Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 38: Ngoại Truyện 5

Sau đó chúng tôi đã kết hôn 5: Cuộc sống sau kết hôn.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến đầu Hè. Một tuần trước sinh nhật Tưởng Tinh, hai người mời bạn bè đến nhà mới mở tiệc, từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng mời khách đến chơi nhà.

Thời gian tụ tập được hẹn vào buổi tối, buổi sáng, khi Vu Tư Hiểu đến giúp đỡ, thì Tưởng Tinh mới vừa ngủ dậy, cô dụi dụi mắt, nói với cô ấy: “Tối qua bọn em đã mua đồ ăn rồi, đợi đến chiều mọi người tới rồi làm.”

“Trúc mã, à không chồng em phải tăng ca thứ bảy à?”

“Ừm, đi tham gia một buổi thuyết giảng.” Nghe nói Trương Tuyết Tề còn phải phát biểu, Đàm Lực và Tần Du Chu đã cùng nhau biểu quyết.

Tưởng Tinh ngồi xuống bên cạnh Vu Tư Hiểu, tựa đầu lên vai cô ấy, uể oải ngáp dài.

“Buồn ngủ vậy hả?” Vu Tư Hiểu nghiêng sang hỏi: “Tối qua mấy giờ mới ngủ thế?”

Một giờ? Hay hay giờ nhỉ? Tưởng Tinh mơ màng: “Em không nhớ, tóm lại là lên giường từ lúc mười giờ.”

Vu Tư Hiểu khẽ lên tiếng: “Hai người mỗi ngày đều làm một lần à?”

Gương mặt Tưởng Tinh chợt nóng bừng, lắp bắp đáp: “Cũng, cũng gần như vậy, có lúc là thế, có lúc thì không.”

“Lẽ nào một ngày làm trên hai lần?”

“Không phải.” Tưởng Tinh vỗ nhẹ vào người Vu Tư Hiểu, còn Vu Tư Hiểu thì che miệng, nghiêng người cười: “Nếu hôm nào anh ấy về muộn mà em ngủ rồi, thì thường sẽ không làm.”

Vu Tư Hiểu nhặt một loại hạt ăn vặt lên, bóc vỏ, ăn: “Vậy có nghĩa là, nếu anh ấy không tăng ca, thì tối nào hai người cũng sẽ làm chuyện đó.”

Tưởng Tinh đã quen với phong cách của Vu Tư Hiểu, nên ngượng ngùng gật đầu: “Nếu buổi tối không làm thì sẽ làm buổi sáng.”

“Đúng là tuổi trẻ, tinh thần tốt thật đó.” Vu Tư Hiểu đưa ngón trỏ ấn nhẹ lên “vết hoa đào” dưới xương quai xanh của Tưởng Tinh, ái muội nói: “Khi nào thì định sinh em bé chơi cho vui đây?”

Tưởng Tinh túm chặt cổ áo, xấu hổ đáp: “Bọn em vừa mới kết hôn mà.”

“Cũng đúng, chị cảm thấy không cần vội, Tinh Tinh nhà chúng ta vẫn còn nhỏ mà.” Vu Tư Hiểu chống tay lên má, nhìn cô: “Tận hưởng thêm hai năm thế giới của riêng hai người, trẻ con không dễ chăm sóc chút nào.”

Trương Tuyết Tề đã dặn dò, những món chính thì để anh về làm, không cho phép cô làm xáo trộn nguyên liệu. Nên hai người cô cùng ăn bữa trưa đơn giản, sau đó ở trong bếp nướng bánh quy. Đến hai giờ chiều, Vu Tư Hiểu rời đi một lúc, thời điểm Tưởng Tinh mở cửa lần nữa, thì thấy một nam, một nữ đứng bên ngoài, Vu Tư Hiểu mím môi cười: “Tinh Tinh, chị đón cả anh ấy đến rồi.”

“Xin chào, tôi tên là Tưởng Tinh, là bạn của Zizi.” Cô nghiêng người nhường đường, giấu đi vẻ mặt kinh ngạc: “Rất vui được đón anh tới làm khách.”

