Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 46: Chim gõ kiến 1

"Vậy là tốt rồi, cháu về nhà trước đi. Ta và mọi người trong ban tổ chức di dời thu thập một chút liền qua. Cháu chuẩn bị hộ khẩu và giấy chứng nhận nhà đất trước."

Lê Thư Hân lại gật đầu, nhưng là bình tĩnh nói: “Trưởng thôn, tuy rằng chúng cháu di dời, nhưng nhà cháu cũng không phải chợ bán thức ăn, bác bảo mọi người đừng đến xem trò vui.”

Trưởng thôn sửng sốt, ngay sau đó hiểu được Lê Thư Hân không muốn dân làng tới nhà mình xem náo nhiệt.

“Được rồi, mọi người giải tán hết đi. Ai muốn đo trước thì tới chỗ ta đăng ký, ai không muốn đo thì giải tán đi.” Trưởng thôn còn đang cao giọng hét, Lê Thư Hân đã quay đầu đi về nhà.

Trước kia, thời điểm cô lên mạng xem được một câu nói như này, đó là “Biết chuyện sớm ba năm, được lợi nửa đời người.” Từ khi cô trọng sinh, suy nghĩ một chút thấy đúng thật là như vậy. Mọi người đều không hiểu vì sao cô lại muốn làm người đầu tiên.

Nhưng Lê Thư Hân biết rằng lần di dời này không phải là tái định cư vì mục đích thương mại, mà là để xây dựng một hải cảng. Đó là một dự án di dời của chính phủ.

Tiêu chuẩn bồi thường của họ rất cao, nhưng đồng thời, nó cũng rất nghiêm ngặt. Có nghĩa là, bất kể mặt hàng nào đều có những tiêu chuẩn khắt khe, thực sự không có sự khác biệt giữa sớm và muộn. Hơn nữa đo đạc sớm một chút, tiếp theo ký hợp đồng, ký sớm nhận tiền sớm, chọn nhà sớm.

Cho nên Lê Thư Hân mới không chút do dự lựa chọn làm người đầu tiên.

Cô bước nhanh về nhà lay tỉnh Thiệu Lăng, Thiệu Lăng nghe nói cô muốn là người đầu tiên đo đạc, lông mày cau lại đến mức có thể kẹp chết ruồi, hiển nhiên có chút không tán đồng. Theo quan điểm của hắn, hoàn toàn có thể xem xét tình hình trước.

Lê Thư Hân còn không biết Thiệu Lăng đang nghĩ gì?

Bọn họ sống cùng nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa hiện tại hắn so với 20 năm sau dễ nói chuyện hơn rất nhiều.

Cô cũng không vội, thong thả ung dung nói: “Em làm như vậy là có nguyên nhân, chính quyền sẽ xây dựng một cái cảng hàng hóa ở đây, chứ không phải làm dự án thương mại hóa, vậy nên sự chênh lệch giữa người đầu tiên và người cuối cùng là không có bao nhiêu.

Nhà chúng ta di dời trước, đến lúc đó chúng ta sẽ là người đầu tiên được chọn phòng, chọn một vị trí tốt sẽ càng tốt hơn so với ở chỗ này dây dưa vì ba quả dưa hai quả táo. Bên cạnh đó, khu hải sâm của chúng ta đã được chuyển đi, chúng ta sẽ là người đầu tiên nhận được tiền. Tuy nói thôn chúng ta đều di dời, nhưng nhà chúng ta xem như nhà có rất nhiều thứ được di dời, vậy nên không sợ trộm đến nhà chỉ sợ trộm ghé thăm, em cũng sợ lại gặp phải chuyện như tối hôm qua. Chúng ta xử lý sớm một chút, đối với nhà mình cũng yên tâm hơn.”

Lê Thư Hân nói xong, thấy Thiệu Lăng còn trầm tư suy nghĩ, cô tiến lên vòng tay ôm cổ hắn, hờn dỗi nói: “Những gì em nói rất có lý, tại sao anh vẫn suy nghĩ về nó? Anh không tin em à.”

Thiệu Lăng dùng sức, Lê Thư Hân bị lôi đến phía trước, ngã vào ngực Thiệu Lăng, “A……”

Thiệu Lăng cúi đầu mổ lên mặt vợ một cái, nói: “Anh chỗ nào là không tin em? Anh đang nghĩ là vợ anh thật lợi hại, không ai so được với đầu óc của vợ. Vợ mình thật thông minh!”

Lê Thư Hân hơi mặt đỏ, Thiệu Lăng nói tiếp: “Em nói đúng, chúng ta phải là người đầu tiên nhận tiền di dời, số thứ tự của nhà mình cũng chỉ xếp một bàn tay là tới, mình không cần phải dây dưa chút tiền trinh này.”