Hai người ăn uống no đủ tách ra sau khi nói lời chúc ngủ ngon với nhau. Tông Vực để rác dưới chân Alger như thường lệ, sáng mai sẽ xử lý rác trước khi chủ nhân thức dậy. Nhân tiện, cũng sẽ mua đồ ăn vặt giống như cũ trở lại, sẽ không bị phát hiện.
Tông Vực trở về phòng ngủ, Nguyên Dã thì nằm trên ghế sô pha, tuy tinh thần lực của anh ta chưa phục hồi đến đỉnh điểm nhưng vẫn rất cao, có thể trốn xuống gầm giường ngay khi nữ chủ nhân sắp tỉnh dậy. Dưới gầm giường khe hở vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành nằm, ga trải giường vừa vặn chạm đến thảm, không bị phát hiện.
Tông Vực nhẹ chân nhẹ tay quay trở lại giường,nằm xuống, cô gái nhỏ dễ thương vẫn đang ngủ, tướng ngủ của cô rất ngoan.
Nguyên Dã đã mệt mỏi cả ngày, bị thương khắp người nằm ổ trong tủ quần áo mấy tiếng đồng hồ, khắp người đau đớn, nằm tên ghế sô pha một lúc thì lăn ra ngủ.
Tông Vực có chút tinh thần, lần này tỉnh lại, anh phát hiện tinh thần lực của mình đã khôi phục rất nhiều so với lần tỉnh trước, anh đã có thể kiểm soát không để bản thân đột nhiên rơi vào trạng thái ngất.
Mặc dù ở đây rất an toàn nhưng Tông Vực vẫn rất ghét trạng thái bất tỉnh, ngủ mê man mà không có bất kỳ bố trí phòng bị nào rất dễ bị gϊếŧ trong mộng.
Đã tám năm!
Tông Vực có chút phiền muộn, không nghĩ có thể sống sót trên chiến trường, cũng không ngờ vừa ngủ là tám năm.
Chỉ so vài chiêu với Nguyên Dã, cả hai người họ đều nhận thấy tình trạng của đối phương đã thoái trào rất nhiều.
Tính tình của Tông Vực rất kiên định, nếu thoái lui thì sẽ tăng cường rèn luyện, có ngày sẽ trở lại đỉnh cao.
Trong tay không có quang não, Tông Vực đã trật bánh tám năm, hiện tại không rõ tình hình đế quốc, không xác định được những người từng tin tưởng dưới tay anh có còn tin được hay không.
Suy tư rất nhiều chuyện, Tông Vực thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ.
Hơn chín giờ sáng, lông mi của Lâm Điềm Điềm rung rung, phải một lúc sau cô mới mở mắt ra.
Sờ cơ ngực của bạn trai, Lâm Điềm Điềm hôn anh một cái như thường lệ.
"Chào buổi sáng, chồng!"
Lâm Điềm Điềm đứng dậy mặc quần áo, đóng cửa phòng ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt, rất nhanh đã có tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.
Tông Vực mở mắt, ngồi dậy.
Trước khi Lâm Điềm Điềm tỉnh dậy, Nguyên Dã cũng chui vào gầm giường phòng ngủ, hai người nhìn nhau.
Tông Vực xuống giường, đi đến bàn sách Lâm Điềm Điềm, nhìn những thứ trên bàn.
Nguyên Dã dò xét xung quanh, tùy thời chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.
Mở một cuốn sách, trang tiêu đề ghi: Lâm Điềm Điềm.
Tông Vực nhẩm cái tên đó nhiều lần trong đầu.
Nguyên Dã nhìn một chút, nhẹ giọng nói: "Hóa ra cô ấy tên là Lâm Điềm Điềm. Người cũng như tên, khi rêи ɾỉ trên giường thì giọng cô ấy thật ngọt ngào!"
Tông Vực trợn mắt nhìn anh ta, "Đừng có ý đồ với cô ấy, cô ấy là của ta!"
“Cắt, chơi thân thể của ngươi gọi ngươi vài tiếng chồng sẽ là của ngươi?” Nguyên Dã cười nhạo.
“Cô ấy chỉ có thể là của ta!” Giọng Tông Vực chắc chắn và ổn định, như thể anh đã hứa.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nguyên Dã nhanh chóng nói: “Tùy theo bản lĩnh của mình.! ” Nói xong giống như cá chui xuống gầm giường, Tông Vực cũng khôi phục lại mọi thứ như ban đầu, nhanh chóng lên giường nhắm mắt lại.
Lâm Điềm Điềm mở cửa phòng ngủ, gọi Alger chuyển người đến ghế sô pha, một mình dọn dẹp nhà cửa.
Tối hôm qua quên thay ga trải giường, Lâm Điềm Điềm mở tủ quần áo và lấy ra bộ ga trải giường sạch trên cùng.
Có một mùi tanh thoang thoảng trong tủ quần áo, Lâm Điềm Điềm dùng mũi ngửi ngửi.
Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhạt dần qua một đêm, Lâm Điềm Điềm cũng không đoán được, cho rằng đó là ảo giác nên bỏ qua.
Lột tấm ga giường bị làm bẩn tối qua, ném xuống dưới chân, gầm giường lộ ra ngoài, Nguyên Dã co người vào, nín thở.
Mãi cho đến khi trải ga giường mới gầm giường được che lại lần nữa, Nguyên Dã mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Điềm Điềm cầm khăn trải giường bẩn giao cho Alger giặt, lại thay quần áo cho Tông Vực rồi đặt lại trên giường.