Chương 17
"Hoàng Thượng!" Chu Anh kinh hỉ hô lên, rồi lại đột nhiên ý thức được chính mình thất nghi, vội quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thỉnh an Hoàng Thượng, tần thϊếp nhất thời thất thố, kính xin Hoàng Thượng thứ tội.""Ái phi mau đứng lên." Gia Nguyên đế tiến lên đem người nâng dậy, nhìn đến mâm đựng trái cây ướp lạnh trên bàn đá: "Đây chính là chuẩn bị riêng cho trẫm?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, buổi trưa tiểu chủ liền dặn dò nô tỳ đi phủ nội vụ lĩnh dưa mật và trái cây trở về, lấy chút băng bỏ vào đáy khay rồi cắt chút dưa và trái cây phủ lên, dùng trong thời tiết này là thích hợp nhất." Lan Tương ở bên cạnh kể công lao của chủ tử nhà mình.
Gia Nguyên đế nhìn Chu Anh một cái, nàng một thân váy áo màu thiên thanh* sau cơn mưa, trên đầu cắm mấy trâm sai thanh lịch, đơn giản mà không đơn sơ, trong nắng chiều giữa hè cảm giác mát mẻ trong suốt như ngọc.
* Màu xanh thiên thanh thực sự là sự kết hợp giữa sác thái xanh nước biển đậm và xanh lá cây sáng, gần giống như màu của đại dương.
"Hoàng Thượng muốn hay không nếm thử một chút xem?" Chu Anh nghiêng đầu, ý cười trong suốt mang theo một khối dưa mật đưa đến miệng của hắn, mắt chờ mong.
Gia Nguyên đế liền ăn miếng dưa trên tay nàng, cười gật gật đầu, cũng gắp một khối đút cho nàng: "Dưa mật có tràn đầy tâm ý của ái phi, trẫm ăn thấy hương vị dị thường ngọt ngào. Ái phi cũng nếm thử một chút xem."
Dưa mật phía tây tiến cống vốn là trong veo, sau khi ướp lạnh vị càng ngon, Chu Anh nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, trên mặt xấu hổ mang e sợ, trong lòng một mảnh thanh minh.
Bữa tối bày tại Lan Tâm đường, Chu Anh tất nhiên là vui vô cùng. Thức ăn của Hoàng Đế không phải nàng - một mỹ nhân nho nhỏ có thể bằng được, hơn nữa trong cung đẳng cấp sâm nghiêm, có vài món ăn mà phân vị của nàng không thể hưởng dụng. Hiện tại hưởng ké hoàng phúc này, có lộc ăn no một bữa, ý cười trên mặt nàng liền thiệt tình rất nhiều.
Gia Nguyên đế nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, đáy lòng cảm khái sự đơn thuần của nàng, chính mình bất quá bồi nàng dùng bữa tối một chút liền như thế vui, dễ dàng thỏa mãn như vậy, ngày bình thường lại chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì, vẫn đều nhu thuận an phận. Là thiên tính như thế, hoặc là sâu không lường được?
Vốn có một tia hoài nghi, Gia Nguyên đế nhìn thấy bộ dáng nàng uống một ngụm súp nhỏ liền thỏa mãn, thật sâu cảm giác mình thật sự là buồn lo vô cớ.
Sau bữa tối Gia Nguyên đế liền trở về Dưỡng Tâm điện tiếp tục xử lý chính vụ, trước khi đi hứa hẹn buổi tối nghỉ ở Lan Tâm đường, Chu Anh tất nhiên là vui sướиɠ vạn phần.
Hoàng Thượng sẽ tới, Chu Anh tự nhiên rất an phận, mãi cho đến qua giờ hợi, mới nhìn thấy thân ảnh Gia Nguyên đế, nàng thật sự là chờ có chút buồn ngủ. Lại cố gắng giữ vững tinh thần phúc phúc thân thỉnh an.
Giọng nói Gia Nguyên đế hơi có chút trách cứ: "Trẫm mới vừa dặn ái phi nếu là mệt mỏi liền không cần chờ trẫm, rõ ràng mí mắt đều mở không ra còn giữ lễ tiết như vậy, nên phạt."
"Hoàng Thượng, tần thϊếp không sao." Chu Anh hướng về phía hắn cười, trong mắt bởi vì cố nén ngáp mà có chút lệ ý, quả nhiên làm người ta thấy thương tiếc.
"Tâm ý của ái phi, trẫm tự nhiên là biết được." Trong lòng Gia Nguyên đế mềm hai phần, đem người nắm tay vào nội thất: "Dáng vẻ ái phi mê người như thế, nếu không dưỡng chút tinh thần, thì sao có thể hầu hạ trẫm?"
"... Là tần thϊếp suy nghĩ không chu toàn, kính xin Hoàng Thượng trách phạt." Chu Anh cúi đầu thỉnh tội.
