Nghiện Ngọt

Chương 20

Ăn xong cái lẩu đã là sáu giờ tối.

Mọi người tạm biệt nhau, Phạm Tử Ngọc nói: "Lần sau chúng ta lại hẹn nhau đi chơi mật thất nha, tôi cảm thấy trò chơi này quá thú vị."

Đỗ Lương cũng hứng thú nói: "Đúng vậy, lần sau chơi Chạy Thoát Mật Thất chúng ta chơi chủ đề vườn trường đi."

Kỷ Nhân nghe vậy, lập tức nhớ tới mấy tiếng trước, hai người bọn họ ở trong mật thất ôm nhau run bần bật, cuối cùng còn bị mấy con ma dọa sợ tới mức đọc lên 24 chữ cái.

Cô không nhịn được khẽ cười ra tiếng: "Được đó, lần sau có thời gian chúng ta lại hẹn nhau."

Thật ra lá gan của cô siêu nhỏ, nhưng có Đoạn Ngẩng ở bên cạnh, cô cảm thấy cho dù Chạy Thoát Mật Thất kinh hoàng đến mức nào cô cũng không sợ.

Được cô tiên nhỏ đồng ý, Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương cười hì hì vẫy tay, vô cùng hài lòng đi về chiếc xe phía đối diện.

Căn nhà mà Kỷ Nhân thuê vừa vặn tiện đường với nhà của Đoạn Ngẩng.

Đoạn Ngẩng lấy điện thoại ra, đang định gọi Didi thì nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh nói: "Đừng gọi xe, chúng ta đi xe buýt về đi."

Anh dừng lại động tác, nhìn cô: "Hả?"

Kỷ Nhân giải thích: "Lúc này trên đường chắc là kẹt xe lắm, gọi xe không được đâu. Bây giờ mặt trời sắp lặn rồi, trời cũng không quá nóng. Chúng ta đi bộ vài bước tới đằng kia là có trạm xe buýt, không cần phải lãng phí tiền."

Trước đây cô không cần lo cơm ăn áo mặc, đi học thì có tài xế đưa đón, đi ra ngoài cũng sẽ gọi xe, nhưng bây giờ tình hình đã khác.

Cô sống một mình, hiện tại lại không có khả năng kiếm tiền, thuê nhà mỗi tháng tốn hai ngàn tệ, còn có các loại chi tiêu hằng ngày khác, thật sự có rất nhiều chỗ cần phải dùng tiền.

Cho dù là anh trả tiền xe, theo bản năng cô nghĩ rằng có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm một chút.

Cô gái nhỏ tỉ mỉ lên kế hoạch, Đoạn Ngẩng biết trước đây cô như thế nào, trong lòng cảm thấy hơi đau lòng.

Anh cầm lấy cây dù che nắng trong tay cô, thay cô cầm: "Chúng ta đi thôi."

Hai người đi bộ đến trạm xe, vừa lúc nhìn thấy 316 đang lái xe chầm chậm từ xa tới.

Đúng lúc là giờ tan tầm, trên xe có rất nhiều người, cả xe chỉ còn một chỗ ngồi.

Đoạn Ngẩng hất cằm với cô: "Cô ngồi đi."

Anh đi theo sau cô, một tay đỡ tựa ghế một tay nắm cột, thoáng chống người trước mặt cô.

Chiều tối là giờ cao điểm của giao thông, đoạn đường phía trước rất ùn tắc, xe cứ đi được một chút đã phải dừng lại, bật máy lạnh, đóng chặt cửa sổ, một chút gió cũng không thể lùa vào.

Càng ngày càng có nhiều người lên xe, không khí trong xe càng ngột ngạt.

Kỷ Nhân vừa mới ăn xong nồi lẩu nên rất no, bây giờ bắt đầu hơi say xe, cô hơi cau mày, tay bỏ vào túi quần, sờ sờ, nhưng không thấy gì cả.

Lại cho tay vào cái túi hình Vịt Donald đang ôm ở trong lòng, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ muốn tìm.

"Sao vậy?" Đoạn Ngẩng quan tâm hỏi.

