Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 6: Đề Phòng

Thiệu Lăng không lái xe, cả nhà cùng nhau đến Hội Ủy thôn. Thiệu Lăng đắc ý nói:" Lần phá bỏ và di dời này mấy nhà làm hải sâm cũng phải chuyển, nhưng mà không có mấy nhà được đền bù nhiều bằng nhà mình. Chúng ta giàu to rồi!"

Lê Thư Hân nhìn hắn hăng hái như thế, nhẹ giọng nói:" Chúng ta cũng đừng quá khoa trương. Loại sự tình này trong phim truyền hình cũng có nhiều, nhà mình kinh doanh khách sạn lại làm cả hải sâm. Nếu đền bù khẳng định là không có mấy nhà xếp đằng trước được, không sợ trộm đến nhà chỉ sợ trộm nhớ thương. Thôn chúng ta đều di dời nhưng mấy thôn xung quanh thì không."

Cô chân thành nói:" Phòng ở thì còn tốt nhưng nơi nuôi hải sâm thực ra không an toàn. Đến lúc đó nếu có người làm động tác gì ở đó, xảy ra chuyện thì nhà mình sẽ phải bồi thường lớn. Chúng ta sẽ chịu thiệt hại."

Thiệu Lăng ngẩn ra, trầm mặc một hồi nói:" Em nói có đạo lý."

Không cần nhiều lời hắn đã nghe lọt.

Lê Thư Hân có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì đã hiểu ra. Quả thật trong vài năm đầu kết hôn này chính là thời gian tình cảm vợ chồng họ tốt nhất, việc gì cũng có thể thương lượng. Hơn nữa Thiệu Lăng cũng không phải người ngu ngốc, kiếp trước vợ chồng bọn họ bỗng nhiên giàu có, quá vui mừng liền quên mất không phòng bị.

Nhưng lúc này đây chỉ cần Lê Thư Hân nhắc một chút, Thiệu Lăng nháy mắt phản ứng lại.

Thiệu Lăng trêu chọc:" Em a, đây là xem quá nhiều phim truyền hình có thể suy một ra ba"

Lê Thư Hân cười cười không nói.

"Việc di dời lớn như vậy phỏng chừng các nhà thầu hải sâm khác cũng đã đến thôn. Anh đi liên lạc bọn họ xem chúng ta có nên thực hiện một số biện pháp hay không. Trong số họ nhiều người không phải người trong thôn sẽ càng lo lắng hơn. Chúng ta thành lập một đội tuần tra có thể bớt lo không ít....."

Hai người một đường nói chuyện rất nhanh đã đến cổng Hội Ủy thôn. Nơi này đã chật ních người, tự nhiên mỗi hộ gia đình đều đến xem sự kiện lớn như vậy. Bầu không khí tại hiện trường sôi nổi như đánh máu gà, ai nấy đều hào hứng bàn tán.

Bọn họ vừa đến, Thiệu Lăng đã bị vây quanh, một thanh niên trong đó lập tức gọi:" Anh chị mau đến đây. Hai người còn chưa biết đúng không? Bờ biển nuôi tôm và hải sâm đều sẽ được di dời. Nhà anh chị giàu to rồi."

Thiệu Lăng sửng sốt cứ như lần đầu được nghe, kinh ngạc hỏi:" Nơi nuôi hải sâm cũng di dời?"

"Đúng vậy, lần này vận khí của anh tốt lắm, gia đình anh được bồi thường nhiều nhất trong thôn đó." Trong lời nói tràn đầy ghen ghét.

Thiệu Lăng nghe nói vậy cũng không vui mừng, ngược lại nhăn mày đi vào bên trong. Hắn là người có vóc dáng cao lớn chỉ cần kiễng chân lên là có thể thấy phía trước. Vừa nhìn thấy thông báo được dán trên bảng tin liền cười khổ đi ra:" Việc này đối với tôi cũng không tốt"

"Như thế nào?"

"Tái định cư không phải là chuyện tốt sao?"

"Nhiều tiền mà còn ngại à?"

Thiệu Lăng lau mặt, nói:" Ý tôi không phải như vậy, tái định cư đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là vài ngày trước tôi vừa mới bàn bạc được mấy mối kinh doanh hải sản, đã hẹn họ sẽ cung cấp đủ hải sâm trong năm năm. Hiện tại bờ biển nuôi hải sâm cũng phải di dời thì biết trả lời sao với người ta? Còn không phải là bù đắp thiệt hại cho họ à?

Lại nói hải sâm vừa mới thả một đợt giống mới chúng còn nhỏ, có được đền bù thì cũng chẳng được bao nhiêu. Phòng ở phá dỡ tôi rất vui nhưng mà nơi nuôi hải sâm cũng phải chuyển thì không cao hứng được nữa. Đền bù thì cũng chỉ có một lần nhưng đây là cần câu cơm của tôi, nếu không còn thì lấy gì mà sống đây?"

Trưởng bối trong thôn nghe thế gật đầu:" Tiểu tử này nói đúng đó."

Tiểu tử Bảo Căn là thanh niên mở miệng lúc đầu không phục, nói:" Cầm nhiều tiền như vậy dù không làm gì chỉ cần ăn uống vui chơi cũng dư sức."

Vài người lớn tuổi nghe được lời này đều lắc đầu ngán ngẩm, một trưởng bối trong họ nhéo tai Bảo Căn dạy cho cậu một bài học:" Tuổi trẻ không được lười biếng, nếu cứ như vậy thì sống thế nào........."

Mấy người trẻ tuổi không ai thích nghe lời giáo huấn này, Bảo Căn vừa nhảy cẫng lên như con khỉ đột vừa chắp tay xin tha.