hắn năm đó, cùng nữ phụ đính hôn.

Mỗi ngày bọn họ ở trên Tinh Võng khoe ân ái, khiến cho vô số công dân đế quốc hâm mộ ghen tị hận, thậm chí được coi là CP tốt nhất đế quốc.

Nam nữ chính ngoài ý muốn phát sinh các loại liên quan đến nhau, nữ chính bắt đầu gặp các loại bôi nhọ phỉ báng, bị vô số quần chúng ăn dưa thóa mạ là đồ tiểu tam đê tiện.

Cuối cùng bị vai phụ ác độc hãm hại, bị nam chính hiểu lầm, bị tinh tặc bắt cóc, mất trí nhớ sinh non, gặp các kỳ ngộ nữ chủ phúc lớn mạng lớn còn sống.

Cô còn đánh thức ký ức của nam chủ, chứng minh thân phận của mình, đuổi đi nữ phụ giả dối, cùng nam chủ trở nên thân thuộc.

“…”

Tô Tuyền nhìn nam nhân kia, lại nhìn toàn bộ phòng xung quanh đều rách nát.

Tất cả những gì trong trí nhớ từ địa danh đến hoàn cảnh đều hoàn toàn trùng khớp với nội dung tiểu thuyết.

Đúng vậy, cô xuyên thành nữ chính bị ngược đãi.

Ban đầu nữ chính ở trong phòng té ngã một cái, hình như không phải tự nhiên mà ngã, lần nữa tỉnh lại liền thay đổi thành người khác.

Tô Tuyền lại nhìn về phía chiếc gương trên tường.

Trong gương là ảnh ngược của một tiểu cô nương thon gầy.

Một đầu đen nhánh, tóc hơi ngắn cuốn lộn xộn, nhìn đến khuôn mặt càng thêm tinh xảo.

Hình dáng ngũ quan cô rõ ràng, trên trán quấn băng, hốc mắt hơi thâm, lông mi dày cong vυ't, đôi mắt to tròn, mũi rất cao, cánh môi mỏng hơi nhợt nhạt.

Gương mặt này đúng là tinh xảo, đẹp không góc chết, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.

Tô Tuyền vuốt ve lên mặt kính.

Đây là khuôn mặt của cô.

Chỉ là không có quầng mắt do thức đêm, còn gầy một vòng.

“Cô không sao chứ?”

Nam nhân trên giường có chút khó hiểu nhìn cô.

“Tôi không sao.”

Tô Tuyền lên tiếng: “Còn anh thì sao? Anh đã hôn mê năm ngày, hiện tại cảm thấy thế nào?”

“Có lẽ có thể miễn cưỡng đi đường.”

Hàn Dự khẽ lắc đầu, tựa hồ sợ cô lo lắng, an ủi nói: “Qua hai ngày nữa là có thể hoàn toàn khôi phục.”

Đáng tiếc, thời gian này lâu lắm.

Tô Tuyền biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Trời tối, nữ phụ ác độc sẽ mang theo một đám bảo tiêu phá cửa xông vào, đánh ngất nữ chủ, mang nam chính đi.

Sau đó, nữ phụ nhận được một cái video chứa thông tin do anh trai nữ phụ-nam phụ ác độc nhất gọi tới để hỏi tiến triển của sự việc.

Hai anh em tính toán, quyết định để thủ hạ sửa chữa ký ức của Hàn Dự.

Nam phụ ác độc đưa ra đề nghị muốn gϊếŧ nữ chủ diệt khẩu.

“Như vậy, chúng ta chính là ân nhân cứu mạng của hắn.”

Nam phụ ác độc nói với muội muội: “ Gϊếŧ chết tiểu hài tử kia là đề phòng vạn nhất, dù sao cũng chỉ là một tiện dân nhặt rác rác rưởi.”

Bảo tiêu nhận lệnh lập tức nổ một phát súng xuyên qua trái tim nữ chủ.

Một phát đạn ngắm chuẩn xuyên qua trái tim.

Hai ngày sau, đám người nữ phụ đã sớm rời khỏi tinh cầu này.

Thần kỳ là trái tim nữ chính tự lành lại tựa như xác chết sống lại.

Đọc đến đoạn này, người đọc đều cho rằng nữ chính tất nhiên tràn ngập hận ý, từ đây mở ra con đường báo thù, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật.