"Tôi hơi say xe, nên muốn tìm kẹo để ăn cho đỡ say xe một chút." Cô thành thật trả lời, sau đó thở dài nói: "Nhưng tôi tìm khắp người mà vẫn không tìm thấy."

Đoạn Ngẩng buông lỏng tay đang nắm lan can, thò tay vào túi quần sờ soạng, đưa cho cô: "Nè."

Kỷ Nhân kinh ngạc khi thấy trong lòng bàn tay của anh có một túi kẹo dẻo nhỏ, là vị đào mà cô yêu thích.

"Sao anh cũng ăn cái này?" Cô tò mò hỏi.

Trong ấn tượng của cô, con trai đều rất ít ăn kẹo chứ đừng nói đến việc bỏ một túi kẹo vào trong túi quần như anh.

Đoạn Ngẩng cúi đầu, nhìn đôi mắt đen nhánh lộ ra một chút nghi hoặc của cô gái nhỏ. Anh bật cười: "Lúc trước không phải cô cho tôi một túi sao, tôi ăn thấy ngon lắm."

Kỷ Nhân suy nghĩ, nhớ ra rồi.

Rất lâu về trước có một lần đèn bàn trong phòng cô bị hỏng, cô cầm tờ đề đến phòng khách để làm, anh cố ý giảm âm lượng của trận bóng rổ để cho cô làm bài, còn giảng cho cô một bài toán khó về đạo hàm.

Cuối cùng cô muốn cảm ơn anh, cho nên đã lấy một túi kẹo trong túi ra đưa cho anh.

Không nghĩ tới bởi vì khi đó cô cho anh một túi mà anh đã thích.

Thì ra khẩu vị của bọn họ rất giống nhau.

Cô thấy hơi vui khi nghĩ như vậy, cô xé mở túi, từ trong túi xách nhỏ lấy ra một gói khăn giấy ướt rồi lau tay.

Cô cầm lấy một viên kẹo dẻo và cho vào miệng.

Cắn một lớp mỏng bên ngoài, nước đào đậm đà trào ra ngay lập tức, mùi kẹo ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, cảm giác khó chịu do say xe cũng giảm đi rất nhiều.

Đầu ngón tay cô cầm lên một viên khác, duỗi cánh tay về phía trước đưa cho Đoạn Ngẩng: "Anh muốn ăn không?"

Hoàng hôn đang dần lên, ánh hoàng hôn màu cam chiếu vào ô cửa kính, mái tóc đen mềm của cô gái nhỏ được điểm xuyết một vầng hào quang vàng nhạt.

Khuôn mặt nhỏ của cô ngước lên, đôi mắt đầy nước nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt của cô cực kỳ dịu dàng.

Thấy anh nhìn mình hồi lâu không trả lời, Kỷ Nhân tưởng trong xe quá ồn ào nên anh không nghe thấy, bèn hỏi lại một lần nữa.

"Anh muốn ăn kẹo không?"

Giọng nói lớn hơn một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng êm tai.

Đoạn Ngẩng quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía ngón tay đang cầm kẹo dẻo, hai ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay màu hồng nhạt nhuốm màu rực rỡ của mặt trời lặn.

"Muốn."

Yết hầu của anh lăn lộn, đầu cúi thấp, đôi môi mỏng khẽ mở ra, nuốt chửng viên kẹo dẻo nhỏ nhắn trên đầu ngón tay của cô.

Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại lạnh lẽo, sau một giây ngắn ngủi, anh đứng thẳng người lên, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười thật sâu.

Kỷ Nhân: "?!!"

Cô sửng sốt, cánh tay vẫn duy trì tư thế cũ.

Chỉ vài giây trước, hơi thở ấm áp của chàng trai lướt qua đầu ngón tay cô. Còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cắn miếng kẹo dẻo trên đầu ngón tay cô.

Kỷ Nhân cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt và ngứa ngáy khi môi anh chạm vào đầu ngón tay của mình.

Gương mặt lập tức ửng đỏ, bỏng rát đến tận mang tai, cô nhanh chóng thu tay lại.

Ngón tay lén lút cuộn tròn.

Hành động vừa rồi quá thân mật, có một loại... ảo giác anh hôn ngón tay của cô.