Người đàn ông rất cao, dáng người thẳng tắp đứng trong phòng khách, tựa như cây Tùng trên đỉnh núi, đôi mắt sáng sau cặp kính. Có lẽ do sống mũi thẳng, hoặc là tướng mạo chính trực nên cặp kính này không hề làm giảm đi nhan sắc của anh ta, ngược lại còn toát lên cảm giác trẻ trung, cởi mở và thanh thoát.

“Xin chào, tôi tên là Thời Dương, hôm nay làm phiền cô rồi.” Người đàn ông hơi khựng lại: “Tôi cũng là bạn của Zizi.”

Giọng nói thật sảng khoái, câu từ rõ ràng, Tưởng Tinh đưa mắt về phía Vu Tư Hiểu, biểu thị: “Đẹp trai thật đó.”

Hai người quay lại phòng bếp, Tưởng Tinh nhỏ giọng thì thầm: “Chị ra ngoài cùng anh ấy đi, em sắp xếp một chút nữa là xong rồi.”

“Đây là lần đầu tiên chị đưa anh ấy đi gặp bạn bè đấy.” Vu Tư Hiểu khẽ nói.

“Thực ra… Có một lần em và Bổn Lam nhìn thấy hai người ở dưới lầu một của công ty.” Tưởng Tinh đưa mu bàn tay chạm lên mũi: “Tuy nhiên do khoảng cách quá xa, nên không nhìn được kỹ.”

“Bổn Lam có tới không?”

“Hứa Thư Trạch không đến nên anh ta cũng không muốn đến. Huống hồ, hôm nay ai ai cũng có đôi, một mình anh ta chẳng có người bầu bạn, nên thôi đừng có làm anh ta kích động nữa.”

Bốn giờ chiều, Trương Tuyết Tề về nhà, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bánh nướng thơm phức, khiến anh cảm thấy yên tâm. Đây chính là bằng chứng nói rằng cô đã ngoan ngoãn ở nhà để đợi anh về.

Vu Tư Hiểu đang ôm Tào Phớ và cho nó ăn, Doug rất thích Thời Dương, nãy giờ luôn vẫy vẫy cái đuôi bám theo anh ta. Tưởng Tinh phải cảm thán rằng, đây đúng là chú chó trong “Hiệp hội ngoại hình”.

Tưởng Tinh lo lắng bếp núc, mà Trương Tuyết Tề cũng vậy, nên chẳng nói được mấy câu cô đã đi vào trong, rồi loanh quanh bên cạnh anh.

“Bánh nướng xong rồi, mang ra ngoài ăn đi.” Trương Tuyết Tề đưa một khay bánh đến, mùi bơ thơm phả vào mặt: “Ăn từ từ thôi, nóng lắm đấy.”

Tưởng Tinh đi ra ngoài rồi lại quay lại, thấy anh đang đeo găng tay ướp gà, bèn chắp tay lắc lư bên cạnh anh: “Bao giờ thì Đàm Lực và chị xinh đẹp mới tới?”

“Đi mua đồ rồi, chắc nhanh thôi.”

Đột nhiên có một cánh tay vòng đến ôm eo anh, Trương Tuyết Tề rũ mi liếc một cái, khoé môi khẽ cong: “Nhà có khách, em phải phụ trách việc tiếp đãi mọi người chứ.”

“Tất cả đều cần không gian cho hai người mà.” Cô dụi má vào lưng anh, giống như chú mèo con khi nhìn thấy chủ của nó: “Giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.”

“Hôm nay ở nhà em đã làm những gì?”

“Ngủ, nướng bánh, nói chuyện phiếm.”

“Nói gì thế?”

“Chuyện bí mật.”

“Chồng không nghe được sao?”

Tưởng Tinh đưa tay vào trong vạt áo, sờ s0ạng bụng của anh: “Chồng biết hết cả rồi, có gì nữa đâu mà nghe.”