Gia Nguyên đế đang định mở miệng, giọng nói Thôi Vĩnh Minh ở bên ngoài chen vào: "Bẩm Hoàng Thượng, Nguyệt Viên trong cung Dực Khôn báo lại, nói là Thục phi nương nương ban đêm thân mình có chút không khoẻ, khó có thể an giấc, thỉnh Hoàng Thượng đi qua nhìn một lần."
Gia Nguyên đế buông nàng ra: "Đã truyền thái y chưa?"
"Hồi Hoàng Thượng, thái y đã chạy tới Dực Khôn cung."
"Thục phi gần đến ngày sinh, nỗi lòng khó có thể bình an tất nhiên là bình thường, trẫm liền đi nhìn một cái, ái phi ngủ trước đi, trẫm một lát liền quay về." Gia Nguyên đế vỗ vỗ tay nàng an ủi liền đứng dậy ly khai.
Chu Anh nhìn theo đế vương đi ra khỏi Lan Tâm đường liền phân phó Lan Tương tắt đèn, chuẩn bị ngủ lại.
"Hoàng Thượng vừa mới nói sẽ trở về, chủ tử nên chờ một lát đi?" Lục La có chút do dự.
"Tắt đi, Hoàng Thượng sẽ không trở về." Chu Anh mệt mỏi, cũng không nhiều lời, Lan Tương tất nhiên là tâm như gương sáng, lôi kéo Lục La giải thích.
"Chủ tử nói đúng, Thục phi cớ gì cố tình giờ phút này không khoẻ? Chỉ là cho chủ tử chúng ta một ít uy hϊếp thôi. Hoàng Thượng đã nhích người đi Dực Khôn cung, Thục phi nương nương làm sao sẽ thả Hoàng Thượng trở về." Lan Tương ngày xưa ở Dực Khôn cung, liền thấy tận mắt Trương quý phi mượn cớ không khoẻ đem Hoàng Thượng từ chỗ Thục phi mời đi, một đêm chưa quay về.
Trong lòng Lục La có chút giận dữ, nhưng cũng không lên tiếng, khi trong phủ nhị tiểu thư liền luôn ỷ vào thân phận đích nữ khi dễ chủ tử nhà mình, hiện giờ vào hoàng cung rồi, lại vẫn là cường thế bá đạo như thế này.
Trải qua đêm đó Thục phi "dùng đao đoạt Hoàng Thượng", Chu mỹ nhân Lan Tâm đường ân sủng không lớn bằng lúc trước, hậu cung cơ hồ mọi người đều biết. Lục La Lan Tương đều có chút thay chủ tử mình sốt ruột, Chu Anh lại chỉ ở trong Lan Tâm đường của mình nhàn nhã qua ngày, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, bình tĩnh vô sự.
"Chủ tử, Hoàng Thượng đã vài ngày không đến Lan Tâm đường chúng ta, chớ không phải là Thục phi nương nương nói gì đó với Hoàng Thượng?" Lan Tương có chút chần chờ mở miệng: "Mấy ngày trước đây Thục phi nương nương gọi nô tỳ đến hỏi chuyện chủ tử, nô tỳ có lệ cho qua, lại không nghĩ trong lòng Thục phi nương nương vẫn còn nghi ngờ như trước."
"Gần đây trong cung nào náo nhiệt dị thường?" Chu Anh lại hỏi chủ đề râu ria, Hoàng Thượng gần đây chỉ đi qua Dực Khôn cung, Ninh Tú cung cùng Lâm chiêu dung Chung Túy cung, trong đó Dực Khôn cung là thường xuyên nhất.
"Tất nhiên là Trương quý phi Ninh Tú cung và Thục phi nương nương Dực Khôn cung náo nhiệt nhất. Nhất là Dực Khôn cung, Hoàng Thượng gần đây đối với Thục phi nương nương càng thêm sủng ái, phủ nội vụ ban cho giống như nước chảy, hướng Dực Khôn cung tặng đồ, rất đồ sộ." Lục La khoa tay múa chân: "Khi nô tỳ đi lĩnh bạc tiêu hàng tháng rất hoảng sợ, điệu bộ này quả thực so với ngày đó Trương quý phi chẩn ra có thai còn lớn hơn."
Chu Anh gật gật đầu, nàng có chút đoán không ra suy nghĩ của vị hoàng đế này, hiện giờ thế cục hậu cung có chút xu thế gần với gay cấn, Trương quý phi cùng Hoàng Hậu ngầm đấu như nước với lửa. Mà Gia Nguyên đế sủng Thục phi đánh trống treo cờ quang vinh lớn như vậy, là muốn bồi dưỡng thế lực kẻ thứ ba tạo thành cục diện thế chân vạc kiềm chế lẫn nhau, hay là trong lòng thật sự đem hậu vị này hướng vào Thục phi?
Nếu như là người sau, Chu Anh cảm giác tương lai mình sẽ ngày càng khó đi nửa bước. Hoàng đế có lòng nghi ngờ nặng không thua Thục phi Chu Dữu, sao có thể làm cho Chu gia độc đại hậu cung? Nếu vậy sẽ hi sinh nàng - cô thứ nữ này.