"Tôi chỉ muốn đưa kẹo cho anh, không phải muốn đút anh ăn." Cô đỏ mặt, hơi bất mãn mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đoạn Ngẩng nhìn đôi mắt hạnh tròn xoe của cô, nhịn cười, vẻ mặt chân thành nói: "Tôi chưa rửa tay, tay dơ lắm, ăn trực tiếp rất mất vệ sinh."

Kỷ Nhân: "..."

Được rồi, cô tạm thời chấp nhận cách ngụy biện này, nhưng trong lòng vẫn thấy xấu hổ.

Cô cúi đầu, ăn hết mấy viên kẹo dẻo trong cái túi nhỏ.

Một viên cũng không chừa cho anh!

***

Khi xe tới trạm, Đoạn Ngẩng và Kỷ Nhân cùng nhau đi xuống. Vào tới khu nhà, tới phía dưới nhà cô mới dừng bước chân.

"Về đến nhà nhớ khóa kỹ cửa ra vào và cửa sổ, chú ý an toàn." Anh nhắc nhở.

"Ừm, tôi biết rồi."

"Được, vậy cô mau vào đi." Anh mỉm cười vẫy tay với cô.

Kỷ Nhân cũng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, bước đến cổng tòa nhà, nhập mật khẩu.

Còn thiếu một số, đầu ngón tay của cô dừng trên không trung, quay đầu lại, anh vẫn đứng sau lưng.

Vào mùa hè ban ngày rất dài, đã gần bảy giờ nhưng bầu trời vẫn chưa tối hết, ở phía chân trời có một chút ánh sáng màu tím cam, tạo nên bầu không khí yên tĩnh và nhẹ nhàng.

Chàng trai vẫn đứng ở chỗ cũ, dáng người cao thẳng, một tay bỏ vào túi quần, đôi mắt đen nhánh kiên nhẫn nhìn cô.

Thấy cô quay đầu lại, anh tiến lên phía trước vài bước, nhướng mày cười hỏi: "Còn có chuyện gì hả?"

Kỷ Nhân há miệng thở dốc, không biết phải nói như thế nào.

Cô sợ anh cảm thấy cô đang xen vào việc của người khác, dông dài lằng nhằng giống như giáo viên chủ nhiệm, thậm chí còn nghĩ rằng cô thật phiền phức.

Nhưng cô biết anh rất tốt và rất thông minh, từ lần trước anh giảng bài toán kia cho cô là có thể nhìn ra được điều đó.

Hôm nay ở Chạy Thoát Mật Thất, cấp độ cuối cùng rất khó, anh chỉ suy nghĩ một lát liền nghĩ được cách thoát ra ngoài.

Cô biết mỗi người đều có con đường riêng của mình, không nên can thiệp vào cuộc sống của người khác. Nhưng mà cũng không biết tại sao, cô hy vọng rằng anh sẽ chọn con đường an toàn và dễ dàng hơn.

Dưới ánh đèn đường màu vàng cam, cô gái bối rối cắn chặt môi, vẻ mặt ngập ngừng không biết nên nói hay không.

Đoạn Ngẩng tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Nhân buông lỏng đôi môi đang cắn chặt.

Đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ của cô nhìn anh, nhẹ nhàng thương lượng với anh: "Chính là, nếu chút nữa tôi nói gì đó khiến anh không vui, anh có thể đừng giận tôi được không? Cũng, cũng đừng bởi vì vậy mà không để ý tới tôi, được không?"

Giọng điệu thận trọng của cô gái nhỏ khiến Đoạn Ngẩng càng thêm tò mò. Hơn nữa không để ý tới cô, sao anh có thể làm điều đó được?

Anh sảng khoái đồng ý: "Được."

Nghe thấy lời bảo đảm của anh, Kỷ Nhân mới thả lỏng một chút.

Vừa muốn mở miệng nói, nghĩ đến hai người bọn họ đứng ở cửa tòa nhà nói chuyện lâu như vậy có hơi kỳ quái.

Vì thế cô đề nghị: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi, phía trước có một vườn hoa nhỏ, hoa hồng đều đang nở rộ, rất đẹp."

Hai người đi trên con đường nhỏ lát đá cuội.

