Hắn tối hôm qua suốt đêm hỏi ý kiến luật sư cố vấn, cũng hiểu được chính mình dù lên tòa án cũng không có cơ hội được chia một phần nào.
Mẹ của Thiệu Lăng tên là Phạm Liên vừa thấy không tốt vội vàng mở miệng: “Cha bọn nhỏ, ông xem ông nói cái này làm chi? A Lăng, cha con không phải có ý đó. Cha con người này chính là ăn nói vụng về, kỳ thật chúng ta nghe nói trong thôn di dời sợ con tuổi còn trẻ bị lừa mắc mưu, mới lại đây nhìn xem có thể trông coi giúp con hay không.”
Thiệu Lăng tựa tiếu phi tiếu nói: “Theo tôi thấy thì kẻ lừa đảo lớn nhất chính là mấy người đó.”
Sắc mặt Thiệu Quốc Uy nháy mắt một hồi xanh một hồi trắng.
Thiệu Lăng xem hắn như vậy cười cười bình tĩnh nói: “Chuyện di dời này, không cần các người nhọc lòng, dù sao cũng không quan hệ gì với các ngươi. Mấy người có muốn vào không?"
Phạm Liên ra vẻ hiền lành thục đức: "Chúng ta đến xem con sao có thể không vào cửa. Con xem con đứa nhỏ này không biết ăn nói, vợ con sao còn chưa dậy, giờ này cũng không còn sớm ."
Thiệu Lăng còn không biết trong bụng của mẹ hắn như nào sao?
"Ha, còn không phải vì chuyện di dời sao? Chúng tôi hưng phấn gần sáng mới ngủ."
Khuôn mặt của Thiệu Quốc Uy nháy mắt đen lại, Thiệu Lăng thưởng thức sắc mặt khó coi của cha hắn một hồi mới nói: "Mấy người ngồi trong sân một lát, tôi đi gọi vợ."
Thiệu lão tam Thiệu Tĩnh chạy nhanh nói: “Anh hai buổi sáng ăn gì để em cùng A Huệ đi làm .”
“Được, tùy tiện làm gì đi.”
“Vẫn là để mẹ đến làm đi cho con nếm thử tay nghề của mẹ, vợ thằng cả vợ thằng hai đến đây giúp mẹ. Nam nhân tiến vào phòng bếp làm gì, lão tam ở đó cho mẹ." Phạm Liên mang hai con dâu tiến vào phòng bếp.
Vừa tiến vào thấy phòng bếp hỗn độn, bà ta không hài lòng nhíu mày, muốn mắng hai câu vợ thằng hai là cái đồ lười biếng lại cũng hiểu được thằng hai không giống thằng cả, thằng ba sẽ không nghe lời mình. Bà ta bị đè nén cau mày lại, lập tức chỉ huy hai con dâu làm việc.
Con dâu cả và con dâu thứ ba liếc nhau, bĩu môi.
Đồng dạng đều là nữ nhân, con dâu thì việc gì cũng phải làm, con gái thì cái gì cũng không cần làm.
Lúc này Thiệu Chi đứng trong sân dò xét, nhìn một vòng rồi ghét bỏ nói: " Sân này cũng loạn quá đi?"
Thiệu Kính có quan hệ xấu nhất với cô em gái này liền mắng cô: "Có kém thì cũng đáng giá hơn trong huyện.”
Thiệu Chi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hai người như hai con gà chọi chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Trong sân lời qua tiếng lại người trong nhà cũng không biết.
Thiệu Lăng vừa mở cửa đã thấy Lê Thư Hân đã chuẩn bị xong, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển. Cô rất thích mặc váy dài vì nó có thể khiến người cô trông cao gầy thon thả hơn. Lê Thư Hân một bên đem tóc túm lên một bên đi tìm dây buộc tóc, tìm được một chiếc buộc tóc bằng vải nhung có khảm ngọc trai, cô thuận tay cầm lấy đem tóc mình buộc thành một cái đuôi nhỏ, đơn giản sửa sang lại một chút vừa lúc Thiệu Lăng đi vào.
Hắn hơi nheo mắt lại cười nói: "Em thu thập một chút nhưng thật ra rất đẹp."
Rõ ràng chỉ đơn giản sửa sang tóc tai một chút nhưng hắn cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
" Vợ của anh so với người khác đúng là mạnh hơn không chỉ một chút nha."
Lê Thư Hân lườm hắn nói: "Anh nói không sai biệt lắm là được, thổi phồng em như vậy cũng không biết xấu hổ ."
Thiệu Lăng: "Như thế nào gọi là thổi phồng?"
Hắn bật cười, "Anh nói chính là lời nói thật."
Lê Thư Hân liếc hắn một cái thật sâu, Thiệu Lăng đột nhiên chồm đến hôn lên miệng cô một cái rồi lại giống như chuột ăn trộm gạo cười đến tự mãn, vừa cười một tay bế con trai lên, ngâm nga một tiếng đi ra ngoài.
Lê Thư Hân kinh ngạc đặt một ngón tay lên môi, cắn cắn môi rồi mỉm cười.
……
……
……
Nhà họ Thiệu tới cửa cũng không dám cùng bọn họ cứng rắn.
Những gì mà hai trưởng bối nhà họ đã làm trước khi chết thực sự một chút đầu đuôi cũng không lưu lại.