Quyển 1:
Chương 1: Phượng hoàng niết bàn
"Đưa nàng vào phòng thí nghiệm". Một người mặc áo blouse đối với người bên cạnh ra lênh.
"Vâng".
Chỉ một lúc sau, một cô bé mười tuổi bị đưa vào phòng thí nghiệm. Cô bé có khuôn mặt trẻ con tinh xả, làn da trắng nõn không tì vết, da thịt trăng hồng, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn mê người, đôi mắt to trong suốt không thấy đáy, như một đứa trẻ hồn nhiên vô tội, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào, chọc người trìu mến, nhưng tay chân nàng lại bị dây xích thô to khóa lại. Khi nàng đi lại, dây xích boong boong rung động. Khi người ra lệnh thấy nàng, trong mắt hiện lên một chú thưng phấn lại có tia sợ hãi. Người mang nàng vào nghe chỉ thị đem cô bé ấn ngồi xuống trên một chiếc ghế đặc biệt.
"Ba ba" vài tiếng hai chân cô bé bị phân biệt cố định hai bên, hai tay cô bé bị cố định trên tay vịn, thân cũng bị kiềm chế ở trên lưng ghế dựa. Người nọ đối với trợ thủ ra lệnh, "Ghi lại số liệu".
Sau đó bàn tay hoạt động, trên thiết bị điều khiển điện, thoáng chốc trong phòng thí nghiệm đều là những tiếng vang của dòng điện lưu chuyển. Thân hình của cô gái không ngừng run rẩy nhưng đôi mắt vẫn trong suốt không thấy đáy, không có thống khổ, không có oán hận, cái gì cũng nhìn không thấy thậm chí trên gương mặt vẫn lộ vẻ tươi cười như trước.
Người nọ cẩn thận quan sát phản ứng của cô bé, sau đó dùng lực hoạt động, đồng hồ của bảng điện đạt tới đỉnh, tiếng điện lưu càng thêm đáng sợ. Toàn thân cô bé run rẩy, trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười, không phát ra bất cứ âm thanh gì. Người kia cẩn thận quan sát nàng, qua một lúc lâu, rốt cuộc tắt đi dòng điện, phân phó trợ thủ, "Một lát nữa lấy máu sau đó lại tiêm thuốc". Nói xong cũng không quay đầu đã đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, người nọ rốt cuộc không thể nào che giấu được thân thể run run, hắn sợ hãi! Đúng vậy, hắn sợ hãi cô bé 10 tuổi kia, mỗi lần dù có làm gì trên người nàng thì nàng cũng không khóc không kêu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn cười, nụ cười kia thật ngọt nhưng lại làm lòng hắn phát lạnh từng đợt.
Tùy ý người nọ lấy máu, sau đó lại tiêm cho nàng một loại thuốc vô danh, cô bé lại bị ném vào căn phòng nhỏ vững chắc, lạnh như băng. Thân thể truyền đến từng trận từng trận đau đớn, nàng biết thứ thuốc vô danh kia đang phát huy tác dụng, dựa vào vách tường ngồi dưới đất, khóe miệng mỉm cười thản nhiên. Đối với đau đớn, nàng đã sớm chết lặng. Trước năm 4 tuổi, nàng thực hạnh phúc bởi vì nàng từ nhỏ đã rất thông minh, lại có bộ dáng chọc người yêu thích, cha mẹ đều rất thương nàng. Nhưng tất cả đều bị hủy vào một ngày kia. Nàng còn nhớ rõ ngày đó, mẹ tới đón nàng tan học. Nàng từ cửa trường mẫu giáo đi ra liền thấy mẹ đứng ở bên kia đường cười với nàng. Bỗng nhiên, có một chiếc xe mất khống chế chạy nhanh về hướng mẹ. Mắt thấy mẹ bị dọa đến ngốc sững sờ đứng trên đường, nàng vội chạy qua he trước mặt mẹ.