“Em không nói thì sao anh biết được?” Trương Tuyết Tề cởi một chiếc bao tay ra, túm lấy bàn tay bé nhỏ đang làm loạn của cô, ám chỉ: “Vậy thì tối nay nói anh nghe nhé.”

Tưởng Tinh khẽ cười, sống chết kháng cự, nhân lúc anh không để ý, cô nhéo mạnh vào eo anh một cái rồi co chân chạy ra khỏi phòng bếp.

Đàm Lực và Tần Du Chu đã đến muộn.

Tất cả mọi người đều quen biết nhau, ngoại trừ sinh viên nghiên cứu sinh Thời Dương, tuy nhiên đều làm việc liên quan đến đối ngoại nên rất nhanh đã làm quen được với nhau. Đàm Lực thong dong tự nhiên đi tới phòng bếp, thì trông thấy Tưởng Tinh đang đeo tạp dề, đồng thời đưa mu bàn tay lên dụi dụi mắt, khi ngẩng đầy lên, hai mắt đỏ hoe, lại ươn ướt.

“Trời, sao thế này?” Đàm Lực phát hiện ra “điểm đột phá” của đôi vợ chồng “phát ngấy” này, anh ta nhếch khóe miệng, đi về phía cô: “Này, hai người cãi nhau hả?”

Tưởng Tinh sụt sịt: “Trương Tuyết Tề đâu?”

“Đang gọi điện thoại.” Đàm Lực liếc thấy củ hành, vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ ly gián lập tức bị dập tắt, anh ta không cam tâm bồi thêm một câu: “Không biết là nói chuyện với ai mà dịu dàng lắm.”

“Hai người đã mua gì thế?” Cô hoàn toàn không tiếp lời Đàm Lực: “Sao đến muộn vậy?”

“Đến nhà cậu ăn cơm thì cũng nên mang chút gì đến chứ.” Đàm Lực bĩu môi, ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa Tưởng Tinh và bàn bếp, rồi nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là cậu cao bao nhiêu thế?”

Tưởng Tinh lấy khăn giấy lau mắt: “Đến nhà tôi ăn cơm với việc tôi cao bao nhiêu thì có liên quan gì đến nhau?”

“Thiết kế nội thất trong nhà cậu không hợp lý chút nào.” Đàm Lực phát hiện ra khuyết điểm hoàn hảo: “Cậu tự nhìn xem, bàn bếp này gần như cao bằng nửa người cậu rồi, ai không biết còn tưởng trong này có thể ngồi học bài, làm bài tập được nữa đó.”

“Đâu có đâu!” Cô vươn cổ lên: “Tôi cũng cao một mét sáu mốt mà.”

“Thật á?” Anh ta cố tình quơ quơ tay trên đầu cô: “Cảm giác giống một mét năm tám hơn.”

“Một mét sáu mươi phẩy năm.”

“Vậy thì là một mét sáu mươi, lấy đâu ra một mét sáu mốt?”

Hai người cãi cọ kịch liệt, Trương Tuyết Tề nghe thấy tiếng bèn đi tới, đồng thời gạt Đàm Lực sang một bên, rồi tiến thẳng đến bên cạnh Tưởng Tinh: “Hành tây là phải thái trong nước, đã nói sẽ bị ch ảy nước mắt mà em không tin, còn cố tình muốn thử.”

Một tay anh ôm gáy cô, rồi lấy khăn ướt, cúi đầu lau mắt cho cô: “Từ đằng xa cũng nghe thấy tiếng của hai người, lại cãi nhau cái gì thế hả?”

“Đàm Lực phàn nàn việc thiết kế nội thất nhà chúng ta, phàn nàn về sở thích chúng ta, phàn nàn cả về anh và em nữa!”

Đàm Lực đang định cãi lại thì Trương Tuyết Tề đã nhẹ nhàng tiếp lời: “Cậu ta ế sưng ế xỉa ra thì biết cái gì.”