Không quá mấy ngày là đến một tháng một lần thỉnh an Thái hậu, Chu Anh nếu không muốn nghe lời nói rảnh rỗi cũng đành phải lấy nổi bật xuất môn.
Quả nhiên, còn chưa ra lục tây cung, liền gặp được Trương bảo lâm thiên điện Dực Khôn cung. Trong lòng Chu Anh lặng yên một cái chớp mắt, vẫn là kiên trì nghênh đón.
Nào biết Trương bảo lâm cũng không đùa cợt gì, còn quy củ hành lễ liền thối lui sang một bên, làm cho nàng đi trước.
Chu Anh nghĩ lúc mới vào cung Trương bảo lâm liều lĩnh cùng kiêu ngạo, vài ngày trước chuyện thi thể Xuân Hỉ lại nói xấu nàng bỏ đá xuống giếng. Dù đã qua mấy tháng, tính tình nàng ta đúng là nội liễm rất nhiều, gần đây tuy rằng được sủng trong hậu cung, nhưng không có hành động gì không đúng mực.
Trong lòng Chu Anh kinh ngạc, đối thủ như vậy mới khiến cho nàng cảm thấy đáng sợ, biết tiến thối lưỡng nan, không kiêu không nóng nảy lại tài nghệ siêu quần, sau này sẽ trở thành Trương quý phi kế tiếp.
Chính là không phải mỗi một vị cũng giống như Trương bảo lâm này. Này không nói, ra khỏi Thọ Khang cung, Chu Anh chọn lấy đường vòng, nhỏ hẻo lánh mà đi, nhưng vẫn không nghĩ gặp được người.
Là Lâm chiêu dung đã lâu không thấy, nàng giờ phút này dáng vẻ nhàn nhã ngắm nhìn cá chép trong ao.
"Tần thϊếp thỉnh an chiêu dung nương nương." Chu Anh nhu thuận phúc thân thỉnh an.
"Ơ, bổn cung cho là ai đó, nguyên lai là thánh quyến đang quang Chu mỹ nhân a." Nàng nói bốn chữ "thánh quyến đang quang" liền có vẻ cực kỳ châm chọc.
Chu Anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, khẽ thở dài một cái. Hậu cung cho tới bây giờ đều là như thế, khi được sủng ái có bao nhiêu phong cảnh, thất sủng có bao nhiêu nghèo túng hết sức. Nàng chỉ có thể may mắn chính mình không có gây thù hằn nhiều lắm, không đến mức gặp tai hoạ ngập đầu. Mấy chuyện đau khổ nhỏ này, lại là tránh không được.
"Nương nương nói chi vậy, chúng tỷ muội hậu cung, Hoàng Thượng tự nhiên là đối xử bình đẳng." Chu Anh mặt không đổi sắc.
"Muội muội dung mạo trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa, Hoàng Thượng tự nhiên là phải thương yêu hơn, tỷ thật sự hâm mộ." Lâm chiêu dung vươn tay cầm lấy cằm của nàng, ánh mắt khinh miệt: "Chỉ trách, tỷ không có phúc khí tốt như Chu mỹ nhân, có thể có tỷ tỷ tốt như vậy giúp đỡ."
"Chiêu dung nương nương quá khen." Chu Anh tự nhiên sẽ không ngốc đi đón đầu lời của nàng.
"Mắt thấy Thục phi nương nương được sủng nhất hậu cung, trong lòng muội muội chính là cảm giác mình sẽ cùng theo nước lên thì thuyền lên?" Lâm chiêu dung tiếp nhận đồ ăn cho cá mà cung nữ bên cạnh đưa tới, lười nhác dựa vào lan can: "Muội muội cũng biết bổn cung vì sao lúc này đợi muội?"
"... Muội muội không biết, mong rằng nương nương chỉ điểm." Lâu như vậy mới tiến vào chủ đề, thật không dễ dàng.
"Bày mưu đặt kế kêu bổn cung chờ lúc này, là Thục phi nương nương." Giọng nói Lâm chiêu dung mềm nhẹ, những lời này lại nhấn cao giọng.
Chu Anh nghe lời: "Không biết Thục phi nương nương có gì phân phó?"
"Hoàng Thượng đối Thục phi nương nương sủng ái cả hậu cung có mắt đều thấy, ý tứ Hoàng Thượng đã muốn rất rõ ràng, kế tiếp, đó là tỷ muội chúng ta lựa chọn. Thục phi nương nương có nói, nếu muội muội có tâm, tự nhiên sẽ có ngày nổi danh, nếu không, Chu muội muội tự bảo hộ mình cho tốt." Lâm chiêu dung nói đến thế, được thị nữ đỡ, lượn lờ đi xa.
Chu Anh hiểu được, đây là làm cho nàng đứng thành hàng, làm sao Thục phi không có dã tâm?
Còn nàng sớm đã có quyết định, nàng tuyệt không muốn tham dự ba phương tranh đấu này, bởi vì một phương nào cũng sẽ không thắng lợi.