Sau đó, một chuyện bất ngờ xảy ra, chiếc xe bị một lực lượng thổi bay đi rất xa rồi nặng nề rớt xuống mặt đất. Tiếng vang thật lớn làm cho mọi người phục hồi tinh thần, từng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía nàng, giống như nàng là một con quái vật. Nàng có chút sợ hãi, bởi vì nàng biết luồng lực lượng kia là từ cơ thể nàng mà ra. Nàng sợ hãi nhìn về phía mẹ, nghĩ rằng mẹ sẽ ôm nàng vào lòng an ủi nhưng mẹ cũng không tự giác lui về sau từng bước, nhìn ánh mắt thất vọng của nàng cũng chỉ mất tự nhiên an ủi hai câu.
Nàng có chút thương tâm vì nàng mẫn cảm phát hiện ra mẹ đang sợ hãi nàng! Sau đó, ha ha… cha mẹ thân ái của nàng đem nàng vào sở nghiên cứu này. Nhìn ánh mắt không đành lòng của họ lúc gần đi, nàng cảm thấy thực châm chọc.
Một cô bé như nàng lần đầu tiên nếm trải được tư vị của sự phản bội. Đúng vậy, nàng biết! Tất cả những điều này có ý nghĩa gì, nàng đều biết. Nàng vẫn biết, bản thân mình cùng các bạn khác không giống nhau. Nàng thường xuyên cảm thấy những đứa trẻ này thực ngây thơ, giống như họ cùng nàng không phải là người cùng một thế giới! Sau đó lại bị những người này nghiên cứu triệt để, nàng cũng hiểu được thì ra nàng là cái mà mọi người gọi là thiên tài. Buồn cười là cha mẹ cùng nàng sống 4 năm lại chưa bao giờ phát hiện ra.
Khi bắt đầu, những người đó cắm trên người nàng đủ loại ống, kim châm, nàng sẽ khóc sẽ kêu nhưng dần dần nàng hiểu được dù có đau bao nhiêu, có sợ hãi thế nào thì đều chỉ có chính bản thân mình chịu đựng, sẽ không có ai thương xót hay đau lòng nàng! Sau này, nàng không hề khóc, nàng luôn cười bởi vì nàng cảm thấy cười đẹp hơn so với khóc.
Ngày đó nàng lại một lần nữa bị tra tấn đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, trong đầu đột nhiên có thêm một số thông tin. Nàng cảm thấy những thông tin này chính là tồn tại sẵn trong đầu nàng chỉ là đến bây giờ nàng mới nhớ đến mà thôi. Thì ra sức mạnh làm cho người ta sợ hãi lại mơ ước trong cơ thể nàng gọi là hồn lực, linh hồn lực!
Đó là một sức mạnh khủng bố có thể phá hủy toàn thế giới, chỉ là bây giờ nàng còn quá yếu hơn nữa nàng cũng chưa thể khống chế được. Từ đó về sau, nàng liền bắt đầu tu luyện hồn lực nhưng loại sức mạnh này tuy rằng cường đại nhưng tu luyện lại hết sức khó khăn, nếu hấp thụ linh khí trong thiên nhiên thì việc tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều lắm nhưng trong căn phòng nhỏ lạnh như băng này lại không có linh khí nên nàng chỉ có thể chậm rãi tu luyện.
Một lát sau, cơ thể không còn run rẩy. Cô bé quơ quơ đôi tay nhỏ bé. Tiếng xích vang lên truyền vào trong tai. Cô bé cười càng thêm rực rỡ. Những người nếu nhìn nàng thì hai mắt sẽ tỏa sáng, mơ ước sức mạnh của nàng đồng thời sợ hãi sức mạnh này.
"Nơi này thực không phải là một nơi ở tốt".
Âm thanh thở dài truyền ra, sau đó trong phòng tối bỗng sáng lên. Dây xích ở tay chân cô bé bỗng bị một tầng lửa đỏ bao bọc nhưng cổ tay và cổ chân nàng lại không có một chút thương tổn. Chỉ trong nháy mắt, dây xích thô to như biến mất vào không khí, thậm chí một chút dấu vết đều không có. Cô bé lười biếng duỗi lưng.
"Đã đến lúc đi ra ngoài rồi".