“Này, này, này, bớt thể hiện tình cảm để công kích người khác đi.” Đàm Lực chống nạnh, trừng mắt, khoa trương quát: “Cậu tự đi mà nhìn, độ cao của chiếc bàn bếp này không phải sắp đến cổ Tưởng Tinh luôn rồi không, làm gì có ai lắp nội thất như vậy, kỳ cục!”

“Chẳng kỳ cục chút nào.” Trương Tuyết Tề không buồn quay đầu lại, anh nhỏ giọng bảo Tưởng Tinh thử mở mắt ra, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cô: “Đây là thiết kế dựa theo chiều cao của tôi.”

Đàm Lực: “…”

Trương Tuyết Tề: “Tôi nấu cơm.”

Tưởng Tinh cọ cọ vào anh: “Tôi ăn cơm.”

Đàm Lực hết nói nên lời, cứ thế quay đầu rời đi.

…..

Mọi người đều hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Trương Tuyết Tề. Sau bữa tối, phái nám nói chuyện trong phòng khách, còn phái nữ thì lên tham quan các phòng trên lầu hai. Tần Du Chu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc gương soi toàn thân có khung chạm khắc hoa văn trong phòng tắm, cô ta đưa tay lên vuốt v3 những đường hoa văn xinh đẹp: “Mặt gương to thế này liệu có sợ không?”

Vu Tư Hiểu theo sau: “Tinh Tinh và anh chồng trúc mã của em ấy rất “tình tứ” mà.”

Tần Du Chu nhướng mày quay đầu lại, Tưởng Tinh xấu hổ đỏ mặt, kéo hai người họ ra ngoài: “Lần đầu tiên thấy có người thích tham quan nhà vệ sinh đó.”

“Đây gọi là học hỏi.” Vu Tư Hiểu đưa ngón tay trỏ lên chọc vào má cô: “Tham quan phòng ngủ của cặp vợ chồng mới cưới, thì có thể nhìn ra được hai người có những sở thích gì.”

“Chí lý.” Tần Du Chu khoanh tay, đi vòng tới chiếc ghế bên cạnh cửa sổ: “Trong phòng ngủ mà kê ghế mây thì rất bình thường, vừa thư giãn, vừa đẹp, nhưng đây lại là ghế bập bênh.”

“Không những rộng rãi mà còn lắc lư được nữa.” Vu Tư Hiểu tiếp lời: “Có thể thay thế chức năng của giường rung.”

Tần Du Chu: “Thảm của ghế sofa nhỏ là màu xám đen.”

Vu Tư Hiểu: “Đỡ bẩn, rất khó nhìn ra vết tích.”

Tần Du Chu: “Bên cạnh bàn trang điểm còn có thêm một chiếc bàn cùng độ rộng nhưng cao hơn một chút.”

Vu Tư Hiểu: “Với chiều cao của Tinh Tinh thì ngồi lên trên là vừa vặn.”

Tần Du Chu: “Hai bên trái phải đầu giường đều có móc.”

Vu Tư Hiểu: “Có thể buộc cà vạt lên đó.”

Tần Du Chu: “Đương nhiên, cả căn phòng ngủ đều gọn gàng sạch sẽ, bài trí vô cùng ấm cúng. Thực ra những thứ vừa rồi đều nằm trong phạm vi trang trí nội thất bình thường.”

Vu Tư Hiểu: “Nếu thực sự có “ý nghĩa” khác…”

Cả hai cùng dừng lại một giây rồi đồng thanh lên tiếng: “Thì là do trùng hợp thôi.”

Mà Tưởng Tinh thì đang như bốc cháy ngay tại chỗ.

“Không chọc cô nữa, nói đùa thôi mà.” Tần Du Chu tiến lại gần Tưởng Tinh.

“Tinh Tinh dễ thương thật đó, nếu chị là anh chồng trúc mã của em, thì ngày nào cũng muốn được ôm ôm ấp ấp, bất chấp mà bao bọc em trong lòng.” Vu Tư Hiểu nói năng chẳng hề giấu giếm, đồng thời đưa hai tay lên xoa má Tưởng Tinh.