Xung quanh có những người già đang đi dạo, những bà mẹ trẻ đẩy xe đẩy đi thong thả, còn có chú chó Corgi được chủ nhân dắt dây đang vui vẻ chạy nhảy bằng đôi chân ngắn của nó.

Ở phía trước xa hơn một chút, có ít người hơn, không gian yên tĩnh hơn nhiều.

Trong vườn hoa có một dàn mẫu đơn nở rộ, màu vàng - màu tím - màu hồng nhạt xen kẽ nhau, trong không khí thoang thoảng hương hoa.

Kỷ Nhân suy nghĩ một hồi mới mở miệng: "Mấy ngày nữa là đến ngày khai giảng, anh sẽ lên lớp 12. Mặc dù chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học, nhưng nếu anh nỗ lực chăm chỉ học tập, nói không chừng vẫn còn có hy vọng."

Sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Không phải tôi cho rằng không học đại học là không tốt, 360 nghề, có rất nhiều con đường để lựa chọn. Nhưng nếu anh đủ khả năng học đại học, nhưng lại từ bỏ bởi vì các nguyên nhân khác, sau này nghĩ lại sẽ cảm thấy rất đáng tiếc."

Đoạn Ngẩng rũ mắt, cô gái nhỏ ngẩng mặt lên nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh như ánh trăng, tràn đầy chân thành mong đợi.

Dưới ánh mắt như vậy, trái tim Đoạn Ngẩng co rút lại vài cái, anh nhớ tới khoảng thời gian đen tối nhất của mình.

Học kỳ 1 năm lớp 11, thành tích của anh tuột dốc không phanh, từ hạng nhất xuống hàng chục rồi xuống hơn 100, sau đó trực tiếp đếm ngược.

Lúc ấy có một khoảng thời gian anh không thể ngủ được, bởi vì ngay khi anh nhắm mắt lại, sẽ nhớ tới cảnh tượng anh nhìn thấy khi mới đi học về của ngày hôm đó.

Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rơi xuống ở phía sau anh, anh quay đầu lại, nhìn thấy thi thể đáng sợ của người đàn ông trên mặt đất, não rớt ra ngoài, máu tươi chảy ra không ngừng.

Sau đó, ba anh bị cảnh sát còng tay bắt đi, mẹ anh không chịu nổi nên hóa điên, nửa đêm cắt cổ tay tự sát.

Chưa đến nửa tháng, anh trở thành trẻ mồ côi.

Đoạn Ngẩng thường nghĩ, nếu năm 10 tuổi khi anh lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình ngủ với người đàn ông khác, sau đó nói ra chuyện này, mà không phải không nói lời nào đã trở về phòng.

Như vậy tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra khác phải không.

Đoạn Ngẩng không thể ở trong căn nhà đó, vừa bước vào cửa liền cảm thấy ngột ngạt khó thở. Cho nên anh dứt khoát bán căn hộ thông tầng kia, lấy một nửa số tiền bồi thường cho gia đình của người đàn ông kia.

Anh chuyển tới căn nhà mà anh sống khi còn nhỏ, đó là căn nhà mà ba mẹ anh đã mua khi vừa mới kết hôn, theo cái nhìn hiện tại có thể nói nó rất tồi tàn. Nhưng đối với anh, khoảng thời gian mà gia đình họ hòa thuận nhất, chính là ở trong căn nhà này.

Anh cũng không thèm học nữa, chơi game, trốn học, cứ thế mà sống qua ngày.

Con đường trong khu nhà dột nát này đầy ổ gà, mỗi khi trời mưa vô cùng bẩn thỉu, túi ni lông và lá rau thối trôi nổi trên rãnh nước.

Đôi khi Đoạn Ngẩng nhìn vào nó, cảm thấy rằng mình cũng sắp bị thối rữa trong vũng lầy.

Kết quả một ngày nọ, đột nhiên anh được yêu cầu xuống nhà đón một người nào đó.

Mặt trời vừa mọc, tuyết trắng phản chiếu ánh ban mai mỏng manh, cô gái mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, anh vừa quay người lại, liền bắt gặp đôi mắt hạnh trong veo và sáng ngời của cô.

Anh không nhịn được muốn đối xử tốt với cô, nhưng thật sự không mong đợi bất cứ điều gì từ cô.