Đáng tiếc, tác giả chỉ muốn nữ chủ tiếp tục chịu ngược.

Nữ chính còn chưa hiểu tại sao mình có thể sống lại, liền bị tinh tặc bắt đi, bị bán qua tay cho bọn buôn người, trở thành hàng hóa của cơ sở bán đấu giá ngầm.

Bị bán đi lúc sau, gặp nhiều trắc trở, nữ chính mới trùng hợp gặp được người thân của mình, được gia tộc tìm về.

Hóa ra nữ chính cũng xuất thân hào môn, năm đó cha mẹ vì bị đuổi gϊếŧ, mới bất đắc dĩ đưa cô tới Hoang Tinh.

Không may chính là cha mẹ nữ chính đã bỏ mình, hiện tại gia tộc do thúc thúc thẩm thẩm, cùng với đường ca, đường tỷ của cô quản. Chính là một đám thân thích cực phẩm ác độc.

Bọn họ tìm kiếm nữ chính, đón cô trở về cũng chỉ vì chỉ nữ chính mới có thể lấy được gia sản của cha mẹ cô.

Các độc giả đều vẫn luôn mong ngóng nữ chủ vùng lên, đánh lại những người đã từng vũ nhục mình, tìm huynh muội vai ác báo thù.

Đáng tiếc, mười mấy năm qua đi, Hàn Dự thành tân nguyên soái đế quốc, nữ chủ vẫn còn bị cực phẩm thân thích ngược đãi, bị bọn họ đoạt đi gia sản cha mẹ lưu lại.

Nữ chính không hề phản kháng, cũng không nghĩ tới phản kháng.

Các độc giả mắng một thành một mảnh, Tô Tuyền cuối cùng cũng không nhịn được, bị chứng ám ảnh cưỡng chế cố gắng đọc cho xong cuốn tiểu thuyết này, rồi kéo đen tác giả kia.

Hiện tại.

Tô Tuyền tâm tình phức tạp nhìn về người ngồi phía trên giường.

“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

“Cô đã cứu tôi.”

Tô Tuyền: “Khi tôi kéo anh từ trong phi thuyền ra, thiếu chút nữa tôi cho rằng anh đã chết, trên người anh có những vết thương vô cùng kỳ quái.”

“Dị năng giả.”

Hàn Dự ngắt lời cô: “Người đuổi gϊếŧ tôi là dị năng gỉa rất mạnh, có năng lực đặc thù.”

Tô Tuyền chính là muốn dẫn tới đề tài này.

Thời đại tinh tế này có dị năng giải tồn tại.

Cho nên nam chính có thể bị sửa đổi ký ức, cho nên nữ chính có thể xác chết vùng dậy sống lại.

Nhưng trọng điểm của tiểu thuyết là tình cảm nam nữ chính, các vấn đề khác cơ bản đều được coi là phông nền để phục vụ cho tuyến tình cảm.

Trong tiểu thuyết chỉ nói dị năng phân cấp bậc nhưng không cung cấp thông tin về các cấp bậc này.

Cũng như nữ chính là dị năng giả lại chưa bao giờ nghiên cứu qua năng lực chính mình, chỉ vẫn luôn để mình bị đánh, chịu ngược.

Trừ cái này ra, trong nguyên tác cũng viết qua khi nữ chính bị tinh tặc bắt đi, nam chủ lẻ loi một mình đánh tan chiến hạm của bọn chúng, tỏ vẻ nam chính mạnh mẽ vô địch.

Chính là để củng cố cho việc nam chủ trở thành nguyên soái đế quốc tương lai.

Hiện giờ vẫn chưa tồn tại đế quốc, bản thân hoàng đế cũng đang ở trong góc một tinh cầu nào đấy đâu.

Tô Tuyền: “Anh cũng là dị năng giả? Cho nên anh mới có thể chịu được vết thương như vậy?”

Một lát sau, Hàn Dự hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cô.”

Tô Tuyền cũng không nghĩ thay đổi đề tài, “Anh nói vậy thì tôi có thể hỏi anh bất kỳ việc gì, giờ tôi hỏi anh, anh là dị năng giả sao? Hay anh vẫn không muốn trả lời?”

“Đáp án đối với cô không có ý nghĩa.”

