Khi Lôi Đức và Tạ Vinh đi qua, Tông Vực đang nghe thực đơn để nghiên cứu xem nên ăn gì, Nguyên Dã bị đuổi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Hai người họ sống một cuộc sống nhàn nhã giống như đang ở trong chính ngôi nhà của mình.
“Mang cho tôi một phần sườn kho!” Nguyên Dã trong phòng tắm, nhắm mắt xoa đầu đầy bong bóng hô to.
“Ừ, còn gì nữa?” Tông Vực đang ngồi trên ghế sô pha, Alger trước mặt anh đã bị chơi hỏng, khuôn mặt đoan chính rõ ràng mà đang báo tên món ăn.
“A, thịt Đông Pha một phần!” Tinh thần lực của 3S đều dùng để nghe tên món ăn.
“Ừ, còn gì nữa không?” Trong khi nói chuyện, anh gọi món mà Nguyên Dã yêu cầu, sau đó gọi hai món chay.
“Súp Sườn Thịt Heo bí đao ngon tuyệt!”
"ĐƯỢC RỒI."
"Sườn hấp!"
“Anh muốn xương sườn loại 3.” Tông Vực cau mày, người này sao lại yêu thích xương sườn đến vậy.
"Ngươi cho ta gọi! Chỉ những thứ này!”
"Được rồi, cơm thêm chút thì sao?"
"Trước hết một nồi đi! Lão tử chết đói rồi!"
Bốn mươi phút sau, hai người đàn ông cao lớn đang ngồi ở một bên bàn ăn, trên bàn có sáu món, Nguyên Dã gọi bốn món, hai món rau trộn thịt thêm thức ăn chay do Tông Vực gọi.
Nguyên Dã chán ghét đẩy đĩa rau xanh trước mặt sang bên Tông Vực, cầm lấy miếng sườn heo kho mà ngấu nghiến.
Tông Vực không có nhiều yêu cầu về đồ ăn, nhưng sau khi ăn cháo thịt và các món ăn kèm do Lâm Điềm Điềm nấu, ăn đồ ăn do người quản gia trí năng đã quen ăn trước đây, anh luôn cảm thấy tẻ nhạt và vô vị. ngon, nhưng có gì không giống nhau.
Đầu này đang nhai kỹ nuốt chậm, còn đầu kia, Nguyên Dã, đang ăn bát cơm thứ ba với cái miệng lớn như vực sâu đang mở rộng.
“Ngươi ăn cơm vẫn là chật vật như vậy, như dân tị nạn.” Tông Vực luôn luôn quy củ nhìn anh ta ngấu nghiến như hổ đói, không khỏi trêu chọc, sau khi tỉnh lại nhìn thấy người quen cũ, Tông Vực vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
Trước đây hai người tuy rằng gặp mặt không đánh nhau ngay, nhưng cũng không vì ăn uống mà nói đùa, cơ bản đều không liên quan tới nhau, lời cũng sẽ không nói nhiều một câu.
Cũng chính trong cuộc chiến với Trùng tộc, cả hai đã giao lưu với nhau nhiều hơn một chút, vì cùng ăn ở với nhau nên họ đã hiểu được thói quen của nhau.
“Lăn, lão tử đói bụng!” Nguyên Dã cũng không ngẩng đầu, ăn xong bát thứ ba liền nhận lấy bát thứ tư từ Alger đưa tới.
Nhìn thấy tốc độ ăn của anh ta, Tông Vực dứt khoát để Alger nấu một nồi cơm khác.
Cuối cùng chứng tỏ anh sáng suốt, hai người ăn hai nồi cơm, mỗi người một nồi, đừng nhìn Tông Vực ăn uống ưu nhã, nhưng thật ra anh ăn rất nhiều, cuối cùng vừa đủ.
Sau bữa ăn, Nguyên Dã vừa nằm trên ghế sofa vừa vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình mà lắc chân, trong khi Tông Vực ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn khác và lật xem quang não mà Nguyên Dã đưa cho anh.
Nguyên Dã đưa quang não của mình cho Tông Vực, để anh tìm hiểu những gì đã phát sinh ở bên ngoài, bổ khuyết vào chỗ trống của tám năm, miễn cho hai mắt đen thui cái gì cũng không biết.
Tông Vực nghiêm túc nhìn, quả nhiên Internet vẫn sôi nổi như cũ, nhưng rõ ràng là không có bất kỳ sóng gió nào. Chỉ có học viện quân sự đế quốc chiêu sinh nhấc lên một cỗ thủy triều
Hai người đang câu được câu khôn nói chuyện với nhau, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, hai người đồng thời dừng lại, ngay lập tức nhìn về phía cửa .
Chuông cửa liên tục vang lên, Tông Vực điều khiển bảo Alger ra cửa giám sát, vừa thấy là hai thuộc hạ của mình, Tông Vực thả lỏng thân thể căng thẳng một chút, nhưng vẫn không dám thả lỏng quá mức, kẻ địch còn chưa bị kéo ra, hai người ở cửa phải kiểm tra trước, họ có thể quyết định xem có thể tin tưởng hay không.