Đoạn Ngẩng biết thành tích của cô ưu tú, sau này nhất định sẽ đến một thành phố khác, học một trường đại học vô cùng tốt, đến lúc đó bọn họ sẽ không còn dính dáng gì nữa.

Cô ở nơi này hai năm, anh quen biết cô, còn được làm bạn với cô, như vậy là đủ rồi.

Nhưng vào một hôm chiều tối, cô gái nhỏ đứng ở trước mặt anh, ngẩng mặt lên, giọng điệu thận trọng thuyết phục anh đi thi đại học.

Anh không nói gì, trầm mặc một hồi lâu.

Kỷ Nhân cúi đầu, hơi chán nản cắn môi, ngay khi cô cảm thấy chủ đề này sắp kết thúc, chàng trai bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.

Anh hỏi cô: "Kỷ Nhân, cô muốn thi vào trường đại học nào?"

"Hả?" Kỷ Nhân ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: "Tôi muốn thi vào đại học C."

Đoạn Ngẩng cong môi: "Tôi biết đại học C, là một trong những trường đại học đứng top đầu cả nước. Thành tích của cô tốt như vậy, nhất định sẽ trúng tuyển."

Anh rũ mắt xuống, thẳng thắn nói với cô về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình: "Kỷ Nhân, cả năm lớp 11 tôi không chịu học hành, cả ngày chỉ biết chơi game, không tiếp thu được kiến thức mới nào."

Kỷ Nhân nghe anh nói như vậy, cho rằng anh muốn bỏ cuộc, vội vàng nói: "Không phải thời gian còn một năm sao? Chỉ cần nỗ lực, cái gì cũng có thể, hơn nữa anh còn rất thông minh!"

Đoạn Ngẩng nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng cho mình, cười nói: "Cô đừng gấp, nghe tôi nói xong đã."

"Đúng là tôi khá thông minh." Về điểm này anh không hề khiêm tốn, nhớ tới lúc nãy cô khen anh, tâm trạng vô cùng tốt.

"Nhưng người thông minh không ít, họ đều học hành chăm chỉ suốt hai năm, còn tôi mất một năm, muốn có thành tích giống nhau, thật sự là rất khó."

Đôi mắt đen như mực của anh nhìn cô, cười hỏi: "Nếu cuối cùng tôi không thi đậu trường đại học C, có thể thi vào trường đại học khác ở thành phố C được không?"

Kỷ Nhân ngẩn người, sau khi phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp kia cong thành hình trăng khuyết.

Cô gật đầu lia lịa, giọng điệu hớn hở: "Tôi ở thành phố C đã mười mấy năm, đối với nơi đó rất quen thuộc. Chỗ nào có đồ ăn ngon hay chỗ nào chơi vui tôi đều biết, chờ đến khi tôi thi xong, tôi sẽ đưa anh đi chơi khắp nơi."

"Đúng rồi, thành phố C còn có một vòng đu quay rất lớn, buổi tối ngồi trên đó ngắm cảnh đêm trên sông rất tuyệt vời. Còn có..."

Nói nói, Kỷ Nhân nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngừng câu chuyện.

Đoạn Ngẩng đang nghe hăng say, nhướng mày: "Còn có cái gì, sao không nói nữa?"

Mặt Kỷ Nhân hơi ửng đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, ngượng ngùng nói: "Anh lớn hơn tôi một tuổi, nếu đến thành phố C cũng là anh đến trước. Trong một năm đó, nói không chừng anh đã đi chơi khắp nơi ở thành phố C rồi, đâu cần chờ tôi đưa đi nữa."

Vừa rồi cô vui vẻ quá mức nên đã quên mất điều này.

Đoạn Ngẩng mỉm cười: "Vậy những nơi cô nói tôi sẽ không đi."

"Hả?" Kỷ Nhân nghi hoặc chớp mắt, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của chàng trai.

Dưới ánh trăng mênh mông, môi anh nhếch lên, trong mắt thoáng qua ý cười, giọng nói trầm ấm, nghiêm túc nói từng chữ một——

"Tôi chờ cô thi xong rồi đưa tôi đi chơi."