Thời gian trôi qua thật nhanh, màn đêm buông xuống, Lâm Điềm Điềm nằm trên giường, suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như không nghĩ gì.
Vào đêm cuối cùng ở nhà, Lâm Điềm Điềm vùi mình trong vòng tay của Tông Vực an tâm mà ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Điềm Điềm thu dọn đồ đạc của mình xong rất sớm và lái chiếc xe thể thao màu đỏ của cô đến Học viện Quân sự đế quốc.
Đến gần học viện, dừng xe, đặt lộ trình, xe thể thao không người lái tự động trở về.
Lặng lẽ bước đi trên con đường rợp bóng cây với chiếc ba lô nhỏ trên lưng, hôm nay Lâm Điềm Điềm mặc rất đơn giản, một chiếc áo phông trắng bình thường, một chiếc quần ngắn và một đôi giày thể thao nhỏ màu trắng.
Đôi chân thon và thẳng đầy quyến rũ, khuôn mặt với dáng người của cô gái cũng rất xinh đẹp đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người trên đường đi.
Có một số xin phương thức liên lạc, nhưng Lâm Điềm Điềm đã từ chối.
Cuối cùng khi đến cổng trường, Học viện Quân sự Đế quốc đã tuyển sinh lại sau mười năm, cổng trường người đông nghìn nghịt, phần lớn là nam sinh, nữ sinh cũng có, nhưng rất ít, chưa đến một phần mười số nam sinh.
Vì vậy, khi Lâm Điềm Điềm đi qua, hầu như tất cả mọi người đều nhìn cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy nghĩ không thông thế nào mới có thể thật sự muốn vào học viện quân sự!
Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người.
Lâm Điềm Điềm dáng người cao gầy, ngay cả đứng trong một nhóm đàn ông, cô vẫn sẽ không thấp.
Số ít nữ sinh kia cũng đang nhìn cô, nhìn thấy vẻ ngoài như một minh tinh và tính khí lãnh đạm của cô, một số bĩu môi, một số nhìn sang chỗ khác sau khi liếc nhìn, còn một số nhìn cô với vẻ thích thú.
“Này, Tiểu Khê, nhìn cô gái đó, cô ấy thật xinh đẹp!” Một cô gái trông đặc biệt nhỏ nhắn, dễ thương chỉ vào Lâm Điềm Điềm và thốt lên.
Trình Khê trợn mắt nhìn cô ấy một cái, "Xinh xắn thì có ích gì, có lẽ là bình hoa, có thể qua được khảo nghiệm hay không còn chưa biết đâu."
Giọng nói của cô ta không hề che giấu, Lâm Điềm Điềm nghe thấy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cô ta là một cô gái rất kiêu hãnh, diện hàng hiệu nổi tiếng rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại có chút chiết, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lâm Điềm Điềm liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, người khác nói thế nào cô cũng không để ý đến.
Trình Khê nghĩ cô ấy sẽ làm gì, nhưng mọi chuyện đã kết thúc chỉ sau một cái liếc nhìn sao?
Cô ta chế nhạo, tưởng là người tính khí, nhưng hóa ra lại là một quả hồng mềm, thật nhàm chán.
Đợi khoảng nửa giờ, 8 giờ sáng, cửa Học viện quân sự đế quốc mở ra, tất cả học sinh đăng ký xếp hàng quét quang não tiến vào.
Lâm Điềm Điềm đang xếp hàng ở vị trí trung tâm, dù tiến độ rất nhanh nhưng do lượng người quá đông nên cô vẫn đợi 20 phút trước mới đi vào.
Sau khi vào học viện, đối diện với sân huấn luyện rất lớn, trước cửa học viện có mấy tấm biển chỉ dẫn đường đi, Lâm Điềm Điềm liếc mắt nhìn, sau đó đi theo đại quân đi đến hội trường khảo thí.
Mất mười phút để đi bộ đến hội trường, hội trường khảo thí là một tòa nhà hình cầu có thể chứa cùng lúc 10.000 người và được chia thành ba tầng.
Học viện bắt đầu khảo thí, tất cả ba tầng đều được mở ra, có tổng cộng 900 phòng được khảo thí.
Tổng cộng có mười cửa, năm lối vào và năm lối ra.
Lâm Điềm Điềm đang xếp hàng bên ngoài. Nhóm người đầu tiên đã vào. Trong khoảng năm phút, một số người lần lượt đi ra, một số thất vọng kéo hành lý ra cửa sân. Một số mặt mày hồng hào vui vẻ đi sâu hơn trong sân trường, hẳn là đi đăng ký nhận phòng ký túc xá .
Sau khi xếp hàng khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đến lượt, Lâm Điềm Điềm nhanh nhẹn đeo một chiếc ba lô nhỏ, trong đại sảnh đứng mấy người mặc quân phục giáo quan, cô dựa theo giáo quan chỉ dẫn đến gian phòng chỉ định.