Hàn Dự nhàn nhạt nói: “Cô biết càng ít càng an toàn, thế giới dị năng giả không phải là nơi kẻ yếu…. một người thường như ngươi có thể đặt chân.”

Lời hắn nói giống như là quan tâm, ngữ điệu lại có tư thái từ trên cao nhìn xuống.

Tựa như thiện ý nhắc nhở này đều là bố thí.

“Chờ tôi khỏi hẳn, tôi sẽ mang cô cùng đi, cũng sẽ bảo vệ cô, cô không cần tiếp xúc với những chuyện này.”

Hàn Dự nghiêm túc mà nhìn về phía cô.

Tô Tuyền: “?”

Hàn Dự cho rằng cô nghe không hiểu, “Tôi sẽ cho cô một cuộc sống sinh hoạt ổn định, về sau chỉ cần có tôi ở đây, cô có thể….”

Tô Tuyền dần dần mất kiên nhẫn, “Không cần.”

“Không, cô không hiểu, dựa theo pháp luật Liên Bang, vị thành niên….”

Hắn nói một nửa lại dừng lại.

Ở Hoang Tinh, những cái công ty mặc kệ ngươi chỉ mới vài tuổi, chỉ cần ngươi thân cao, có thể điều khiển công cụ, liền có thể bị bắt đi làm cu li.

Hàn Dự có chút đồng tình mà nói: “ Ở địa phương tôi sống, trẻ con giống như cô ở tuổi này đều đi học, cô hẳn nên giống như bọn họ không lo không nghĩ.”

Nói xong hắn mới phát hiện, người ta căn bản không nghe mình nói chuyện.

Tô Tuyền đang ở trong phòng tìm kiếm khắp nơi, sắp xếp lại toàn bộ gia sản.

Đời trước khi còn bé bị vứt bỏ ở tinh cầu này, may mắn được cha nuôi nuôi lớn.

Năm ngoái, cha nuôi ngoài ý muốn qua đời, cô liền kế thừa công việc của cha nuôi, trở thành một nhân viên tạm thời của công ty.

Cô mỗi ngày lái xe tiến vào khu vực phóng xạ, ở trong đống rác tìm kiếm các tài nguyên có giá trị tiến hành thu về.

Tô Tuyền đem tất cả đồ vật đặt trên bàn.

Trong tay cầm một cái dụng cụ có thể phát hiện phóng xạ, một nửa cái mặt nạ hô hấp lọc khí, một bộ thông khí cùng kính bảo vệ mắt, một cái màng có chức năng đông lạnh hơi nước bốc lên.

Một thanh đao cao phân tử chấn động, một cây laser nhỏ cắt cưa, một cái rương có kíp nổ lựu đạn.

Một băng keo cá nhân chữa thương, một bộ bao tay mỏng như lá, hai ống dịch dinh dưỡng.

Còn có một ít đồ linh kiện linh tinh , các loại đinh ốc kích cỡ ở trục bánh răng, cùng với các đồ dự trữ còn nguyên nhãn dán, cái gì cũng chưa dùng.

Sau đó chính là một quang não kiểu cũ do cha nuôi để lại, nó là loại máy tính mini có thể đeo ở cổ tay.

Đây là cha nuôi nhiều năm trước từ trong đống rác nhảy ra tới cải trang, kiểu dáng xưa cũ, cũng bình thường tương tự như smart phone, chỉ có một ít chức năng, kết nối mạng, gửi tin, camera, đọc, thu chi.

Cô lật xem tin tức tài khoản, còn dư 502 tinh nguyên.

Một ống dịch dinh dưỡng giá tiện nghi nhất là 5 nguyên, tiền tiết kiệm này đủ mấy tháng tiền cơm.

Vốn dĩ cha nuôi để lại một khoản tiền dư dả, nhưng bởi vì mua một lọ thuốc cao cấp để chữa bệnh cho nam chính đã tiêu hao một số tiền lớn.

Thuốc cũng đã dùng hết rồi.

“Hàn tiên sinh.”

Tô Tuyền xoay người, “Lúc trước tôi mua thuốc tái sinh tế bào cho anh, hiện tại tôi không có tiền.”

“Thật ra, chỉ cần đủ thời gian, ở nơi an toàn, tôi hoàn toàn có thể tự khỏi.”

