Hắn đợi ở nơi tối tăm chẳng qua chỉ là mấy canh giờ, có người tới đón hắn ra ngoài, họ nói nàng ngủ không ngon, muốn hắn đi đốt hương.
Khi hắn bê lư hương vào ngửi thấy mùi huân hương nồng nặc làm người ta muốn say rượu, hắn nhìn thấy chén rượu hỗn độn trên đất, nơi này đều là rượu ngon, sợ rằng cả trai tráng biết uống nhất cũng say mèm.
Nàng nằm trên giường thêu, áo đen nửa cởi ra, hai mắt sáng rõ.
Rượu ngon này không làm nàng say.
Hắn lặng im châm hương, quỳ gối trước người nàng, nhẹ nhàng nâng tấm chăn gấm che đi cảnh xuân không tì vết kia. Nàng bỗng nhiên kéo hắn xuống, trên môi chợt có cảm giác môi mỏng mềm mại lại nồng cháy.
Nàng làm càn một lúc lâu mới buông hắn ra, bỗng cười lớn.
Trước đây hắn chưa từng thấy nàng như vậy, nồng nhiệt mà tuỳ tiện.
“Người nói xem vì sao ta không say?” nàng giống như tự hỏi tự đáp, “ngay cả thuốc độc nhất thiên hạ này còn không gϊếŧ chết được ta, huống chi là chút thứ đồ trong ly…”
“Thuốc độc nhất thiên hạ này, kiếm ghê gớm nhất trên đời này, người độc ác nhất cũng gϊếŧ không chết ta…” Nàng cười điên cuồng, hắn ôm nàng vào ngực, ôn nhu âu yếm.
Hắn hôn lên giữa đôi mày nàng, đôi mắt nàng, môi của nàng, hôn nàng tất thảy…
Hắn gần với nàng như vậy.
Nàng để mặc cho hành vi phóng đãng của hắn, không cố kỵ đêm xuân này.
Hôm sau hắn dậy, nàng nghiêng người ở bên cạnh nhìn hắn, trong mắt đã khôi phục lại sự lạnh nhạt trầm tĩnh thường ngày.
Nàng nói: “Đêm qua ngươi được đấy.”
Lại không có lời đáp.
Từ đó về sau, nàng không còn triệu kiến hắn, vẫn không ngừng có người vào phòng của nàng rồi lại đi ra, huyền y như cũ.