Thoát Cốt Hương

Chương 41

Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc
“Đợi đã.”

Nghe Lục Lâm nói mai sẽ cử hành hôn lễ, cằm Giang Tiểu Tư suýt rơi xuốngđất, mặt cũng không rõ là buồn hay vui nữa. Mặc dù cô rất muốn được ởbên Thẩm Mạc, nhưng không thích bị ép buộc như vậy.

“Thế nào, hối hận sao? Không muốn gả cho Thẩm Mạc nữa mà muốn gả cho ta?” Lục Lâm nhẹ nhàng lại gần bên tai Giang Tiểu Tư nói nhỏ khiến cô nổi đầy da gà davịt.

Cô cất cao giọng, ra vẻ nho nhã đáp: “Cao đường của tôi vẫncòn, chưa có sự cho phép đã tự tiện thành thân là quá bất hiếu. Hơn nữa, sao lại làm như thế được, hôn lễ là việc đại sự, làm sao lại không cósự có mặt của lão nhân gia.”

Lục Lâm nhẹ nhàng gõ cây quạt vàolòng bàn tay trái, sau một hồi lâu suy nghĩ cũng gật đầu: “Đó là đươngnhiên, đại sự của đời người tốt nhất nên được người thân bạn hữu cùngchúc mừng. Đừng lo, tôi không phải là người không thông tình đạt lý, cômuốn ai tham dự cứ việc mời.”

Giang Tiểu Tư dần dần đã nắm đượctính tình của Lục Lâm, cũng học Tiểu Đường tìm viện binh. Nếu ba và Diệu Yên đến đây thì đương nhiên mọi việc sẽ được giải quyết. Dù họ khôngđến được thì cũng có thể kéo dài thời gian thêm vài ngày.

“Nhưngcha tôi đang đi Vân Nam, mấy hôm nữa mới về, có thể cử hành hôn lễ chậmhơn chút được không? Dù sao anh cũng đợi lâu như vậy rồi, bây giờ cần gì gấp gáp quá.”

Thấy Lục Lâm lại do dự, cô vội vàng bồi thêm mộtcâu: “Mẹ tôi qua đời đã nhiều năm, cha tôi vẫn luôn muốn tái giá, lầnnày đến đây, nếu ba muốn cưới vợ, nhà tôi không phải sẽ có song hỷ lâmmôn sao, anh cũng thêm một phần công đức.”

Lục Lâm ngẫm thấy cũng đúng, liền đẩy lại hôn lễ lại ba ngày sau, bảo Giang Tiểu Tư nhanhchóng liên hệ với Giang Lưu để anh trở về sớm một chút. Giang Tiểu Tưthầm cười khổ: Ba ba, con bị bất đắc dĩ mới đành mang ba đi bán, ba ngàn vạn lần đừng giận con a.

Lục Lâm bảo bọn họ lần lượt viết ranhững người muốn mời, loại địa phương quỷ quái này, Lâm Cường và DiệcHưu đương nhiên sẽ không muốn kéo thêm ai khác vào, Giang Tiểu Tư viếtGiang Lưu, Diệu Yên, Thẩm Mạc chỉ viết Thẩm Khấu Đan.

Báo choDiệu Yên bằng một tin nhắn, Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan thì Giang Tiểu Tư vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể, hồn phách của bọn Lục Lâm đều bị kẹtdưới đáy hồ, nếu không mượn xác hoàn hồn thì rất khó để ra ngoài, chỉ có thể áp dụng hình thức báo mộng. Giang Tiểu Tư nói không cần phiền nhưvậy, để Diệu Yên thông báo cho hai người họ là được rồi.

Vốn Thẩm Mạc chán ghét phi nhân loại đến cực điểm, bây giờ thấy yêu tinh câynhân duyên này vì đắc đạo mà không từ thủ đoạn, những năm gần đây khôngbiết đã dùng cách này cường ép bao nhiêu người phải thành thân thì lònganh đã nảy sinh sát ý.