"Ngươi…". Một trợ lý thấy nàng thì giật mình sau đó hoảng sợ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi người. Cô bé sờ sờ mặt mình, vô lại nói, "Thật ra thì mình cũng thực đáng yêu mà". Một chút cũng không đáng sợ. Nhìn đám người mặt áo trắng đang nhanh chóng chạy tới, cô bé cười hi hì nói.
"Các ngươi đều đến tiễn ta sao?". Nhìn ánh mắt sợ hãi của bọn họ, nụ cười trên mặt cô bé càng thêm rạng rỡ.
"Bắt lấy nàng". Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, liền có mấy người xông về phía cô bé, hai chân có chút run run cho thấy bọn họ đang sợ hãi.
"A… …". Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy vài người chảy máu đầm đìa, tứ chi cùng thân thể phân ra, máu tươi vẫn còn từ trên miệng vết thương chảy ra.
Cô bé vô tội nhìn những người đó, nhíu nhíu mày, dường như có chút bất mãn, thanh âm ngọt ngào nói, "Có đau đến thế không? Thật là vô dụng". Dứt lời đầu những người nọ cũng cùng thân thể phân ra. Thấy cảnh tượng như vậy, những người khác đã muốn bất chấp ước mơ có được sức mạnh làm cho người ta khát khao kia, bất chấp nghiên cứu, không kịp nghĩ đến cơ hội nổi tiếng, xoay người liền chạy ra ngoài, trong lòng không ngừng lặp lại hai chữ, ma quỷ! Ma quỷ!
"Ta thực không thích các ngươi. Các ngươi nghĩ có thể chạy đi dễ dàng như vậy sao?".
Năm ngón tay nho nhỏ huy động, luồng sáng màu đỏ như những con rắn linh hoạt vặn vẹo đánh về phía mỗi người. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều bị trói lại nhưng theo những tiếng la hét thảm thiết thì những luồng sáng đó không phải là những luồng sáng bình thương!
Nhìn kỹ liền có thể nhận ra đó là lửa hơn nữa nhìn những người đó kêu đến tê tâm liệt phế nhưng trên người lại không có bất cứ thương tổn nào liền biết, đó càng không phải là lửa bình thường!
"Cái loại âm thanh này cũng quá khó nghe, mặt cũng vặn vẹo xấu như vậy, thật là ô nhiễm lỗ tai và ánh mắt của ta!". Cô bé rung đùi đắc ý đi ra ngoài, không hề để ý đến những người đang kêu thảm thiết phía sau. Khi chết thì bọn họ sẽ được giải thoát thôi! Nhưng là chỉ sợ bọn họ không có sức để tự sát thôi. Nhưng nếu có người phát hiện vẫn có thể giúp đâm họ một đao, nàng thực thiện lương mà! Cư nhiên cho bọn hắn cơ hội để giải thoát!
"Cứu mạng…" "Cứu cứu ta…". Những chỗ cô bé đi qua truyền đến những tiếng kêu cứu. Những người này đều là những người "đặc biệt", đều là những đối tượng nghiên cứu nhưng bởi vì không có giống nàng làm cho người ta sợ hãi nên cũng không có bị giam giữ một mình, tuy nhiên cũng chỉ là một người một gian nhà tù mà thôi! Cô bé nhìn những người quả thực đáng thương, không nhìn những ánh mắt chờ đợi cầu xin của bọn họ, vô tội hỏi.
"Tại sao ta lại phải cứu các ngươi?". Dứt lời không đợi bọn họ trả lời liền vui vẻ rời đi. Nàng cũng không thích bọn họ, bọn họ sống hay chết thì có liên quan gì sao? Nàng đã sớm không phải là tiểu hài tử ngây thơ khờ dại như trước kia rồi. Chịu nhiều tra tấn, không chỉ có đau đớn chết lặng mà còn có lòng của nàng. Bây giờ đối với nàng, con người cũng chỉ là một loài sinh vật trong vô số loài sinh vật mà thôi, điểm khác biệt duy nhất đó là họ càng thêm tham lam, âm hiểm, ích kỷ, hơn nữa là đồng loại của nàng!