Hàn Dự dừng chút, “Cô chỉ cần đem tôi từ trong phi thuyền mang ra ngoài….”

Ánh mắt Tô Tuyền nhìn hắn càng thêm không ổn.

Hàn Dự: “Xin lỗi, cô không biết năng lực dị năng giả,làm cô tiêu pha. Nhưng bây giờ tôi không thể đăng nhập tài khoản để chuyển tiền cho cô, sẽ có người tìm thấy vị trí của tôi.”

Tô Tuyền: “?”

Cần anh làm gì?

Cô đem tất cả đồ vật trên bàn nhét hết vào vali xách tay, lại dạo quanh ở trong phòng một vòng, lấy một số vật phẩm cùng quần áo cũ.

Tô Tuyền đánh giá đồ vật trong tay, “Tôi có thể bán cây súng của anh đổi lấy tiền không?”

Kiếp trước giữ lại cây súng này nghĩ là vật về với chủ, nhưng giờ cô không có ý tưởng này.

“Có thể.”

Hàn Dự sửng sốt một chút, “Nhưng mà cô không cần làm như vậy, rất nhanh thôi ta sẽ đưa cô rời đi….”

“Vừa nãy bằng hữu của tôi nói cho tôi một tin: nội thành có một đám người đi đến.”

Đương nhiên việc này cũng không phải là trùng hợp.

Cô không có chút hảo cảm nào với Hàn Dự, nhưng cũng không muốn để cho nữ phụ độc ác dễ dàng tìm thấy người, nếu không bản thân cũng sẽ gặp phiền phức.

Tô Tuyền đẩy cửa ra, “Phi thuyền của anh bị người ta phá hỏng, tôi đoán là có người đuổi gϊếŧ anh? Nói không chừng chính là những người này, tốt nhất anh nên trốn đi.”

“Khoan đã!”

Hàn Dự vội vàng gọi nàng lại, “Cô đi đâu vậy?”

“….Không biết.”

Tô Tuyền trả lời thật lòng, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.

Kiếp trước nơi này là một con thuyền bị vứt bỏ, các bộ phận của phi thuyền được cải tạo, nằm ở nơi làm tổ bên cạnh, xung quanh đều là hoang mạc trắng xóa mênh mông vô bờ.

Trền bờ cát có một chiếu xe cần cẩu, trông như hình dạng chiếc motor thuyền.

Thân mình nó được bao phủ bởi một khối kim loại màu tím, thân xe trải đều các vết xước nặng nhẹ không đồng nhất, ngoại sườn máy tản nhiệt lung lay sắp đổ, nửa bên đầu đèn bị nát, đẩy mạnh khí thượng thậm chí còn phải quấn lấy băng dán cố định.

Loại xe này không có thùng xe, chỉ có một chỗ ngồi lộ thiên, tài xế hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài, không tránh khỏi gió táp mưa sa.

Tô Tuyền đeo kính quang lọc cùng mặt nạ bảo hộ thật tốt, kéo mũ choàng nhảy vào xe, cầm tay nắm kéo cần gia tốc, trong tiếng nổ vang đứt quãng của động cơ, xe nghênh ngang mà đi.

Chẳng sợ bị gϊếŧ cũng có thể sống lại, cô cũng không muốn bị cuốn vào kịch bản não tàn này.

Yêu quý sinh mệnh, rời xa nam chính.

Đi hết tầm một giờ, chiếc xe vào thành khu.

Tô Tuyền đầu tiên nhìn thấy các công cụ linh tinh, cùng với tốp năm tốp ba người đi đường.

Hai bên đường phố là các kiến trúc cao thấp xen kẽ, nhà lầu cổ xưa, đường ống rải rác, lộ ra một cỗ hơi thở hoang vắng đồϊ ҍạϊ .

Trong không khí tràn ngập mùi đất cát.

Con đường phía trước bị ngăn lại, xung quanh là mấy chục người dân bản xứ với vẻ mặt không thể hiểu được.

“Mọi người có gặp qua người này không?”

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, khí chất dịu dàng, dung mạo thanh tú nói.

Cô có mái tóc nâu đen quăn , mặc một bộ váy có giá trị xa xỉ, mang vòng cổ ngọc lóng lánh, trên mặt mang vẻ ôn hòa.

