Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 48: Chim Gõ Kiến 3

"Diện tích trên giấy chứng nhận nhà ở phù hợp với đăng ký trong làng, và số đo vượt quá một mét."

Nhân viên ghi dữ liệu đem số liệu ghi vào sổ, ngay sau đó lại tiếp tục đo đạc.

"Bậc thềm nhà anh vượt quá độ cao, coi như là bậc thềm cao..."

Bậc thềm cao và bậc thềm bình thường có tiêu chuẩn đền bù khác nhau.

"Giếng này là giếng nước dân dụng không phải giếng tưới tiêu. Ghi vào đi".

"Sân được phủ bằng xi măng, điều này ghi chú thêm vào."

"Tường sân nhà anh vượt quá hai mét. Đo một chút đi."

Người vây xem xung quanh dựa vào tường xem náo nhiệt, sôi nổi cảm khái: “Đo đạc cũng quá chi tiết đi?"

“ Không phải tùy tiện nói nhà mình có bao nhiêu liền cấp bấy nhiêu sao?”

“Sợ là ngươi đang nằm mơ!”

"Không đúng sao? Những gì tôi nghe được đều rất chi tiết."

Số liệu nhanh chóng được đưa ra, vợ chồng Thiệu Lăng đứng một bên không phản đối.

“Nhà ở bên này đã đo xong, chúng ta chuyển sang nơi khác?”

Thiệu Lăng gật đầu: “Được.”

Gia đình Thiệu Lăng có nhiều phòng, đo đạc, đăng ký xong xuôi hết tất cả mới đo đất vườn của họ, mấy năm nay Thiệu Lăng bận rộn với công việc chăn nuôi, không có thời gian chăm sóc đất đai nên cỏ dại mọc thành cụm. Để đỡ rắc rối, hắn trồng thêm cây táo tàu.

Cây táo tàu hầu như không cần chăm sóc, là cây sống lâu năm, cho nên Thiệu Lăng đã chọn nó vì sự tiện lợi.

"Cây táo tàu trong sân anh xem một chút, nghiên cứu Vu?"

Đây là nhà nghiên cứu phụ trách đánh giá các loại cây trồng.

Nhà nghiên cứu Vu: "Cây này có tuổi thọ tám đến chín năm, tính mười năm đi."

Bọn họ thường làm công việc di dời này, trong tình huống cho phép đều sẽ tính dư ra trong phạm vi lớn nhất có thể, như vậy có thể hoàn thành việc di dời một cách suôn sẻ và nhanh chóng. Rốt cuộc, ai cũng có tâm tư muốn chiếm một ít tiện nghi.

Thiệu Lăng cảm khái nói: “Thật là thiệt thòi cho gia đình tôi, mấy năm nay tôi không có thời gian chăm sóc vườn tược. Sớm biết những thứ trồng ở trên đất được tính rất đắt đỏ, tôi liều mạng cũng phải trồng thêm một ít cây nữa.”

Hắn là thật sự lo liệu không hết việc.

Chủ nhiệm ban di dời nhìn hắn có chút khó nói lên lời, chậm rãi nói: “Người anh em, cậu đã rất may mắn rồi không kém người khác chút nào đâu."

Thiệu Lăng thản nhiên hỏi: “Như thế nào?”

"Loại cây ăn quả nằm trong diện di dời có giá trị nhất là cây anh đào và cây táo. Giá của cây anh đào và cây táo cao, còn giá của cây táo tàu thì thấp hơn so với các loại cây ăn quả khác, nhưng tuổi đời của cây táo tàu thì lâu hơn.

Một thân cây ngoại trừ giá trị, cũng phải nhìn thâm niên. Cậu xem cây táo tàu này nhẹ nhàng đã được định mười năm, còn cây anh đào, cây táo thì sao nhiều được như vậy? Chúng nó không sống lâu được như giống táo tàu. Cho nên khi định giá, táo và anh đào đều được định giá cao hơn.”

Nghe xong lời này, Thiệu Lăng vui vẻ ra mặt, tươi cười không giấu diếm.

“A Lăng, ngươi trồng đúng rồi, hiện tại nhờ nó phát tài rồi.”

Thiệu Lăng nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy, không phải một mình tôi phát tài, mà là toàn thôn chúng ta đều đã phát tài. Trong thôn mọi người đều di dời, đất trồng nhà tôi cũng không phải nhiều nhất.”

Lúc này lão thư ký hiếm khi mở miệng: “Thiệu Lăng, đó là vợ của cháu vượng phu .”

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiệu Lăng, bản thân Thiệu Lăng cũng có chút bối rối, Lê Thư Hân ở một bên càng thêm mờ mịt.