Mười năm sau
Dưới ánh trăng, một nử tử chậm rãi đi vào biệt thự xa hoa, nữ tử diện mạo thập phần xuất sắc, làn da như trứng gà bóc, trong suốt trong sáng, hé ra khuôn mặt oa nhi tinh xảo kiều mỵ bức người, mắt to ngập nước trong suốt linh động, phía dưới cái mũi khéo léo đáng yêu, đôi môi phấn nộn tản ra ánh sáng mê người sáng bóng, dáng người xinh xắn lanh lợi.
Tiếng âm nhạc vang lên, nữ tử mang di động ra nhìn, nguyên lai là vị bạn trai kia của nàng.
Đối với nàng vị bạn trai này, nàng cũng không có đặc thù cảm giác, chẳng qua bị hắn cuốn lấy phiền, liền đáp ứng cho hắn làm bạn trai nàng, dù sao đối với nàng mà nói, không có gì khác nhau!
Ngón cái ấn nút nhận, thanh âm ngọt theo sát sau vang lên, "Này?".
"Thân ái, ngươi chừng nào thì về nước? Ta rất nhớ ngươi!".
Nữ tử nét mặt biểu lộ tươi cười thật to, không phải bởi vì điện thoại kia quả nhiên có lời ngon tiếng ngọt, mà là bởi vì nàng tựa hồ nghe bên kia có da^ʍ thanh của nử tử, có trò hay nhìn! Xem ra nàng trước tiên về nước là lựa chọn chính xác!
"Ha ha……" Nữ tử chính là sung sướиɠ cười, quả nhiên nam tử kia nghĩ đến nàng là vì lời nói của hắn nói mới cao hứng như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, hắn rất tự tin, không có nữ tử có thể đào thoát sức quyến rũ của hắn, tuy rằng nữ nhân này hắn tìm hiểu nhiều thời gian, nhưng là hắn tin tưởng rất nhanh hắn có thể bắt nàng.
Đống biệt thự này là của nàng, mà hắn nói người yêu hẳn là muốn ở cùng một chỗ, cho nên liền da mặt dày mới chuyển vào được, bất quá tưởng hết biện pháp, cũng chỉ có thể trụ đến cách vách phòng nàng mà thôi, bởi vì của nàng phòng là của nàng tư mật, nàng chán ghét ngoại nhân xâm nhập.
Tắt điện thoại, nữ tử vẻ mặt thú vị đi dọc theo thang lầu đi lên , cửa lặng yên không một tiếng động mở ra, trong phòng giường lớn , bên trên một nam một nữ tứ chi giao triền, dáng người nóng bỏng nữ nhân gắt gao dán trên người nam nhân, bầu ngực không ngừng mà cọ xát ngực nam nhân , kiều mỵ nói,
"Nếu ả không trở về, chúng ta đây lại đến!"
Nam tử cười hắc hắc, dưới thân ra sức va chạm, bàn tay to dùng sức vuốt ve bầu ngực nữ nhân , trong miệng hổn hển nói,
"Ngươi này bày cái miệng nhỏ nhắn thật đúng là như thế nào đều uy không ăn no, bất quá ta thích!"
Cạnh cửa nữ tử dù có hưng trí nhìn, một chút cũng không có biểu tình khi bạn trai yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nên có , mắt trong suốt thấy đáy bên trong chỉ có thú vị.
Nhìn kia nam nhân như dã thú hung ác , nữ tử trong mắt hiện lên một chút tà ác, nếu nàng hiện tại ra tiếng dọa người, hắn có thể hay không bị dọa đến không cử động a?
Nàng rất muốn biết đáp án ! Vì thế ngọt ngào thanh âm vang lên,
"Các ngươi đang làm cái gì?"
"A……" Nữ nhân tiếng kêu sợ hãi truyền đến, mà nam tử đã muốn bản năng theo nữ nhân trên người xuống dưới, xoay người nhìn nàng.