Trước mặt hai người chị, Tưởng Tinh lập tức biến thành một chú cừu nhỏ đáng yêu. Cô liếc mắt sang bên trái một cái, rồi lại sang bên phải một cái, sau đó khẽ nuốt nước miếng, cắn môi nói: “Sao hai người biết được thế? Quả thực đúng là như vậy.”

Phòng ngủ bỗng trở nên im ắng.

“Những gì hai người vừa nói, đều đúng cả…”

…..

Sau khi tiễn bạn bè ra về, Tưởng Tinh bắt đầu mở các gói quà sinh nhật sớm của mình. Đàm Lực và Tần Du Chu tặng cô một cặp vòng tay bằng vàng, Thời Dương và Vu Tư Hiểu tặng cô một viên ngọc bích.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn cạnh đầu giường rung lên, Tưởng Tinh liếc nhìn vào phòng tắm, sau đó nghiêng người với lấy, trên màn hình là vài chữ cái lớn: Bí thư Chi đoàn – Hứa Điềm. Coi như anh biết điều, không lưu tên người ta là “Điềm tổng”. Tưởng Tinh xuống giường đi đến cửa phòng tắm, nhưng vừa mới đến thì cuộc đã tắt, ngay sau đó, là thông báo Wechat xuất hiện trên màn hình.

Bí thư Chi đoàn – Hứa Điềm: “Không tiện nghe sao?”

Rất nhanh, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng.

……

Trương Tuyết Tề lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, trông thấy vợ đang ngồi quỳ trên giường, nhìn chằm chằm về phía mình. Anh liếc nhìn xung quanh một vòng, trên giường là một đống các hộp quà lộn xộn. Vòng tay vàng và ngọc đều là phụ kiện mà Tưởng Tinh yêu thích, tuy nhiên lúc này sắc mặt của cô lại đang không mấy tốt. Ông Trương thông minh đã lập tức đoán ra tâm trạng bà Trương không tốt là có liên quan đến mình.

“Anh có chuẩn bị hai món quà cho em.” Trương Tuyết Tề đưa tay trái lên xoa xoa mái tóc ướt, rồi đi đến ngồi bên mép giường: “Hôm nay tặng em một món, một món để dành đến hôm sinh nhật.”

Cô bĩu môi chớp mắt hai cái, tuy cảm động nhưng vẫn còn đang giận. Trương Tuyết Tề nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm trong tay cô thì lập tức hiểu ra vấn đề.

“Anh nhờ người đặt cho em chiếc khăn ở phố Trường Nam Nghệ Mộng, hôm nay vừa mới nhận được.” Trương Tuyết Tề lặng lẽ tiến lại gần cô, nhưng Tưởng Tinh lại hơi nghiêng người sang một bên, mắt nhìn đi chỗ khác: “Cửa hàng họ chỉ nhận đặt số lượng giới hạn, vốn dĩ số khách xếp hàng đặt đã đến tận cuối năm rồi, nhưng anh nhờ người quen chen hàng và trả thêm chút tiền, nên nửa năm đã có.”

“Người kia em cũng quen đó, là Điềm tổng.”

Anh phủ tay lên mu bàn tay Tưởng Tinh, cô giật ra, anh lại tiến đến, thấy cô muốn vùng ra thì anh dứt khoát nắm chặt lấy, nhét vào trong vạt áo mình, ấn đến phần bụng: “Xoa cho anh đi.”

Lại đau dạ dày rồi sao? Tưởng Tinh xoay người lại, ánh sáng trước mặt chợt mờ đi đôi chút, Trương Tuyết Tề nghiêng đầu hôn cô một cái, đồng thời tiếp tục đưa tay cô xoa xoa bụng mình: “Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Trên gương mặt cô lộ rõ vẻ miễn cưỡng, nhưng cơ thể lại chủ động tiến đến gần anh: “Nửa đêm nửa hôm, cô ta tìm anh là vì việc này sao?”

