Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Các loại đồ treo trang trí Giáng Sinh, còn có bài hát Jingle Bell vẫn đang phát đã mất đi cảm giác vui tươi của lúc trước, trong hoàn cảnh như vậy nó có hơi ngột ngạt.
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Đoạn Ngẩng và Kỷ Nhân, ánh mắt phức tạp lại kinh ngạc, còn có chút đánh giá như đang xem kịch vui.
Một nhân viên bảo vệ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, sợ Tô Tú Vân gây chuyện, nên lịch sự đưa bà ta đi.
Đoạn Ngẩng đã sớm buông tay Kỷ Nhân ra, anh đẩy xe tới quầy thu ngân, đặt tất cả đồ đạc bên trong lên quầy.
Nhân viên thu ngân còn rất trẻ, khoảng hơn 20 tuổi, lúc quét mã không nhịn được lặng lẽ nhìn Đoạn Ngẩng một cái, trong lòng thật sự hơi đáng tiếc.
Chàng trai này rất đẹp trai, nhưng sao hoàn cảnh gia đình lại phức tạp như vậy, ba là kẻ gϊếŧ người, còn mẹ thì nɠɵạı ŧìиɧ, thật quá đáng sợ mà!
Đoạn Ngẩng đã quá quen thuộc với những ánh mắt như thế này.
Năm đó nhà bọn họ xảy ra chuyện cả tiểu khu đều biết, khi anh đi ở trên đường, sẽ bị người khác nhỏ giọng nghị luận, nghị luận về ba mẹ anh và chuyện xảy ra ngày hôm đó.
"Chính là cậu ta. Mẹ cậu ta lén đưa người đàn ông khác về nhà, thật là không biết xấu hổ."
"Ba cậu ta còn ác hơn, trực tiếp đẩy người ta xuống lầu, đây là gϊếŧ người đó!"
Lúc đi thang máy lên lầu, người đàn ông lớn tuổi dắt theo cháu trai, khi thấy anh sẽ nắm tay cháu mình lùi lại vài bước, tránh anh như tránh bệnh dịch.
Như thể ba anh là tội phạm gϊếŧ người, cho nên trong xương cốt của anh cũng có gen bạo lực giống như vậy.
Đoạn Ngẩng giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, im lặng cầm điện thoại trả tiền.
Anh xách hai túi đồ lên, Kỷ Nhân muốn xách một túi giúp anh, nhưng bị anh từ chối: "Không cần, tôi có thể xách được."
Anh xách hai túi đồ bước đi như bay.
Kỷ Nhân đành phải ngượng ngùng rút tay lại, đi theo phía sau anh.
Ra khỏi tầng một của siêu thị, bên ngoài tuyết rơi dày hơn, bay tá lả, giống như bông gòn bị xé rách.
Kỷ Nhân mở dù ra, cánh tay hướng về phía trước, muốn che cho anh và chính mình.
Ở đây gần đường lớn, xe cộ ra vào liên tục, tùy tay là có thể gọi được một chiếc taxi.
Bọn họ ngồi trên xe, trong xe mở máy sưởi, làn gió ấm áp dễ chịu liên tục phả ra, cùng với trời đầy tuyết ngoài cửa sổ như là hai thế giới.
Kỷ Nhân nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh vài lần, anh cắn chặt hàm dưới, dáng vẻ im lặng giống như một tác phẩm điêu khắc.
Cô mở miệng, do dự hồi lâu rồi lại im lặng.
Trong xe còn có người khác, có vài lời nói không tiện mở miệng, hơn nữa chuyện xảy ra như vậy, nhất thời cô cũng không biết nên an ủi thế nào.
Cô cảm giác rằng, bất cứ lời an ủi nào cũng đều vô nghĩa khi đối mặt với quá khứ đau thương đẫm máu như thế.
Siêu thị cách nhà hơn hai trạm dừng, chưa tới 10 phút tài xế đã lái xe tới tiểu khu.
Tới trước cửa nhà.
Kỷ Nhân lấy chìa khóa ra mở cửa, trong lòng còn đang suy nghĩ không biết nên nói như thế nào với anh, chàng trai phía sau đột nhiên mở miệng: "Kỷ Nhân, xin lỗi cô."
Cô kinh ngạc quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh xin lỗi tôi làm gì?"
Anh nhếch môi, giải thích nói: "Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của cô, đáng lẽ là một ngày vui, cuối cùng lại thành ra thế này."
Kỷ Nhân vội xua tay: "Không sao đâu."
Đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn trong veo như vậy, nghe rất nhiều điều không thể chịu đựng được trong gia đình anh, cũng không hề có một chút kinh tởm hay sợ hãi nào.
Đoạn Ngẩng đưa hai túi đồ cho cô: "Cô cầm vào đi, tôi không vào đâu."
Kỷ Nhân sửng sốt, đáy mắt có chút mất mát: "Anh, anh không ăn sinh nhật với tôi sao?"
Đoạn Ngẩng nói "Ừ", khóe môi nở một nụ cười cứng ngắc, giọng nói khàn khàn đầy hối lỗi: "Lần này không thể ở bên cạnh cô được, tôi phải về nhà, bánh kem với lẩu cô ăn đi."
Anh không cho Kỷ Nhân cơ hội giữ lại, nói xong liền đặt hai túi đồ xuống đất, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Một gia đình khác trên tầng này ôm một đứa trẻ bước ra, Đoạn Ngẩng bước vào thang máy, ngón trỏ ấn nút đóng cửa.
Khi Kỷ Nhân chạy tới, hai cánh cửa lấp lánh ánh kim loại đã lạnh lẽo đóng lại, chỉ có con số màu đỏ bên cạnh lần lượt hạ xuống.
