Chỉ cần tỉnh dậy không thấy cha đâu nữa là Hoắc Hàm Ngọc biết cha đã về Bắc Cương. Quân đội của hắn còn ở nơi này, hắn phải canh giữ ở nơi này. Đây là chức trách, là nhiệm vụ, cũng là mạng sống của hắn.
Thế nên Hoắc Mật chỉ có thể thất hứa với Hoắc Hàm Ngọc, để cô ở nhà với mẹ và ông bà ngoại, mấy năm mới quay về thăm cô một lần.
Tính ra thì bây giờ hắn đã bước qua tuổi ba mươi, còn Hoắc Hàm Ngọc cũng đã được mười lăm tuổi.
Mấy năm không gặp, cô bé này đã trưởng thành rồi, xinh đẹp như một đóa hoa. Đối diện với cha mình, cô không hề phòng bị mà nở rộ ngát hương.
Trong chăn, Hoắc Hàm Ngọc dán lên thân thể cha mình, dùng hết sức mà ông chặt lấy hắn. Hoắc Mật miễn cưỡng mở rộng vòng tay, khẽ hôn lên tóc cô một cái:
“Đừng dụi nữa, cha còn chưa tắm, trên người đầy mùi khó chịu, con mau buông tay ra.”
“Không muốn.”
Trước mặt cha mình, Hoắc Hàm Ngọc lúc nào cũng tùy hứng như vậy. Cô tiếp tục dụi vào trong lòng cha mình, chỉ muốn hai người hợp lại thành một.
“Cha không đi.”
Hoắc Mật âu yếm vuốt tóc con gái, trấn an cô. Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, rồi lại vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh, trong lòng âm thầm thở dài. Cô con gái này của hắn thực sự giống như một miếng đậu hũ vậy, khiến hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay, muốn ngậm trong miệng, muốn để trong lòng... làm thế nào cũng không đủ.
Hắn rất thích cô con gái này của mình. Thời niên thiếu, hắn và Tiết Chỉ Kỳ chỉ vì tò mò muốn thử nghiệm nên mới làʍ t̠ìиɦ với nhau, vừa làm một lần mà đã có Hoắc Hàm Ngọc. Lúc đó, gia trưởng nhà họ Hoắc vì nghĩ đến tiền đồ của hắn mà đã bắt Tiết Chỉ Kỳ phải phá thai, nhưng chính hắn đã bảo vệ đứa bé.
Nhà họ Hoắc không cho Tiết Chỉ Kỳ bước chân vào cửa, bởi vì thân phận của cô ta không tương xứng với nhà bọn họ. Hơn nữa, mấy năm nay người Nhật luôn gây sự ở Bắc Cương, đất nước không được yên ổn, thế nên mỗi năm Hoắc Mật sẽ gửi cho Tiết Chỉ Kỳ một khoản tiền để hai mẹ con Tiết Chỉ Kỳ và Hoắc Hàm Ngọc sinh sống ở Giang Nam.
Cô con gái nhỏ dần dần lớn lên. Lúc trước, mấy năm Hoắc Mật với về Giang Nam một lần, sau đó thì năm nào hắn cũng ao ước được trở về Giang Nam.
Nhưng chiến sự căng thẳng, Hoắc Mật ngày nào cũng giống như nằm đao liếʍ máu, thực sự không thể nào phân thân ra được.
Chờ khi thái độ của gia trưởng của nhà họ Hoắc hòa hoãn hơn một chút, Bắc Cương cũng trở lại thái bình thì Hoắc Mật mới đón Tiết Chỉ Kỳ và Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương.
Hắn rất muốn đưa cô con gái nhỏ của mình đến đây. Mỗi lần hắn về nhà thì đều thấy Hoắc Hàm Ngọc lon ton chạy ra đón hắn, vui mừng gọi hắn:
“Cha, cha đã về rồi.”
Tiết Chỉ Kỳ không muốn từ Giang Nam ấm áp đến Bắc Cương lạnh giá, nhưng lại sợ Hoắc Mật sẽ vứt bỏ hai mẹ con cô ta. Thế là, ngay khi vừa mới đến thì cô ta đã vào phòng ngủ của Hoắc Mật, tỉ mỉ chọn quần áo cẩn thận, muốn có một đêm say đắm với hắn để có thể chiếm được trái tim của hắn.
Nhưng hắn lại đưa Tiết Chỉ Kỳ và Hoắc Hàm Ngọc quay về thổ lâu rồi dẫn binh lính ra ngoài tuần tra, đến tận bây giờ mới quay lại.
Hoắc Hàm Ngọc mười lăm tuổi được đến Bắc Cương thì rất phấn khởi. Ngay từ khi Hoắc Mật đón cô ở trạm xe lửa thì cô vẫn luôn nhìn trái ngó phải, trong mắt tràn ngập sự tò mò với những phong tục dân gian thuần phác của Bắc Cương.
Chỉ cần ở bên cha thì cô tới nơi nào cũng được.
Hoắc Mật biết.
Nhưng hắn lại không biết cô con gái này từ nhỏ đã dính lấy hắn, đến khi lớn lên cũng chỉ dính hơn chứ không giảm.
Trong bóng tối, Hoắc Hàm Ngọc gác chân lên bắp chân Hoắc Mật, cọ cọ ống quần hắn một chút, cuối cùng cũng khiến ống quần hắn co lên. Chân cô dán lên chân trần của hắn, thì thầm:
“Cha ơi, tối nay cha ngủ với con được không? Đừng đi đâu cả, con muốn cha ôm con ngủ.”