Nữ tử tầm mắt dừng ở giữa hai chân hắn, mà nam tử nàng nhìn chăm hạ bộ, nhân kinh hách nhuyễn du͙© vọиɠ cư nhiên nháy mắt lại đứng thẳng lên, nữ tử thấy vậy tình cảnh thất vọng lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm nói,
"Cư nhiên không có việc gì, không thú vị!"
"Ngươi…… Ngươi như thế nào đã trở lại?" Nam nhân cười gượng hỏi.
Nữ tử một chút cũng không có bộ dáng thương tâm , cười tủm tỉm nói,"Trở về xem diễn a! Bất quá không phải thực vừa lòng!" Nàng có vẻ hy vọng nhìn hắn về sau cũng không cử động được a.
Nhìn nàng bộ dáng không sao cả , nam tử không biết vì sao, trong lòng cư nhiên dâng lên tức giận không hiểu , còn có chút cảm giác ê ẩm .
Lúc này nữ tử lại vuốt cằm, nhìn từ trên xuống dưới lõa thể nữ nhân trên giường , nữ nhân trên mặt tất cả đều là thần sắc không được tự nhiên , nhưng trong mắt lại mang theo đắc ý, thậm chí cố ý rất ưỡn ngực.
Nữ tử nhìn về phía nàng kia bầu ngực, nhìn qua như trước là vẻ mặt vô tội, trong miệng nói,
"Nhiều như vậy thịt, nhất định có thể bán không ít tiền, hiện tại thịt trư vẫn là giá trị vài đồng tiền!"
"Ngươi……" Nữ tử mặt cười âm trầm, thân thủ bắt lấy nam nhân đồng dạng lõa thể , làm nũng,
"Nghị, ngươi xem nàng…… Nàng cư nhiên bắt anh cùng trư so !"
Nữ tử bĩu môi, nói thầm nói,"Kỳ thật ta còn sợ vũ nhục trư a !"
"Ngươi……" Nữ nhân hoàn toàn bị nàng chọc giận, đứng dậy xuống giường đi đến bên người nàng, liền tính cho nàng một bạt tai.
"Meo meo……" Một tiếng mèo kêu, đầu vai nữ tử đột nhiên nhiều ra một cái hắc miêu, cặp mắt mèo kia xanh biếc quang mang phiếm quỷ dị , thẳng tắp nhìn chằm chằm cả người xích lỏa nữ nhân, trên người cũng tản ra dày đặc quỷ khí.
Nữ nhân một cái tát chưa ra, liền bị sợ tới mức rút lui từng bước, hai chân thẳng run lên, hắc miêu này…… Thật là khủng khϊếp! Nàng cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên đến đây, đáy lòng không ngừng có hàn khí mạo hiểm .
Nữ tử nhíu nhíu mày liền đem hắc miêu trên vai xuống, cầm lấy cái đuôi , ôn nhu nhìn nó, khóe môi nhếch lên mỉm cười ngọt ngào, "Tiểu Hắc, lại đói bụng?"
Như thế câu hỏi ôn nhu , lại làm cho hắc miêu thân mình run lên, bị cầm cái đuôi cũng không dám lộn xộn, mắt mèo xanh biếc đáng thương hề hề nhìn nữ tử, hy vọng giành được chiếm được đồng tình của nàng !
Tiểu Hắc hiện tại trong lòng tất cả đều là hối hận, lúc trước vì sao muốn chọn cái này đâu? Vì sao coi trọng này nữ nhân linh hồn đâu? Nhất thất túc thành thiên cổ hận,( một bước lỡ thành hận ngàn thu) nguyện làm sủng vật của nàng không nói, còn thường xuyên bị nàng ngược đãi, nó là quỷ miêu tôn nghiêm, đã muốn hoàn hoàn toàn toàn, triệt hoàn toàn để đã không có!
Nữ tử cười ngọt ngào liếc mắt nhìn nó một cái, lại làm cho nó run lên , nàng nói,
"Đói bụng liền ăn cơm đi! Miễn nói ta ngược đãi ngươi!" Dứt lời, tay nhỏ bé buông lỏng, Tiểu Hắc thân mình ở giữa không trung linh hoạt vừa lật, vững vàng rơi trên mặt đất, hai mắt nhìn về phía lỏa thể một nam một nữ .