Lục Lâm xin lỗi Lục Tiểu Văn vì đã quấynhiễu đến đêm động phòng hoa chúc của cô, sau đó nhốt cô và Tiểu Đườngvào trong phòng, khóa lại. Lại lấy lý do là phải bồi dưỡng tình cảm,nhốt Giang Tiểu Tư cùng Thẩm Mạc, Lâm Cường và Diệc Hưu thì nhốt cùnghai quỷ cô nương ở trong thôn lại một chỗ.

Vốn Tiểu Đường đang có cảm tình với Lục Tiểu Văn, cậu cảm thấy cô không giống những cô gáikhác, rất đặc biệt, nếu không cậu cũng sẽ không chạy ngược chạy xuôitheo sự sai phái của người này. Nhưng bây giờ biết được chân tướng,trong cậu chỉ còn lại sợ hãi. Lục Tiểu Văn gọi cậu là Hành Chi, TiểuĐường biết cô vẫn luôn nhớ thương người yêu trước đây, cố sức khua môimúa mép giải thích hồi lâu, nhưng Lục Tiểu Văn vẫn chỉ cười.

“Hành Chi, dù huynh có biến ra hình dạng thế nào muội vẫn yêu huynh, trước sau như một.”

“Muội yêu ta, vậy tại sao lại nhốt ta ở nơi này, ép ta làm chuyện ta khôngmuốn? Hai ta người quỷ khác biệt, muội đừng bám theo ta nữa.” Tiểu Đường ngồi sụp xuống góc tường, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lúc nãy uống nhiềurượu như vậy, trong rượu còn có cả mị dược, người cậu toát mồ hôi nhưsuối chảy, hơi thở cũng thật gấp gáp.

Lúc trước, Giang Tiểu Tư đã nhìn ra, sợ cậu không nhịn được nên mới lén tới đưa thuốc giải, nào ngờ lại bị Lục Lâm bắt được. Bây giờ thì tốt rồi, vốn chỉ có một người bịép cưới lại biến thành tất cả mọi người cùng thành thân. Tiểu Tư và giáo sư Thẩm còn được đi, cho dù không hợp lắm nhưng ít nhất cũng đã có cảmtình, hôn sự của đội trưởng Lâm và Diệc Hưu đại sư thì thật vớ vẩn, lúcvề chắc sẽ bị sếp Lâm bẻ xương mất.

“Hành Chi….” Lục Tiểu Văn chậm rãi lại gần cậu.

“Muội đừng tới đây.”

“Vì sao?” Lục Tiểu Văn cũng chán giả bộ thục nữ rồi, giơ tay nắm mũ phượngném xuống đất, chống nạnh thở phì phì trừng mắt nhìn cậu.

“Ta, ta sợ quỷ…….”

“Huynh ghét bỏ ta sao. Rõ ràng trước kia huynh đã nói rằng cho dù ta biếnthành bà lão bảy tám mươi tuổi, răng có rụng hết thì vẫn yêu ta.” LụcTiểu Văn chồm tới, Tiểu Đường chạy vòng quanh bàn né tránh, do dược hiệu đã bắt đầu phát tác mà hai chân run lên bần bật.

“Đại tiểu thư,người đó không phải ta, Đường Hành Chi đã sớm chết rồi. Tóm lại, đóichết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, các người có thể buộc takết hôn nhưng ta không tin các người có thể buộc ta động phòng.”

Tiểu Đường cầm lấy ầm trà trên bàn, tu đầy một bụng nước, cuối cùng cũngthấy tỉnh táo hơn một chút, sau đó đập ấm trà xuống bàn, cầm một mảnh vỡ giơ lên sát cổ.

“Ta thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.”

Lục Tiểu Văn tức giận nghiến răng ken két, vung một cái, một ly trà đánhbay mảnh sứ trong tay Tiểu Đường, sau đó điều khiển những ly trà khácném tới chỗ Tiểu Đường, miệng liên tục lẩm bẩm.

