Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 36: Bắt Trộm 3

Thiệu Lăng cũng mặc kệ chung quanh nhiều người, tùy tiện nói: “Tôi có thuê một người tên là Vương A Hưng cũng đến từ thôn Thang Khẩu, tôi đã nhắc đi nhắc lại ba lần bốn lượt rằng buổi tối không được uống rượu, nhưng gã này hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Hôm nay còn nói chính mình trúng số muốn mời khách. Đã vậy, tự mình mang theo rượu trắng không nói, còn mua thêm bia ở thôn chúng ta. Rượu trắng trộn thêm bia, không say mới là lạ.

Kết quả anh xem, tất cả những người mà tôi phân công công việc đều đang say xỉn, nếu trong trong khu vực nuôi hải sâm mà xảy ra chuyện gì, tôi thật con mẹ nó…… Khụ, tôi thực sự không tin, mọi thứ có thể trùng hợp như vậy? Hay bọn chúng đang nội ứng ngoại hợp?”

Thiệu Kiệt dở khóc dở cười, nói: “Chắc là trùng hợp thôi? Anh xem ba tên này uống thành như vậy nơi nào có thể cùng người nội ứng ngoại hợp?”

Thiệu Lăng sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đúng là như vậy."

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Vu mập một cái, Vu mập ngầm hiểu, nói: “Không nhất định là cùng ba người này nội ứng ngoại hợp, có lẽ cấu kết với người khác thì sao? Xưa này chuyện phát tài chết người cũng không phải không có, quê tôi mỏ than nhiều cũng thấy nhiều trường hợp như vậy rồi."

Thiệu Lăng lập tức ho khan, nói: “Không phải đâu, bọn họ đều là người thôn Thang Khẩu, làm gì đến nỗi?”

Vu mập vẻ mặt buồn bực nói: “Chuyện này thì khó mà nói.”

Ngay sau đó, hắn ta đưa cho Thiệu Kiệt một điếu thuốc và nói: "Đồng chí cảnh sát, anh phải giúp chúng tôi kiểm tra một chút, nếu không những người nông dân ven biển như chúng tôi sẽ không yên tâm. Thiệu Lăng có thể gặp phải chuyện như vậy, tôi chưa chắc đã an toàn.

Hơn nữa, chúng tôi có thể có được may mắn như này là do bắt kịp chính sách quốc gia, cũng không muốn gây chuyện thị phi, nếu lâu lâu lại có kẻ đến trộm đồ, chỉ cần có một kẻ trong số đó ngã xuống biển chết đuối thì chúng tôi thực sự xong đời rồi ”

Thiệu Lăng: “Lão Vu nói rất đúng!”

Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, không cần tập trước lời thoại cũng cực kì ăn khớp, Thiệu Kiệt đuôi lông mày nhíu chặt, cuốn điếu thuốc trong tay, nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra thật kĩ, hai người yên tâm."

Thiệu Lăng căm giận: “Nếu là để tôi biết bọn chúng cấu kết với nhau, ta sẽ đánh bọn chúng thành chó ăn phân!”

Thiệu Kiệt cứng họng, nói: “Anh có thể văn minh hơn chút không?”

Thiệu Lăng: “Bọn họ đều muốn đến ị phân lên đầu tôi, tôi còn văn minh cái rắm?”

Vu mập: “Thiệu lão đệ, chúng ta có phải hay không nên đến báo cho bọn Thiệu Bằng và những người khác, mọi người đều là cùng nhau nuôi dưỡng, cẩn thận một chút……”

“Đúng đúng đúng, tôi đi gọi điện thoại cho Thiệu Bằng, anh Kiệt, ba tên trộm say khướt này giao cho anh.”

Thiệu Kiệt: “Được.”

Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên,Lê Thư Hân ngồi bên cạnh trực điện thoại, điện thoại mới vang lên nửa hồi chuông, cô lập tức bắt máy, “A Lăng?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười: “Sao em biết là anh?”

Lê Thư Hân cảm thấy người này thật là…… Có chút không nói lên lời, cô nói: “Ngoại trừ anh, nửa đêm còn có ai gọi điện thoại đến?”

Cô ấy cấp thiết muốn biết tình huống bên khu hải sâm, vội hỏi : "Anh ở bên kia thế nào rồi?"

Thiệu Lăng: “Không có việc gì, em không cần lo lắng, bắt được vài tên trộm nhỏ. Anh ở đây có việc bận, tối nay sẽ không về. Em ngủ trước đi."

Nghe đến đó, Lê Thư Hân thở phào một hơi, cảm giác những tích tụ trong lòng ở kiếp trước đều tan biến!

Hít sâu một hơi, cô nói: “Chúng ta ổn!”

Thời điểm Thiệu Lăng về nhà, đã là sáng hôm sau.

Lê Thư Hân đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo một luồng hơi thở quen thuộc xông thẳng vào mặt cô, trước khi mở mắt ra, cô liền cảm thấy có một bàn tay to lạnh lẽo xoa mặt mình, sau đó nằm xuống chen chúc với cô, rõ ràng chiếc giường lớn một mét tám lại trở nên chật chội không chịu được.

Lê Thư Hân lẩm bẩm, "Thiệu Lăng, anh..."

Vừa nói, cô vừa vòng tay ôm hắn hỏi: "Mọi việc đã xử lý xong chưa?"

Thiệu Lăng ừ một tiếng nói: "Anh ngủ môt lát, cả đêm không chợp mắt rồi."