Hai người đứng ở đó trong lòng dâng lên sợ hãi mà nữ tử nhìn Tiểu Hắc trong mắt tràn đầy hưng phấn, nhíu mày, ngồi ở một bên thưởng thức quỷ miêu ăn cơm! Nàng chán ghét phản bội, mà hắn bất hạnh phạm vào đại kị cảu nàng!
"Meo meo……" Một tiếng mèo kêu, Tiểu Hắc vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, sau đó giương miệng to .
Mà kia một nam một nữ trong mắt tất cả đều là hoảng sợ, bọn họ tựa hồ cảm giác được có cái gì đang chậm rãi thoát ly thân thể bọ họ nhưng là bọn họ lại vô lực ngăn cản, cầu cứu ánh mắt nhìn về phía nữ tử rên sô pha , đã thấy nàng cư nhiên lấymột ly hồng rượu chậm rãi nhấm nháp, bộ dáng thần thái xem diễn
"A……"tiếng kêu thê lương qua đi, nam nhân cùng nữ nhân ngã xuống dưới, không còn tiếng động nữa.
Mà người thương nhìn trong không khí trong suốt hồn thể vẻ mặt hoảng sợ cách Tiểu Hắc dương to miệng càng ngày càng gần, sau đó biến thành một đạo bạch quang, bị Tiểu Hắc nuốt ăn bụng luôn.
Tiểu Hắc đánh ợ hơi một cái, vươn móng vuốt tròn vo nhu nhu bụng, cảm thán nói,
"Hảo ăn no!"
Nữ tử một ngụm uống cạn chén , nhìn nó phình bụng nói, "Tiểu Hắc, ngươi cũng không sợ không bội thực đi !" Tiểu Hắc bây giờ còn nhỏ, một lần ăn một cái linh hồn liền đủ, như vậy không khác gì có thể ăn một chén cơm mà cứng rắn chống đỡ hẳn hai chén, cũng không sợ tiêu hóa không được?
Mắt nhìn kia hai cổ thi thể, nữ tử một cước đá hướng đến bên chân Tiểu Hắc, "Thu thập sạch sẽ!"
Tiểu Hắc ai oán nhìn nàng một cái, "Đã biết!"
Sau đó xoay người đi ra ngoài, mà hai cổ thi thể kia ngoan ngoãn nằm yên, huyền phù ở đỉnh đầu nó , nó đi từng bước, thi thể cũng đi theo trôi đi một phần.
Nữ tử lại rót một ly rượu, chậm rãi uống cạn, sau đó đứng lên chuẩn bị đi tu luyện, nhưng là vừa đứng dậy, liền thấy toàn thân một trận hỏa thiêu đau đớn, cúi đầu vừa thấy, nàng cư nhiên toàn thân dấy lên hỏa diễm màu tím , nữ tử bình tĩnh tụ tập khởi động thủy nguyên tố, nhưng là lại một chút tác dụng cũng không có, thủy nguyên tố khi gặp được kia màu tím hỏa diễm liền biến mất hầu như không còn, toàn thân càng ngày càng đau, ngay cả ngũ tạng lục phủ đều cảm nhận được kia cỗ phỏng kia, so với lúc nàng ở phòng thí nghiệm chịu tra tấn đau hơn một ngàn lần .
Nữ tử giãy dụa di động bộ pháp, nhưng là hỏa diễm màu tím đột nhiên đại thịnh, đem nàng hoàn toàn bao vây ở trong đó, trên người đau đớn lại đột nhiên biến mất, thân thể như là ngâm mình ở trong ôn tuyền giống nhau, thực thoải mái, thoải mái muốn đi ngủ.
Ý thức dần dần phiêu xa, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục chậm rãi nhắm lại.
Mà một đêm này , rất nhiều người thấy một cái hỏa diễm màu tím tạo thành phượng hoàng bay về phía phía chân trời, hoa lệ tuyệt mỹ, không khỏi làm người nghĩ đến "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh".