Tuy rằng đã bị cô từ chối, nhưng Chu Kỳ Lạc vẫn kiên trì muốn đón cô về nhà. Vừa làm nũng lại vừa tỏ vẻ giận dỗi, thực sự cô không biết phải làm như thế nào, đành đồng ý với cậu.
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng không còn một mực đòi đi theo cô nữa, trong bữa tiệc liên hoan có người mà cô thích, cô rất muốn nắm lấy cơ hội lần này để cùng đối phương tiến thêm một bước, cho nên cô không muốn bị “Em trai nhỏ” của mình quấy rầy.
Trong bữa tiệc tối mọi người đều có uống một chút rượu, cô ngồi đối diện với nam thần trò chuyện rất vui vẻ.
Sau đó mọi người rời khỏi quán ăn chuẩn bị bắt xe về nhà, cô và người nọ đứng ở phía sau. Anh ta hỏi cô có muốn đi chơi tiếp không.
Cô do dự một lúc, nhìn thấy Chu Kỳ Lạc đứng ở cách đó không xa đang vẫy tay với mình. Cô không khỏi thở dài một hơi, không biết nên cảm thấy tiếc nuối hay là may mắn nữa.
Cô vẫy tay với cậu, trong nháy mắt cậu vội đi xuyên qua đám người đó tiến về phía cô. Người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: “Cậu ta là ai?”
Lúc này Chu Kỳ Lạc đã đứng trước mặt bọn họ, tất nhiên cậu cũng nghe thấy câu hỏi này.
“Là em trai của em.” Cô trả lời.
Ánh mắt của người đàn ông nọ quan sát bọn họ một phen, dường như trong ánh mắt muốn nói trông hai người không có điểm gì giống nhau, nhưng xuất phát từ sự lễ phép anh ta không nói ra.
Chu Kỳ Lạc cũng nhìn ra suy nghĩ của người nọ, theo sau cậu chỉ nói: “Chúng em là gia đình gầy dựng lại. Cho nên không có quan hệ huyết thống.”
Dứt lời, trái tim cô thoáng lộp bộp một tiếng. Cô cẩn thận quan sát người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn thấy đối phương kinh ngạc nhướng mày, dường như hơi không vui vì sự lắm lời của Chu Kỳ Lạc …
Cô cùng Chu Kỳ Lạc về đến nhà, suốt dọc đường đi cô có chút rầu rĩ không vui.
Nhưng điều bất ngờ chính là, rõ ràng nhìn ra cô không vui, cậu không còn làm trò để khiến cô vui vẻ giống như ngày thường nữa.
Cô đứng ở huyền quan thay dép lê, cửa nhà đóng lại vang lên một tiếng “Cạch.” Ánh đèn bên ngoài đã bị ngăn cách, làm cho bên trong phòng rơi vào một mảnh tối tăm.
Không biết vì sao cô lại có một dự cảm chẳng lành. Trong lúc cầm lòng không đặng vội quay đầu lại.
Chu Kỳ Lạc đứng cách cô vài bước chân, bởi vì bên trong phòng quá tối cô không thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu. Ngược lại trong nội tâm dâng lên một tia lạnh lẽo.
“Kỳ Lạc?” Khi cô lên tiếng âm thanh còn mang theo chút run rẩy, “Có thể mở đèn lên không?”
Cô nhìn thấy cậu nâng tay lên, nhưng lại không phải di chuyển về phía công tắc đèn mà lại hướng về phía cô. Sau đó một phát nắm lấy cổ tay của cô.
“Làm, làm gì vậy?”