Cô được một đoàn bảo tiêu âu phục chỉnh tề bao quanh.

Những người này chắc chắn là người từ ngoài đến, bên người có một tầng khí thế nhàn nhạt, quần áo vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Trái ngược với người dân bản xứ, mỗi người đều mặt mày xám xịt, toàn thân đầy bụi đất, nếp gấp quần áo cùng sợi tóc đề cất giấu cát sỏi nhỏ vụn,

Hai bên tựa như không phải người cùng một thế giới.

“Chính là hắn.”

Trong tay cô gái cầm huyền phù, một hình ảnh thực tế ảo được chiếu ra.

Hình chiếu màu sắc tươi đẹp, vô cùng chân thật, chính là ảnh của Hàn Dự.

Vậy nên, Dung Nhân độc ác hẳn là vị hôn thê của người kia.

Tô Tuyền lẩn vào trong đám người, không dấu vết mà nhìn ả một cái.

“Phi thuyền của hắn rơi vỡ ở tinh cầu này, nếu các ngươi biết hắn ở đâu, hoặc là có thể cung cấp manh mối, tôi sẽ cho các ngươi thù lao.”

Dung Nhân cười một tiếng.

“Đối với các ngươi mà nói đây là thù lao làm cả đời đều không kiếm được.”

Ánh mắt ả không có chút nào che giấu đi sự ngạo mạn cùng với khinh miệt nhàn nhạt.

“???”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đều thực thèm nhỏ dãi cái gọi là thù lao, nhưng mà bọn họ đều chưa thấy qua người kia, nói dối cũng chưa chắc nhận được tiền, nói không chừng còn chọc phải phiền toái.

“Không có.”

“Tôi chỉ nhìn thấy mấy con thuyền vận chuyển rác rưởi.”

“Là rơi ở khu không người sao? Vậy không chừng đã chết.”

Mọi người sôi nổi lắc đầu.

Tô Tuyền cũng làm ra hành động tương tự.

Dung Nhân nhắm mắt, “Tất cả đi thôi.”

Nói xong đi tới bên cạnh bảo tiêu, nhỏ giọng oán giận: “Ở đây căn bản là lãng phí thời gian, chi bằng trực tiếp đi khu không người tìm kiếm phi thuyền, tôi không muốn nói chuyện cùng những tiện dân nhặt rác…”

“Đợi đã, tôi hình như thấy một con phi thuyền rơi vỡ ở khu 30, tôi còn nhớ rõ vị trí kia.”

Có người nói lớn tiếng.

“Cái gì?”

Dung Nhân đột nhiên quay đầu lại, “Ở đâu? Dẫn tôi đi xem.”

“Nơi đó rất xa, chốc nữa tôi phải đi làm.”

Người kia cũng không lập tức dẫn đường, chỉ ho vài tiếng.

Dung Nhân châm chọc cười một chút.

Quả nhiên, những kẻ hèn điêu dân ngoài tiền ra cái gì cũng không để ý.

“Nếu đó là chiếc phi thuyền tôi muốn tìm, tôi sẽ cho anh năm vạn tinh nguyên.”

Người nọ hét lên một tiếng, “Bây giờ tôi sẽ mang các người đi.”

Những người còn lại nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, biểu tình khác nhau.

“Còn không biết có đúng hay không đâu.”

“Đúng vậy, hơn nữa không phải nói là được số tiền cả đời đều kiếm không đến sao? Năm vạn còn chưa đến mức đi.”

Tô Tuyền không có tâm tình nghe bọn họ ghen ghét, liền phóng xe đi mất.

Chắc Dung Nhân trong nguyên tác đã tìm được nhà của nguyên chủ bằng cách này.

Lúc Dung Nhân thấy phi thuyền, chỉ cần xác định thuyền này thuộc về Hàn Dự thì sẽ đến công ty lấy danh sách công nhân khu 30, cùng địa chỉ của họ.

Còn công ty có nghe theo lệnh ả ta hay không?

Dung Nhân mang theo không chỉ có một bảo tiêu là dị năng giả.

Loại tiểu công ty ở hoang tinh tuyệt đối không có khả năng chống lại.

Tô Tuyền một bên đua xe, một bên âm thầm tính toán.

