Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 24: Tô Tuyết Liên 1

“Tô Tuyết Liên đã trở lại.”

Một câu nói khiến cho Lê Thư Hân sửng sốt, sau đó cô mỉm cười, phá lệ cao hứng: “Cô ấy đã trở lại? Sao anh không nói sớm?” Cô hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Thiệu Lăng một cái.

Thiệu Lăng vội vàng nói: "Còn không phải anh sợ em ghen à?" Sau đó nói tiếp: "Anh có thể thề rằng anh không giấu diếm em. Anh không hề biết rằng cô ấy đã quay lại, ngày hôm qua gặp nhau anh mới biết. "

Để tránh bị nghi ngờ, những người khác tránh sang một bên.

Thiệu Lăng có phần bồn chồn khó hiểu trước sự vui mừng của cô, kỳ lạ nhìn cô: "Sao anh thấy em có vẻ rất vui."

Lê Thư Hân bất giác nhớ đến, đời này, quan hệ của cô và Tô Tuyết Liên còn xa mới được coi là bạn bè. Lại nói tiếp, Lê Thư Hân và Tô Tuyết Liên có thể coi như là tình địch, cho nên hiện tại cô vui mừng, thật ra có chút làm cho người ta nghi hoặc?

Lại nhìn Thiệu Lăng, quả nhiên chỉ thấy hắn đang nhìn cô với biểu tình phá lệ cảnh giác.

Lê Thư Hân không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: "Nếu không có cô ấy, chúng ta có thể thoải mái như này sao? Cha mẹ, anh em của anh phải cắn chúng ta rớt một miếng thịt. Hơn nữa, anh với cô ấy không là gì cả, tại sao em phải ghen tị? Trông em giống loại người như vậy hả? "

Thiệu Lăng lông mày nhướng lên trời, ha hả cười lạnh.

Cô không ăn giấm?

Nếu cô nói mình không ăn giấm đó chính là tự dát vàng lên mặt.

Sắc mặt của Thiệu Lăng quá rõ ràng, Lê Thư Hân đỏ mặt, trừng mắt liếc nhìn anh, tuy nhiên trong mắt của Thiệu Lăng thì ánh mắt của cô không có vẻ gì là đáng sợ mà giống như một con mèo đang tròn xoe mắt long lanh, vô cùng đáng yêu.

Hắn mỉm cười, nghiêng người hôn một cái lên mặt cô, nói: "Hôm nay anh tính toán đi vớt hết những thứ có thể bán được. Chắc buổi tối anh mới xong. Ăn tối trước đi, đừng đợi anh."

Người này liền thích động tay động chân như thế.

Lê Thư Hân nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò nói: “Từ sáng nay mắt phải của em vẫn luôn nhảy, anh ở bên đó cẩn thận một chút, cũng dặn dò mọi người phải cẩn thận. Đặc biệt là buổi tối mọi người càng phải để bụng nhiều hơn.”

Đời trước gặp chuyện không may, chính là vào đêm nay.

Thiệu Lăng gật đầu, nói: “Dạ vâng, tôi đã hiểu thưa bà quản gia!”

Lê Thư Hân trợn trắng mắt nhìn hắn.

Thiệu Lăng vừa ra ngoài, Lê Thư Hân lập tức thu thập một chút rồi ra cửa, thành thật mà nói, cô rất muốn gặp Tô Tuyết Liên một lần.

Tô Tuyết Liên và Thiệu Lăng là thanh mai trúc mã, bà nội hai nhà là bạn chi giao, thời điểm bọn họ còn nhỏ đã từng qua loa hứa hôn bằng miệng.

Sau đó, thời điểm tốt nghiệp trung học cơ sở, điểm số của Thiệu Lăng chỉ ở mức trung bình, hắn vào học trường trung học số 2. Ngược lại, Tô Tuyết Liên thì thi đỗ vào trường trung học số 1 của thành phố với điểm số cao. Hai người có một khoảng cách lớn. Cha mẹ của Tô Tuyết Liên tự nhiên không hài lòng khi nhìn thấy điều đó. Con gái của họ có một tương lai sáng lạn. Thiệu Lăng thì có gì?

Bọn họ chướng mắt Thiệu Lăng, tự nhiên cũng không đồng ý lời "hứa

hẹn" của các trưởng bối, gia đình họ nói đó chỉ là hai trưởng bối thuận miệng nói ra, không được tính là chuyện gì. Trường hợp giống như vậy, trong thôn họ không ít. Nghe đến đây, bà của Thiệu Lăng tức giận đến mức cắt đứt quan hệ giữa hai gia đình.

Kỳ thật Thiệu Lăng và Tô Tuyết Liên vốn dĩ cũng không để chuyện này trong lòng, Thiệu Lăng đi học ở trung học số 2 rồi quen biết Lê Thư Hân, sau đó nhất kiến chung tình mãnh liệt theo đuổi. Tô Tuyết Liên ở trung học số 1 cũng có đối tượng yêu đương. Vốn dĩ bọn họ cũng không liên quan đến nhau, nhưng bởi vì hành động của cha mẹ Tô Tuyết Liên, làʍ t̠ìиɦ bạn giữa hai người cũng kết thúc.

Sau đó Thiệu Lăng và Lê Thư Hân chuẩn bị kết hôn, Tô Tuyết Liên cũng đi Bằng thành học đại học.

Mặc dù Tô gia và Thiệu gia không còn lui tới, nhưng mỗi năm khi trở về vào dịp Tết Nguyên Đán, Tô Tuyết Liên vẫn đến thăm ông bà nội của Thiệu Lăng. Hai gia đình có thể coi là hiểu biết tận cùng, biết rõ hoàn cảnh của nhau, hơn nữa cô ấy cũng hiểu rõ thái độ làm người của cha mẹ Thiệu Lăng.

Tô Tuyết Liên học luật, cũng là cô ấy đưa ra đề nghị cho ông bà Thiệu, hai người già mới tìm luật sư chuyên môn, lập di chúc sau đó công chứng.

Nếu không, một đôi người già ở quê không có văn hóa, không hiểu biết thì làm sao hiểu được việc này.