Cô trở về nhà, buổi sáng thức dậy khi thấy tuyết, nghĩ hôm nay muốn cùng anh vui vẻ đón sinh nhật nhưng sau đó đều biến mất sạch sẽ.
Căn phòng trống rỗng, giọng nói đanh thép của người phụ nữ và những lời nói độc ác khó nghe lại văng vẳng bên tai.
Trái tim của Kỷ Nhân giống như bị một bàn tay nào đó nắm chặt, đau quặn thắt từng cơn.
Vì sao anh vẫn luôn ở một mình, rõ ràng anh rất thông minh, sao có thể trở thành học sinh đứng hạng bét của lớp?
Trước kia chuyện gì cũng không biết, bây giờ cô đều hiểu ra tất cả.
Kỷ Nhân chạy tới ban công, tầm mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của anh trên nền tuyết trắng.
Tuyết rơi đầy trời, chàng trai với mái tóc ngắn màu đen, lưng cao thẳng tắp, cả người lộ ra vẻ cô độc, cực kỳ giống với lần đầu tiên gặp mặt, khi anh đi ở phía trước cô.
Lúc đó Kỷ Nhân chỉ cảm thấy anh thật đáng sợ và khó gần, nhưng bây giờ cô lại thấy rất đau lòng cho anh.
Cảm xúc buồn bã trào lên từng lớp, cô không kịp thay giày, tay nắm lấy chìa khóa rồi chạy ra ngoài.
***
Đoạn Ngẩng không bung dù, bông tuyết bay xuống cổ anh, bị độ ấm trên da thịt hòa tan, chảy thành vệt nước lạnh lẽo.
Anh không cảm thấy lạnh, chỉ thấy hối hận vì hôm nay đã đến đây tìm cô.
Thật ra anh không quan tâm người khác thấy thế nào, anh đều đã quen, cũng không thèm để ý.
Nhưng những cái đánh giá, cười nhạo, ánh mắt xem kịch vui không nên đổ dồn vào Kỷ Nhân. Cô gái nhỏ sạch sẽ trong sáng giống như tuyết đầu mùa, sao có thể bởi vì anh mà nhiễm tỳ vết.
Bỗng nhiên anh cảm thấy hơi buồn cười, vốn tưởng rằng nếu chính mình chăm chỉ học tập, cố gắng thi đậu vào một trường đại học tốt, có lẽ sẽ có cơ hội cùng với cô ở bên cạnh nhau.
Nhưng mà sự xuất hiện của Tô Tú Vân giống như một cú tát, đánh tan nát mọi ảo tưởng của anh, quá khứ hỗn loạn của gia đình anh không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Chỉ cần bị người biết rõ nói ra, cô cũng sẽ bị liên lụy, nhận phải vô số ánh mắt khác thường.
Bước ra khỏi tiểu khu, Đoạn Ngẩng đứng ở bên đường, ở trên điện thoại gọi Didi.
Trong lúc chờ đợi, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, trông có vẻ như rất nôn nóng.
Đoạn Ngẩng không có tâm trạng, cũng lười quay đầu nhìn một cái, cho tới khi giọng nói vội vàng cùng với tiếng thở dốc của cô gái cất tiếng gọi tên anh.
"Đoạn, Đoạn Ngẩng."
Ban đầu anh nghĩ mình đã nghe lầm, cho đến khi cô gọi một lần nữa.
Đoạn Ngẩng quay đầu lại, nhìn thấy cô chỉ mang một đôi dép bông, chạy một đường nghiêng ngả lảo đảo, tóc mái bị gió thổi loạn, trên cổ cũng không có đeo khăn quàng cổ, chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.
Anh không khỏi nhíu mày, trong lòng chỉ muốn hỏi tại sao lại ra nông nỗi này, cũng không sợ bị cảm vì lạnh, cô đã đứng ở trước mặt anh.
Sau đó duỗi hai tay ra, không chút do dự mà nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Cả người Đoạn Ngẩng cứng đờ.
Sự mềm mại ở trong lòng khiến anh không biết nên làm thế nào, trái tim trong l*иg ngực như muốn nhảy ra ngoài, không biết nên để tay ở đâu, càng không biết cô sẽ... Sẽ đột nhiên ôm anh.
Rõ ràng, cô đã nghe thấy người ta nói những chuyện khủng khϊếp trong gia đình anh.
Cái cổ mảnh mai trắng như tuyết của cô gái nhướng lên, lông mi cong vυ't dính bông tuyết trong suốt, anh ngửi thấy hương thơm ấm áp ngọt ngào trên người cô.
Cô nhìn anh không chớp mắt, bên tai anh vang lên giọng nói trong trẻo không chút tạp chất.
"Trước kia tôi cũng thường bị cười nhạo vì là con gái riêng, anh đã nói với tôi, những cái đó đều là lỗi của người lớn, không liên quan gì đến tôi hết, tôi không làm gì sai cả. Những lời nói này của anh, tôi đều nhớ kỹ."
Cô không buông lỏng hai tay đang ôm anh, ngược lại dùng thêm sức lực: "Đạo lý kia đều như nhau, những chuyện đó trong gia đình anh đều không liên quan gì đến anh."
"Đoạn Ngẩng." Cô nở một nụ cười dịu dàng, nghiêm túc nói từng chữ một: "Ở trong lòng tôi, anh là một người rất tốt."
Nói xong, tay vỗ nhẹ vào lưng anh vài cái, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đoạn Ngẩng giơ tay vẫn luôn buông thõng ở bên người lên, hơi vụng về ôm chặt lấy cô.
Sau đó thu lực, kéo cô ôm chặt vào trong lòng.