Khoảng thời gian từ đây đến khu 30, cùng với việc liên hệ công ty, đều mất không ít thời gian, không phải vài phút là có thể giải quyết được.

Quả thật, Dung Nhân đến tối mới có thể tìm được nhà của chính mình.

Hơn nữa, Hàn Dự không phải đồ ngốc, nghe chính mình nói thế liền sẽ không ngồi chờ người tới cửa.

Chỉ cần hắn trốn đi thì sẽ kéo dài một đoạn thời gian.

Cho dù bọn họ gặp được nhau, Hàn Dự cũng không có lo lắng về tính mạng.

Nếu chính mình không ở đó, hắn có thể hành động tùy theo hoàn cảnh, không chừng có thể tránh thoát được việc bị tẩy não

……

Nửa giờ sau, Tô Tuyền cũng đến không cảng.

Toàn bộ không cảng ít tu bổ trông có vẻ cũ nát, nơi cập bến hầu như không có, chỉ có mấy chục chiếc phi thuyền đỗ lại.

Trong đó có một chiếc du thuyền hình giọt nước mới tinh vô cùng lóa mắt hiển nhiên thuộc về Dung Nhân.

“Cũng không biết là thuyền của nhà ai…”

“Kia chính là số 3 Lưu Phong, tiền lương mười đời của chúng ta cũng mua không nổi một cái động cơ trên thuyền…”

“Nghe nói là tới nơi này tìm người.”

Hai cái nhân viên công tác vừa đi qua bàn luận.

Tô Tuyền cùng bọn họ gặp thoáng qua , ở khu vực đợi với hành khách thưa thớt dạo quanh một vòng, tìm được bảng hướng dẫn phi thuyền xuất phát.

Thuyền chở hành khách sẽ không đi qua hoang tinh, chỉ có một ít thuyền hàng cùng thuyền tư nhân đi đường dài cần tiếp viện, mới có thể rơi xuống tinh cầu này.

Vì muốn kiếm nhiều tiền một chút, bọn họ sẽ cho phép dân bản xứ lên thuyền.

Tô Tuyền ngẫm nghĩ nhìn bảng hướng dẫn.

Đích đến của các phi thuyền này đều không giống nhau, nhưng đều là đi qua các tinh cầu đánh số.

“Xin chào.”

Cô nhìn vài lần liền chạy đến quầy phục vụ, “Con thuyền nào có thể xuất phát nhanh nhất.”

“A? Cô muốn đi nhờ?”

Nhân viên công tác bên trong đang ngủ gà ngủ gật, nghe vậy liền nhìn lướt qua màn hình, “Khu A chiến hạm vận tải C, còn mười phút sẽ bay.”

Tô Tuyền: “Giúp tôi liên hệ với họ. Cảm ơn.”

“Nga.”

Nhân viên công tác nhún vai, vừa nhắn tin vừa nói chuyện, “Cô chắc biết đích đến của bọn họ là tinh cầu 233?”

Tô Tuyền: “Đúng, nhanh lên đi, làm ơn.”

Nói thật cô còn cảm thấy tinh cầu này thật quen mắt.

Bởi vì con số tổng hợp bản thân tương đối đặc thù, cũng bởi vì trong nguyên tác hình như nói qua nơi này.

Nhưng hiện tại cũng không có thời gian nghĩ lại, chạy trốn là quan trọng nhất.

“Tôi đã thông báo cho bọn họ…..nhưng mà, con số trên tinh cầu là Ám tinh, cô chắc hẳn là biết?”

“Trong thành dị năng giả ở khắp nơi cùng tập đoàn tội phạm, ngoài thành đều là dị thú cấp cao, co thể so với phóng xạ ở nơi này của chúng ta nguy hiểm hơn nhiều, cô chắc chắn muốn đi?”

Tô Tuyền bỗng hiểu cái cảm giác quen thuộc này là từ đâu.

Trong tiểu thuyết nhắc qua, rất nhiều nhân vật quan trọng tương lai của đế quôc đều ở Ám Tinh dốc sức làm việc, mở một đường máu trở thành cường giả.

Thậm chí bao gồm cả hoàng đế.

Vị kia là bạo quân một cái búng tay có thể phá hủy ngàn vạn hạm đội, phất tay hủy diệt vô số tinh cầu trong vũ trụ, hình như cũng ở số 233 Ám Tinh làm giàu.