Vô Tận

Chương 1

Chương 1

Đến nửa đêm Trương Thanh Linh đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy làn gió thổi thoáng trên mặt. Bị gió đêm đánh thức, cô liền tỉnh giấc. Cau mày mở mắt, cô nhìn bức màn trên cửa sổ sát mặt đất , cửa kính mở toang, xuất hiện một người đàn ông đứng đó, đang duỗi tay chuẩn bị đóng cửa.

Trương Thanh Linh hoảng sợ, tỏ vẻ trấn định ngồi dậy từ trên giường hỏi: “Ngươi là ai.”

Một bên hỏi, một tay thì sờ sọang tủ đầu giường, muốn tìm công cụ phòng thân, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ kia.

Người đàn ông cười ôn nhu, sau khi đóng cửa ngăn gió rét trở lạnh, lúc này mới giơ đôi tay lên tỏ ra vô hại. “Lại gặp mặt, Thanh Linh.”

Trương Thanh Linh xác định căn bản cô không quen biết người đàn ông này. Nhưng thoạt nhìn hắn cũng không giống vào nhà đánh cướp cường đạo…… Tuy nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, nói không chừng người này muốn gây rối? Tuy năm nay cô đã 27, nhưng là tốt xấu…… Cũng là phụ nữ, vạn nhất gặp phải biếи ŧɦái. Càng xem càng giống, Trương Thanh Linh sờ được dao gọt hoa quả, trong lòng mới có chút tự tin.

Lúc này, chỉ nghe người đàn ông buông tiếng thở dài, “Thanh Linh, đặt dao gọt hoa quả xuống, trong bóng tối thì cẩn thận không để đứt tay.”

Trương Thanh Linh hoảng hốt, tay giơ cao lưỡi dao…… Nếu không phải người đàn ông nhanh tay giữ được dao, nói không chừng đã bị thương đến chảy máu.

“Còn tốt, lần này cũng không bị thương.” Người đàn ông xa lạ đứng ở mép giường cầm tay cô, nhìn ngắm kỹ trong chốc lát nở nụ cười nhẹ nhàng . Trương Thanh Linh còn đắm chìm syu tư tốc độ thần tốc của người đàn ông, sau khi lấy lại tinh thần lập tức rút bàn tay, lùi ra sau. Chính bản thân cô cũng quên mất là giường đơn, lùi một chút đã đến mép giường, lảo đảo ngã xuống. Khiến ly pha lê cạnh bàn vỡ nát. Mới kêu to trong lòng không ổn, Trương Thanh Linh cảm giác lọt vào một cái ôm ấm ấp.

“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn em.” Người đàn ông vừa đứng ở bên kia giường, trong nháy mắt đã đứng sau lưng, đỡ lấy cô không bị rớt xuống sàn. Đây là tốc độ của con người?! Trương Thanh Linh đã bị dọa sợ, chẳng lẽ cô là…… Gặp được quỷ!! Hay là kỳ thật cô đang nằm mơ?

Trương Thanh Linh đang ngây người tùy ý để người đàn ông nhẹ nhàng bế lên giường, còn quen thuộc mà uốn miết góc chăn. “Yên ổn ngủ đi, ngày mai không phải còn đi làm sao.” Ngồi ở mép giường dùng ngữ khí vô cùng cưng chiều, người đàn ông bật đèn đầu giường, ánh đèn mờ nhạt giúp Trương Thanh Linh cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt này. Một cảm giác vừa xa lạ vừa quan thuộc tức khắc tràn ngập trái tim cô.

“Nếu sợ thì đừng tắt hết đèn đầu giường mà đi ngủ, hãy bật một cái đi.” Thoạt nhìn người đàn ông mới tầm 22 tuổi, bộ dáng ôn hoà nho nhã và tươi cười, như người hiền lanh dễ nói chuyện. Hắn đứng lên tự nhiên tìm được cây chổi, quét dọn chỗ pha lê mà cô làm vỡ.

Trương Thanh Linh cứng đờ ngủ ở trên giường, nhìn động tác của người đàn ông xa lạ, cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ. Cô muốn yêu cầu chút nghiệm chứng rốt cuộc mình có đang nằm mơ hay không. Lén quan sát cẩn thận người đàn ông đang dọn rác,, Trương Thanh Linh lén lút đứng dậy, như mộng du đi đến WC. Cô nhất định là đang nằm mơ, nếu không như thế nào đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mang lại cảm giác quen thuộc xuất hiện, lại là nửa đêm như vậy tự nhiên xuất hiện! Chính là cô tự giác thanh tâm quả dục a, không cơ khát đến mức trong mộng xuất hiện đàn ông đi.

“Vào WC nhớ mang dép a ~”

Trương Thanh Linh nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại đỗi cưng chiều, tiếp theo cô được người đó bế đến ngồi lên giường.

Người đàn ông động tác thuần thục từ trong ngăn tủ lấy ra cặp dép ưa thích của cô, chuẩn xác lấy khăn lông lau chân, sau đó đi trở về ngồi xổm trước người cô lau chân, tròng vào đôi dép lông xù xù. Thuận tiện còn phủ thêm một kiện áo khoác “Thì ra dép lê vừa bị ướt, ngày mai ta giúp em giặc, tạm thời mang đôi này đi, ta nhớ rõ em rất thích. Được rồi, đi thôi.”

Trương Thanh Linh đã không thể tự hỏi, cứng đờ hướng vào WC.

Trong phòng chỉ còn lại người đàn ông kia, hắn đứng ở nơi đó với biểu tình hoài niệm, thương cảm lại vui sướиɠ lưu luyến, trong mắt muôn vàn nỗi lòng, cuối cùng biến thành ôn nhu.

“Ta tới, Thanh Linh. Lần này cũng mong cầu hạnh phúc đến già.”