Chương 24
Đây là thù oán đến mức nào?
Sau đó, bọn họ nhìn thấy căn nguyên của việc Lâm Hiếu Dương đắc tội với Lữ Hồng Trì là ------ tỏ tình Lâm Hiếu Dương, bị từ chối ba lần.
Thậm chí còn có người đào ra một bài phốt trước kia, bài đăng cười nhạo hoa hoa công tử - Lữ Hồng Trì tuyên bố là tán đổ nữ sinh nào đó trong vòng một tháng những cuối cùng lại bị người ta từ chối ba lần.
Các bạn học: ......, không nói nên lời.
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Những người từng "thoải mái" mắng Lâm Hiếu Dương nhiều thế nào, khó nghe thể nào, tùy thuộc vào mức độ, nhẹ thì phê bình, nặng thì cảnh cáo trừ điểm thi đua.
Mà người đứng sau mọi chuyện - Lữ Hồng Trì, anh không nghĩ đến ngoài việc bị trường đuổi học, trở về nhà còn phải đổi diện với những lời mắng chửi của trưởng bối, trách móc và ruồng bỏ, còn có... thư triệu tập của tòa án.
Tất nhiên những chuyện này đều là của sau đó.
Trở về với Lâm Hiếu Dương bị Lục Cửu Nghiêu mang đi.
Trong đầu cô không nghĩ được gì, chỉ theo bước chân của anh rời khỏi lầu học, ngoan ngoãn ngồi lên ghế sau xe người ta, đầu óc một mảng rối mù.
Đến khi xe rời khỏi trường học, hai người ngồi sau vẫn như cũng im lặng, trong lòng có những suy nghĩ riêng.
Trong đầu Lâm Hiếu Dương đều là lời tỏ tình của Lục Cửu Nghiêu, cô căng thẳng muốn chết, không biết phải nói gì.
Lục Cửu Nghiêu quá mức dè dặt. Anh đột nhiên nhớ đến ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi của cô ngày đó trước khi ngất đi.
Liền nghĩ Lâm Hiếu Dương có phải ... vẫn sợ anh không.
Lục Cửu Nghiêu nhắm mắt, thở dài một hơi. Khát vọng đối Lâm Hiếu Dương lớn lên từng ngày...
Đặc biệt khi tiếp xúc với Lâm Hiếu Dương, khi Lâm Hiếu Dương đáp lời anh.
Anh liền càng ngày càng lưu luyến ánh mắt của Lâm Hiếu Dương, thanh âm dịu dàng của Lâm Hiếu Dương, hơi thở của Lâm Hiếu Dương...
Anh tham lam muốn tất cả mọi thứ của Lâm Hiếu Dương.
Càng không nói đến, khoảnh khắc Lâm Hiếu Dương - con mồi mà anh thèm khát rất lâu lao vào vòng tay anh, toàn bộ huyết mạnh trong cơ thể anh đều hưng phấn, cuộn trào, gào thét -------
Đoạt lấy cô ấy, chiếm lấy cô ấy, có được cô ấy!
"Lục Cửu Nghiêu... chúng ta..."
Lúc Lâm Hiếu Dương điều chỉnh lại tâm lý, chuẩn bị nói ra những điều muốn nói, quay đầu liền nhìn thấy Lục Cửu Nghiêu đã nhắm chặt mắt.
Hình như là ngủ rồi?
Lâm Hiếu Dương chớp chớp mắt, thu lại lời muốn nói.
Lúc này, Nghiệp Vu Cần trên ghế phụ cũng nhìn thấy tình huống ở ghế sau, khẽ nhíu mày mệt mỏi.
Anh điều chỉnh âm thanh của mình, lựa lời mà nói: "Lục gia chỉ còn lại Tiểu Lục Đổng và Lục tam gia, Lục tam gia người này không hữu dụng mấy, sản nghiệp trong nhà liền đè lên vai Tiểu Lục Đổng."
"Tiểu Lục Đổng trong bữa cơm tối qua biết được chuyện của Lâm tiểu thư, liền xuyên đêm mà từ Bắc Thanh bay về, xuống máy bay đã là hơn mười một giờ."
"Để có thể đến gặp Lâm tiểu thư, Tiểu Lục Đổng đã xử lý tất cả những việc hôm nay cần làm trong suốt tối hôm qua."
Ý tứ là Lục Cửu Nghiêu vì cô mà thức trắng đêm xử lý công việc của công ty gia đình rồi liền đến tìm cô.
"Dường như đón được Lâm tiểu thư về bên mình, Tiểu Lục Đổng cuối cùng cũng yên tâm, vậy nên mới có thể thả lỏng, mệt đến ngủ quên rồi?"
"Nếu như được, hy vọng Lâm tiểu thư có thể ở lại bên cạnh Tiểu Lục Đổng. Tiểu Lục Tổng cậu ấy... rất thích cô..."
Lời nói của Nghiệp Vu Cần từng câu từng chữ phảng phất như liễu trong gió, khiến cho trái tim cô vốn dĩ đã như mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng sau cơn gió lại động mãnh liệt hơn.
Mà gió thì chưa bao giờ ngừng.
Lâm Hiếu Dương không nói gì, nhìn đôi mắt xinh đẹp đang ngủ say vì mệt mỏi của Lục Cửu Nghiêu, mới phát hiện dưới mắt anh có chút xanh.
Đôi môi đã lấy lại huyết sắc khẽ mím chặt.
Cô nhẹ giọng dạ một tiếng, khiến người ta không đoán được là cảm xúc gì.
Đợi đến lúc Lục Cửu Nghiêu tỉnh dậy, xe đã dừng lại trước cổng biệt thự rất lâu, trên xe chỉ còn anh và Lâm Hiếu Dương đang tựa vào vai anh mà ngủ.
Anh có chút không dám tin, Lâm Hiếu Dương vẫn còn ở bên cạnh anh. Thậm chí còn không chút phòng bị mà ngủ thϊếp đi, ngay bên anh.
Trong không gian kín đáo, chỉ có cô nam quả nữ.
Hơn thế, mùi hương thoang thoảng thơm mát trên người Lâm Hiếu Dương lại đang quanh quẩn bên mũi anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần anh.
Anh cảm thấy cơ thể mình đang căng cứng, đặc biệt là vị trí được Lâm Hiếu Dương tựa vào.
Lục Cửu Nghiêu nhìn chằm chằm Lâm Hiếu Dương vài giây.