"Ừm, có đạo lý."
Hoắc Mật nâng mông Hoắc Hàm Ngọc lên, ôm cô đi về phía cây đại thụ, cô liền thuận thế mở rộng hai chân thon dài mặc quần cưỡi ngựa, dùng sức vòng qua eo cha, theo bản năng, dùng nơi bị cha sờ qua, dán chặt cái gậy lớn dưới quần cha.
Cô cảm giác được, Hoắc Mật cũng cảm giác được, bọn họ thân mật như vậy, lại phù hợp như thế.
Hoắc Hàm Ngọc ngẩng đầu nhìn cha, Hoắc Mật cúi đầu, dùng chóp mũi của hắn, thân mật cọ lên chóp mũi của con gái, đặt cô dựa vào thân cây thô to.
Trời màu lam, gió thổi mạnh, cát vòng quanh, thổi qua mảnh sa mạc này, chỉ có một đầm nước.
Trên thân cây thô to, cha con ôm nhau, đè ép nhau, liều mạng tới gần nhau, bọn họ dùng gương mặt để sát nhau.
Làn da cọ vào nhau, bọn họ muốn có được lẫn nhau, nhưng một người không biết làm thế nào, một người lại không biết nên hay không nên làm như vậy.
"A Ngọc, cha muốn hôn A Ngọc."
Cuối cùng, người đàn ông cúi xuống, lúc nói chuyện, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào môi Hoắc Hàm Ngọc, giống nhưu đang mời chào.
Gương mặt của cô đỏ hồng, giống như im ắng "Ừ" một tiếng, cảm nhận được môi của cha áp xuống, ngậm lấy môi của cô.
Không giống nụ hôn trên xe kia, ít nhiều có ý ngăn chặn Hoắc Hàm Ngọc rêи ɾỉ, nụ hôn này, là Hoắc Mật cho Hoắc Hàm Ngọc, một nụ hôn chân chính.
Một nụ hôn tràn đầy chiếm hữu và sắc tình của một người đàn ông đối với một cô gái, một nụ hôn tràn đầy trìu mến của một người cha đối với một cô con gái, một nụ hôn tràn đầy sám hối của một người đàn ông hành hung với người bị hại.
Bọn họ cứ hôn như vậy, Hoắc Mật đè ép bờ môi mềm mại non nớt của cô gái, tinh tế mυ'ŧ môi của cô vào.
Hoắc Hàm Ngọc nhắm mắt, trong hơi thở đều là mùi tanh của đầm nước và mùi trên người cha.
Cô ôm lấy cổ cha , mặc cho môi của cha một đường đi đến vành tai cô, hai chân cô vòng chặt eo cha, sợ rơi xuống.
Cho dù cha đã đặt cô lên cây, ép chặt xuống.
Hai chân cô mở rộng, bị cha đặt trên thân cây, hạ thể bị hắn cọ xát, môi của hắn đang liếʍ mυ'ŧ gương mặt cô dần trở về đôi môi cô.
Lưỡi hắn luồn vào trong miệng con gái, quấn lấy cái lưỡi của cô, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ giống như dã thú.
"A Ngọc, A Ngọc, A Ngọc của cha, A Ngọc, ngoan, ngoan..."
Hắn gọi tên cô, hôn cô, yêu cô, cách quần, dùng sức ma sát cô, hạ thể của cha dán lên hạ thể của con gái, mang theo tác phong hung hãn của Bắc Cương, trong màn trời chiếu đất phát tiết tìиɧ ɖu͙© của mình.
Hắn không nhịn được, cũng không muốn nhịn, A Ngọc là của hắn, hắn cũng là của A Ngọc.
Hoắc Hàm Ngọc bị cha cuồng bạo cọ xát, đẩy tìиɧ ɖu͙© lên cao trào, môi của cô bị cha ngăn chặn, tất cả tiếng rêи ɾỉ, đều bị môi lưỡi cha chặn lại.
Gió mạnh thổi qua đầm nước, mặt nước nổi lên gợn sóng, trên mặt cô hiện lên tìиɧ ɖu͙©, ngay cả quần cũng không cởi, hai người đều lên cao trào.
Hắn là cha của cô, cô là con gái của hắn, tình cảm của cô ngây thơ, hắn không dám làm hỏng thân thể của cô khi cô còn chưa hiểu rõ tình hình.
Lúc thân vệ đuổi đến, Hoắc Mật và Hoắc Hàm Ngọc đã kết thúc điên cuồng mê loạn, sa đọa vào tội ác.
Vẻ mặt cô gái nhỏ mệt mỏi ghé lên đùi cha, Hoắc Mật ngồi dưới bóng cây, dựa vào thân cây, một tay ôm vai cô gái nhỏ, đôi mắt nặng nề nhìn phía xa, đầu nước bị gió thổi mạnh đến xao động.
Tất cả, chỉ lộ ra dáng vẻ có hơi thân mật giữa cha và con bình thường mà thôi, cũng không có gì khác biệt.