“Cô ta tìm anh à?” Anh tỏ vẻ không hề hay biết.

“Gọi điện cho anh, rồi lại gửi tin nhắn hỏi xem có gì bất tiện không?” Tưởng Tinh mím môi ra hiệu cho anh xem điện thoại: “Nếu đã nhận được đồ rồi, vậy thì hơn chín giờ tối còn cần hỏi thêm gì nữa?”

“Có thể là chăm sóc khách hàng sau khi mua sắm thì sao?”

“Cô ta còn rảnh rỗi làm nhiệm vụ chăm sóc khách hàng nữa hả?”

“Cô ta có cổ phần, nên cũng có thể coi là bà chủ.” Trương Tuyết Tề ôm cô vào lòng, hôn lên thái dương cô: “Nếu em đã đọc rồi sao không đọc thêm chút nữa đi, anh và cô ta đâu có nói chuyện phiếm với nhau đâu.”

“Lười xem.” Tưởng Tinh không thích lục điện thoại của anh, tuy có thể tùy ý mở khoá, nhưng nếu thực sự có gian tình, thì với trí thông minh của Trương Tuyết Tề, liệu anh có để cô phát hiện hay không?

“Em có muốn xem khăn không?” Anh nói.

Chiếc hộp vuông màu lam nhạt, bên trên có in logo màu vàng đồng, là hình ảnh mưa mù Giang Nam. Những chiếc khăn của Trường Nam Nghệ Mộng đều ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt của riêng nó. Khi một người đàn ông tặng cho một người phụ nữ, điều đó có nghĩa là cô gái ấy chính là lối về, là quê hương của anh.

“Bây giờ cũng đâu có quàng được, đợi đến cuối năm là vừa mà.” Tưởng Tinh kén cá chọn canh: “Tại sao lại phải phí thêm một món chi tiêu?”

Trương Tuyết Tề nắm cổ tay cô đặt sau eo mình: “Có những thứ cần lấy được sớm mới yên tâm.”

“Dạ dày còn đau không?” Cô nhớ ra, bèn hỏi.

“Không đau nữa rồi.” Anh nhìn cô gái trong vòng tay, ánh mắt rơi xuống dấu đỏ dưới xương quai xanh của cô,

“Bộ dạng ỉu xìu của Đàm Lực hôm nay thật buồn cười.” Tưởng Tinh dựa vào ngực Trương Tuyết Tề, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh: “Sau này phải đả kích anh ta thêm nữa, để xem anh ta có chịu chủ động theo đuổi chị xinh đẹp không.”

“Mấy giờ rồi?” Anh đột ngột hỏi.

“Chắc là gần mười giờ.” Cô thuận miệng đáp.

“Đã mười giờ rồi, vậy thì chủ đề trò chuyện không nên quanh quẩn ở mấy thứ này nhỉ?” Trương Tuyết Tề thì thầm: “Nhắc đến cậu ta không bằng nói đến Doug còn hơn, dù sao thì cũng như nhau.”

“Anh xấu xa thật đó.” Tưởng Tinh mỉm cười, lên tiếng.

Nụ hôn nóng bỏng chợt rơi xuống dưới xương quai xanh, Tưởng Tinh đưa tay lên ôm cổ anh, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà: “Hôm nay em nói chuyện với mấy người Zizi, hình như… Ngày nào cũng thế này sẽ không tốt lắm đâu.”

Hơi thở của anh dừng lại giữa cổ cô: “Ai nói vậy?”

Tưởng Tinh không lên tiếng.

Cảm nhận được anh đang muốn ngẩng lên nhìn mình, cô bèn ngọ ngoạy không cho anh dậy, làm nũng thì thầm: “Em không có ý gì đâu, chỉ có điều ngày nào anh cũng phải làm việc vất vả, em sợ cơ thể anh sẽ không ổn.”

“Anh rất khoẻ.” Trương Tuyết Tề thẳng thừng nói: “Em biết mà.”