Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega

Chương 20: Tôi thích

“Muốn cắn cậu!”

Tống Thần không hề khách khí cắn lên xương quai xanh của Trần Lãng, cậu cảm thấy mình đã dùng lực rất mạnh, nhưng đối với Trần Lãng mà nói không đau cũng chả ngứa, nói mèo con mài răng còn tạm chấp nhận.

Vì vậy anh không nhúc nhích, khom người để cho Tống Thần cắn.

Vừa cắn vừa kêu ra tiếng, muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.

Cho đến khi Tống Thần đổi từ cắn thành liếʍ, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt qua cần cổ anh, Trần Lãng ngày lập tức thở hổn hển, đè lại bả vai khiến cậu ngồi thẳng người.

Từ trên cao nhìn xuống thấy được khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thần, trong lòng hiện lên cảm giác thỏa mãn khó nói, anh vừa muốn mở miệng, Tống Thần đã đá anh một cái.

Không đau.

Nhưng sắc mặt Trần Lãng tối sầm lại.

Giây trước còn lôi người ta lại vừa cắn vừa liếʍ, hận không thể lớn lên ở trên người Trần Lãng, giây sau anh đã bị đánh.

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Trần Lãng lui về phía sau một bước, nói: “Lần này cậu mộng du vào ban ngày à?”

Tống Thần ngẩng đầu, cố đè nén xao động trong lòng, tay trái siết chặt tay vịn của ghế, mạch máu dưới làn da trắng nõn hiện rõ.

Cậu chậm rãi thở phào một hơi, mắng: “Trần Lãng, con mẹ nó sao cậu chó đến vậy?”

Chó Trần Lãng: “…”

“Cậu cố ý có phải không? Cậu đoán được tôi sẽ…”

Sẽ không nhịn được nghĩ muốn ôm cậu, muốn cắn cậu.

Tống Thần trợn mắt nhìn anh, đuôi mắt ướŧ áŧ phiếm hồng, bản thân rõ ràng ở thế yếu nhưng vẫn kiêu ngạo như trước,

Cậu nhìn thấy Trần Lãng nhướn mày, gật đầu một cái, thừa nhận.

“Ừ.”

Tống Thần suýt chút nữa ngất vì giận.

Thấy cũng đúng, chó Trần Lãng dù sao cũng có đầu óc tốt nhất lớp, chuyện khác thường như này sao mà không thể không nghi ngờ cho được.

Chẳng qua cậu ta cố tình không nói, cũng không hỏi.

Tống Thần thấy anh thảnh thơi ngồi ở mép giường, mắt nhìn chằm chằm mình không ngừng, cậu cảm thấy tiếng tim mình đập càng ngày càng lớn, nhiệt độ trong người không lùi đi mà tăng nhanh hơn, cậu gắng đè xuống sự rung động khó tả, hỏi anh: “Biết khi nào?”

Trần Lãng không chút nghĩ suy: “Khi cậu ngửi áo khoác tôi.”

Tống Thần sững sốt một hồi, nghĩ không có ra, dù sao số lần cậu ngửi trộm quần áo Trần Lãng không phải ít. Trần Lãng nhắc nhở cậu: “Tiết thể dục, cậu quay lại lớp ngồi trên chỗ tôi, ôm áo khoác tôi ngửi, còn nói là nhặt dùm áo khoác."

Đã rất là lâu.

Sắc mặt Tống Thần khẽ biến, xấu hổ không tả nổi, đó là lần đầu tiên cậu ở bên ngoài trộm ngửi áo của Trần Lãng.

“Cậu nhìn thấy rõ?”

“Ừ.” Không chỉ nhìn thấy rõ, còn đứng lặng người một lúc lâu.

Tống Thần hối hận vì đã hỏi, đây rõ ràng là tiết lộ lịch sử đen tối cũng mình ra.

Cậu thậm chí không thể nói trôi chảy: “Vậy cậu không thấy lạ à? Hoặc là cảm thấy…”

Câu kế tiếp Tống Thần không nói ra miệng, cậu tự dưng thấy trong lòng chua xót khó chịu, cơ thể vốn khỏe mạnh lại thành ra như vậy, khám cũng không ra bệnh, nói với Chu Ninh thì bị cười coi thành tuổi dậy thì.

Nếu không phải nhờ Trần Lãng, vài lần phát bệnh trước đó đã có thể khiến cậu sụp đổ.

Nhưng người này lại là Trần Lãng.

Cậu chớp mắt mấy cái, kìm lại giọt nước nơi khóe mắt, tựa vào lưng ghế nói với Trần Lãng: “Chẳng lẽ cậu không thấy buồn nôn sao, một thằng con trai cầm áo quần cậu lên ngửi, không có mùi hương trên người cậu sẽ không sống nổi, thậm chí nửa đêm đột nhiên ôm cậu cắn! Cậu thật sự không cảm thấy buồn nôn à?”

Giọng của cậu càng về sau càng bén nhọn, như thể ngay giây kế tiếp sẽ xông lên đánh Trần Lãng.

Cho dù như vậy, Trần Lãng vẫn cảm nhận được cậu đau lòng nhường nào.

Trần Lãng đứng dậy đi ra sau ghế, chống hai tay vào lưng ghế cúi đầu nhìn cậu, rất nghiêm túc trả lời: “Không cảm thấy.”

