Chương 22:
Chính vào lúc bầu không khí đang rơi vào trầm mặc, một nhóm nữ sinh bộ dạng hung dữ đến trước cửa phá vỡ sự im lặng.
"Lâm Hiếu Dương là ai? Ra đây chút được không?"
Giọng nói vừa lạ lẫm vừa có chút quen tai khiến Lâm Hiếu Dương khựng người.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp khẽ nhắm lại, trong lòng thầm nghĩ: Bọn họ quả nhiên đến rồi. Bọn họ mà Lâm Hiếu Dương nói, chính là đám người gây phiền phức cho Văn Tư Duyệt ở đời trước, sau đó còn bắt nạt Văn Tư Duyệt, cũng chính là người trong câu lạc bộ hâm mộ Lục Cửu Nghiêu.
Lâm Hiếu Dương nhìn về phía cửa, bước đến.
"Tớ cũng đi." Văn Tư Duyệt gấp gáp theo sau.
Đến trước cửa lớp, chưa đợi Lâm Hiếu Dương lên tiếng, Văn Tư Duyệt đã giành trước một bước: "Có chuyện gì sao?"
"Bọn tôi là đến tìm Lâm Hiếu Dương." Người kia nhấn mạnh.
"Tìm tôi cũng thế thôi."
"Không biết xấu hổ! Lâm Hiếu Dương, mày dám làm không dám nhận? Bây giờ trốn sau lưng bạn bè tính làm gì?"
"ĐM điên à? Hiểu Dương đã làm gì?"
"Nó làm gì nó không biết sao? Trong video quay rõ rõ ràng ràng. Lâm Hiếu Dương mày thật là buồn nôn quá đi. Sống như một con điếm lại muốn có tượng đài trinh trắng? Loại người như mày xứng để sống không? Mày dám hại Lục học thần, bọn tao sẽ không tha cho mày!"
Giữa cuộc tranh cãi, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên.
Giống như có thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống, đập trúng đám đông trên hành lang.
Học sinh bị dọa lũ lượt tản ra.
Cũng may không có ai bị trò đùa này đập trúng. Chẳng qua mọi người đều cho rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn, một sự tình cờ...
Không gian đột nhiên im bặt.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thứ vừa rơi xuống.
Sau đó, giữa âm thanh quái dị cùng kinh tởm của đám người kia, chỉ có Lâm Hiếu Dương mơ hồ nhìn về phía thứ đầy máu vừa rơi xuống, một khối đen nhẻm, đồng tử cô co lại, sắc mặt trắng bệch.
Đó là xác của một con mèo đen với phần bụng bị xé toạc.
Ô Vân... Ô Vân... hức...
Thiếu nữ đưa tay nắm chặt l*иg ngực.
Quá khứ mà cô không muốn nhớ lại cứ như vậy bị cưỡng chế hiện lên, vết cắt đẫm máu ở ngay trước mặt cô.
Trong ký ức của cô, viên đạn xuyên qua bụng Ô Vân dường như từng giây từng phút cũng xuyên qua tim cô. Nỗi đau quá lớn giống như một trận tuyết lở, nhấn chìm cô hoàn toàn.
Nặng nề mà đè lên cô, đến hô hấp cũng đều...
"Lâm Hiếu Dương! Hít thở!"
Một âm thanh truyền gấp gáp truyền đến phía sau đám người. Đám học sinh bị xác của mèo đen dọa cho sợ hãi cũng hồi thần, lần lượt nhìn sang.
Chỉ thấy mặt thiếu niên u ám bước nhanh tới.
Không biết có phải do anh vừa từ bên ngoài tiến vào hay không, trên người toát lên một làn khí lạnh trực tiếp khiến đám người tản ra nhường đường.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã đến chỗ Lâm Hiếu Dương, đứng trước Gương mặt tái nhợt không còn chút máu của cô.
Ngón tay thon dài khẽ đưa ra, dứt khoát kéo Lâm Hiếu Dương vào lòng ôm chặt.
"Hiểu Dương, hít thở."
"Đừng nhìn, đều qua rồi... đó không phải Ô Vân..."
Giọng nói lành lạnh nhưng rõ ràng có thể nhận thấy sự run rẩy. Cánh tay ôm lấy Lâm Hiếu Dương càng ngày càng chặt. Anh sợ chỉ cần thả lỏng một chút, Lâm Hiếu Dương liền biến mất.
"Xin lỗi... tôi đến trễ."
Ngay lập tức, giọng nói quen thuộc không ngừng truyền đến Lâm Hiếu Dương gần như sắp chìm vào bóng tối, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt làm cho thân thể lạnh lẽo của cô ấm lên.
Lâm Hiếu Dương thở mạnh, ho khan vài tiếng, bàn tay đang buông lỏng bên hông nắm chặt lấy áo sau lưng anh.
Giương mặt nhỏ bé tái nhợt dán vào l*иg ngực thiếu niên, cô hít một ngụm khí lớn, những giọt nước đọng nên khóe mặt ngày càng nhiều, nhiều đến không còn kiềm được, cứ thế tuông ra.
"Lục... Cửu Nghiêu."
"Tôi đây."
"Lục Cửu Nghiêu... hức..."
"Tôi ở đây."
"Lục... huhu... Gia... hức."
"Đừng sợ, tôi ở đây."
Lâm Hiếu Dương vùi trong lòng Lục Cửu Nghiêu, không khống chế được cảm xúc sợ hãi và đau khổ, bắt đầu òa khóc.
Âm thanh không lớn lại yếu ớt.
Mà hành động của Lục Cửu Nghiêu lại càng khiến người ta kinh ngạc, anh không nói một lời chủ động chạy đến chỗ Lâm Hiếu Dương đang trong tâm bão, còn ôm người vào lòng bảo vệ, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng mà an ủi.
Đôi mắt màu xám tràn ngập sự thương xót, đầy đến chói mắt.
Khung cảnh như vậy thật sự khiến tất cả những người ở hiện trường nhìn đến phát ngốc, toàn bộ đều ngơ ngác mà nhìn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút.
Sau khi cú sốc đầu tiên qua đi, hầu hết mọi người đều ý thức được Lục học thần mà bọn họ nói đến đã quay trở lại, hơn nữa còn còn rất vội vàng, mạnh mẽ mà xông vào đám người bọn họ.
Còn có dáng vẻ lo lắng sợ hãi, đau lòng đến mức có thể liều mạng mà giao cả thế giới cho Lâm Hiếu Dương...
Bọn họ chỉ biết rằng -------