Đêm đã rất khuya.
Hoắc Hàm Ngọc nói chuyện với cha mình, ngón út móc chặt lấy cổ áo hắn, ngủ gà ngủ gật.
Không hề có chút phòng bị nào cả, non nớt và đáng yêu.
Cô đã ngủ say, chỉ còn lại người đàn ông đang ngập tràn tình yêu và những suy nghĩ. Hoắc Mật ông chặt con gái mình, nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, lặng lẽ che chở bảo vệ cô cho đến bình minh.
Ở Bắc Cương ngày ngắn đêm dài.
Mọi người trong thổ lâu có thói quen dậy sớm, trời còn chưa sáng thì bọn họ đã quét tước tắm rửa xong xuôi rồi. Cuộc sống như vậy lâu dần cũng thành quen.
Trước khi Hoắc Hàm Ngọc tỉnh giấc thì hiệu trưởng của các trường học ở Bắc Cương đã đến thổ lâu. Ai cũng mang theo quà tặng, chân thành mời Hoắc Hàm Ngọc tới trường mình học.
Tiết Chỉ Kỳ đợi Hoắc Mật cả đêm cũng đang ngồi trên ghế ngáp ngắn ngáp dài. Chiếc ghế mà cô ta ngồi vô cùng xa xỉ, được làm bằng da thật, xung quanh là những món quà to nhỏ.
Những món quà này đều do người hầu mang tới, nói là những người nào người nào của Bắc Cương tới tặng quà cho Hoắc Hàm Ngọc.
Người thì chưa được gặp, nhưng quà tặng đã đưa tới trước, đúng là kỳ lạ.
Lúc này, Tiết Chỉ Kỳ đang mặc một chiếc váy liền màu trắng đang mốt ở Giang Nam hiện giờ, khoác thêm một chiếc khăn, kết hợp với đôi giày cao gót vừa nhọn vừa mảnh.
Bên ngoài giá lạnh khủng khϊếp, cô ta hơi cáu kỉnh, nói với người hầu bên cạnh:
“Đốt lò sưởi lên, lát nữa A Ngọc tỉnh dậy có lẽ sẽ lạnh.”
Rồi lại hỏi thêm:
“Tối qua thiếu gia có về không? Ngày nào anh ấy cũng phải ra ngoài tuần tra ban đêm như thế à? Sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?”
Ngày đó, Tiết Chỉ Kỳ vẫn là một nữ sinh, được thuê đến dạy tiếng Anh cho Hoắc Mật, thế nên cô ta vẫn quen miệng gọi Hoắc Mật là thiếu gia. Cô ta không phải vợ của Hoắc Mật, thế nên cũng chỉ có thể gọi hắn là thiếu gia mà thôi.
“Quân trưởng Hoắc là chiến thần của Bắc Cương chúng tôi, sự thái bình của Bắc Cương đều dựa vào quân trưởng Hoắc, cô không cần lo lắng.”
Những hiệu trưởng đến đây đều mặc áo bông dày cộp, nóng đến mức hai má đỏ bừng, thấy Tiết Chỉ Kỳ bảo người hầu đốt thêm lò sưởi thì cũng chỉ dám âm thầm thở dài chứ không dám bày tỏ ý kiến.
Bọn họ đều biết Tiết Chỉ Kỳ là người Giang Nam, Hoắc Hàm Ngọc từ nhỏ cũng đã sống ở Giang Nam, chắc cũng sợ lạnh như Tiết Chỉ Kỳ.
Nếu sau này Hoắc Hàm Ngọc đến trường bọn họ học thì chắc phải đốt thêm lò sưởi.
Không ai biết quân trưởng Hoắc trong miệng bọn họ hôm qua đã trở về từ sớm, chỉ là hắn không về phòng mình mà ở phòng Hoắc Hàm Ngọc cả đêm mà thôi.
Những người hầu thì biết, nhưng tất nhiên không dám ăn nói lung tung. Hành tung của quân trưởng Hoắc không phải là chuyện bọn họ có thể tùy tiện tiết lộ.
Tiết Chỉ Kỳ cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng lại không dám tỏ thái độ với Hoắc Mật nên chỉ có thể trút giận lên những người ở đây. Cô ta quay sang nhìn một nữ hiệu trưởng mặc áo bông, hất hàm ngạo mạn nói:
“Vậy các người nói cho tôi nghe xem trường các người có gì đặc sắc. Hàm Ngọc nhà chúng tôi là cốt nhục duy nhất của quân trưởng Hoắc, con bé phải có được mọi thứ tốt nhất.”
Các hiệu trưởng bắt đầu nói đặc điểm của trường mình.
Hoắc Mật đóng quân ở Bắc Cương mấy năm nay, ngoại trừ chuyện đánh người Nhật Bản thì điều ưu tiên hàng đầu chính là giáo dục, sau đó mới là tài chính và dân sinh.
Thế nên những người Bắc Cương nổi tiếng là thô kệch và thiếu hiểu biết đã dần dần được xóa nạn mù chữ. Trước đây, ở Bắc Cương, con gái không được phép đi học, nhưng Hoắc Mật đã thay đổi tập tục xấu đó, còn có hẳn một số trường học dành riêng cho nữ sinh.