“Huynh nghĩ tamuốn cho huynh thấy bộ dáng lúc này sao? Huynh có biết ta đã chờ huynhmấy trăm năm, phải qua bao nhiêu khó khăn mới tìm được huynh không? Takhông bắt huynh cùng ta thành thân ngay từ đầu, bởi vì ta biết huynhkhông nhớ gì cả. Ta cố gắng học làm người hiện đại, cố gắng đuổi kịpbước chân của huynh, cố gắng bồi dưỡng tình cảm với huynh. Ta thấy huynh làm cảnh sát mới đi leo núi, nhảy Bungee, nhảy dù với huynh, ta nghĩđàn ông bây giờ đều thích phụ nữ có cá tính nên cố gắng độc lập tựcường. Nếu Lục Lâm không nhắc nhở rằng thời gian có hạn, đã tới thờiđiểm rồi, bắt ta phải mang huynh về thành thân, còn lấy Lục gia ra uyhϊếp ta, ta sao nỡ ép huynh chứ. Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, tại sao hết lần này tới lần khác huynh cứ đối xử như vậy với ta.” Lục Tiểu Vănnói tới đây thì không nhịn được nữa, bưng mặt khóc. Tiểu Đường cũng cảmthấy xót xa, do dự trong chốc lát rồi chậm rãi bước tới.

“Ta cũng không muốn trách muội, chỉ tức giận bản thân vô dụng để liên lụy tớibạn bè. Tuy ta có chút sợ hãi nhưng tuyệt đối không ghét bỏ muội mà.”

Lục Tiểu Văn vươn tay nắm chặt cổ tay cậu: “Trước đây huynh đi một lần làmất năm năm không có lấy một tin tức, ta nhờ người hỏi thăm mới biếtđược có một thám hoa họ Đường đã lấy tiểu thư nhà tuần án đại nhân, tình cảm trước đó huynh dành cho ta chỉ là giả dối. Tới bây giờ ta vẫn không tin đó là thực, ta không hề tin, nhưng lại không dám đi chứng thực, chỉ ở nhà chờ huynh, thầm nghĩ một ngày nào đó huynh sẽ nhớ đến ta, quay về tìm…..”

“Thực xin lỗi.”

Tiểu Đường nhìn Lục Tiểu Văn lạicảm thấy phiền muộn, không hiểu sao mình chưa từng làm chuyện gì áy náyvới lương tâm mà phải xin lỗi.

Lục Tiểu Văn ngẩng lên, lấy ra một gói nhỏ đưa cho cậu.

“Cho huynh giải dược, huynh hãy tin ta, ta yêu huynh, sẽ không hại huynh, cũng sẽ không ép huynh làm chuyện huynh không muốn.”

Tiểu Đường mừng rỡ, vội vàng ăn vào: “Đây là giải dược của thứ mà yêu tinh cây kia vừa bắt ta và Tiểu Tư uống sao?”

“Không phải, ta không biết hắn bắt bọn huynh ăn thứ gì, đây là giải dược củamị dược trong rượu, mị dược đó là do yêu tinh cây kia đặc chế, chỉ cótác dụng đối với những đôi chính thức bái đường thành thân do anh ta seduyên, dù có nhịn thế nào cũng cũng thoát khỏi dược tính đâu.

Tiểu Đường kinh hãi: “Vậy bọn sếp Lâm sau khi thành thân thì không xong rồi.”

Lục Tiểu Văn gật đầu.

“Còn giải dược không?”

“Ta chỉ trộm được một viên này, nhưng mai huynh vẫn phải giả bộ chúng ta đã động phòng, biểu hiện rằng vợ chồng hòa thuận. Lục Lâm không phải làngười cẩn trọng, nhưng phi thường cố chấp. Chuyện hắn muốn làm thì sẽkhông bao giờ từ bỏ.”

Tiểu Đường cảm thấy lo lắng trùng trùng,náo loạn cả ngày rồi thật mệt mỏi, thầm nghĩ: nhất định phải cảnh cáomọi người trước, mơ mơ màng màng ngủ gục xuống bàn.

Lục Tiểu Văndìu cậu lên giường rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Bàn tay cô nhẹ nhàngphác họa đường nét mũi, môi rồi đến cằm đối phương.

“Hành Chi, lần này dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng không để huynh rời xa ta.”