Tống Thần ngơ ngác, chỉ cần hơi giương mắt lên là có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra trên cổ Trần Lãng.

Khoảng cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi, còn có mùi hương như sau cơn mưa khiến cậu thoải mái.

Nhẹ nhàng mềm mại, giống như vẻ mặt Trần Lãng ngay lúc này.

“Cậu khó chịu, mà tôi lại có thể khiến cậu thoải mái, sao tôi lại không giúp cậu.”

Ánh mắt Trần Lãng hơi trầm xống, anh nói dối, mới đầu anh quả thật có hơi mâu thuẫn, nhưng sau lại rất hưởng thụ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, đôi môi hé mở, hồng nhuận mềm mại, bờ môi căng mọng hấp dẫn, giống như đang chờ người đến yêu thương nó.

Môi châu run run, khi đang nói chuyện lộ ra đầu lưỡi mềm mại bên trong: “Nhưng này không phải là giúp đỡ kiểu thông thường.”

Ai chịu giúp đỡ kiểu đấy?

Nghe thôi đã thấy biếи ŧɦái.

“Vậy thì sao?” Trần Lãng dời tầm mắt lên, đối diện với đôi mắt trong veo của Tống Thần: “Chuyện buồn nôn nơi nào cũng có, cậu làm vậy với tôi tính ra không thể gọi là buồn nôn, hơn nữa-”

Anh ngừng nói, dùng ngón tay cái ấn lên đôi môi mềm mại, thấp giọng nói: “Tôi rất thích.”

Bên ngoài cửa sổ là sấm rền gió cuốn, tia chớp lóe trên bầu trời, lúc này mới giật mình nhận ra trời đã chập tối.

Nếu là ngày thường, Tống Thần chắc chắn sẽ giễu cợt anh nói chuyện thôi mà sấm đã vang lên, ngay cả ông trời cũng không cản được.

Nhưng giờ cậu lại ngẩn người, cảm giác môi bị Trần Lãng sờ qua nóng như lửa đốt.

Cúi đầu xuống tránh tầm mắt của anh, Tống Thần thấy cơ thể cũng đang nóng dần lên, không phải loại sốt như trước, mà đơn giản chỉ là mặt đỏ tợn lan tới mang tai.

Aaaa!

Trần Lãng đúng là tên ngốc, nói bậy cái gì đó!

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cậu vang lên, Tống Thần như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng móc điện thoại ra mở lên, nhìn qua thấy được tin nhắn của chú Vương, nội dung cũng chưa có nhìn kĩ đã vội nói: “Tôi phải về, có người tới đón rồi.”

Cậu mới vừa rời ghế, Trần Lãng đã vươn tay đẩy cậu trở lại.

Duỗi tay ra, khống chế không cho cậu cử động.

Trần Lãng dùng cặp mắt đen thẳm nhìn cậu, không rõ vui giận nói: “Cậu tính về kiểu gì?”

Tống Thần nói: “Có người tới đón tôi.”

Ánh mắt Trần Lãng nhìn xuống nửa người dưới cậu: “Tôi nói là, cậu đang trong tình trạng này thì đi kiểu gì, với lại cậu thấy tôi sẽ để cậu ra ngoài với cái quần bị ướt?”

Trời má.

Cậu quên mất.

Mới vừa rồi kích động quá mức, hoàn toàn quên mất tình trạng thân thể của mình.

Giờ nhắc tới, cơn nóng bức và khó chịu bị coi nhẹ trước đó đều quay trở lại, Tống Thần hít một hơi mới giữ được tỉnh táo, lập tức nhìn về phía Trần Lãng, anh cũng không chút động lòng nhìn lại cậu.

Thích cái chó gì!

Tống Thần cắn răng, hất tay của anh ra đứng lên: “Dù sao tôi cũng phải đi.”

Quần áo để thay vẫn để trong phòng tắm.

Cánh cửa chỉ cách vài bước chân, nhưng Tống Thần bước đi chậm rãi như cách xa vạn dặm.

Hôm nay cậu mặc quần màu sáng, phía sau có vết sẫm màu rõ ràng, không ngừng đong đưa trước mặt Trần Lãng khi Tống Thần di chuyển.

Trần Lãng cau mày, trong mắt toát ra tia lửa.

Con mẹ nó chứ không chút động lòng.

Vài giây sau trong phòng vang lên tiếng thở dài bất lực, động tác vặn tay nắm cửa của Tống Thần dừng lại, khóe môi không khỏi cong lên.

“Đợi đã.”

Trần Lãng xoay người cậu lại, Tống Thần đã chuẩn bị sẵn, túm lấy vạt áo há mồm định cắn anh.

Kết quả bị Trần Lãng giơ tay lên nắm cằm, hai gò má lõm xuống, đôi môi hồng nhuận hơi chu ra, khiến đôi môi càng thêm hấp dẫn.

Muốn nếm thử xem nó có mùi vị gì.

Trần Lãng nghĩ sao thì làm vậy.

Cúi đầu in dấu lên khóe môi cậu, dọc theo viền môi tiền vào sâu hơn một chút.

Giống với những gì anh tưởng tượng, vừa thơm vừa mềm.

Dường như có thể nếm được hương sữa ngọt ngào.

Vài phút sau, tiếng nước dính nhớp trong phòng mới dừng lại.

Con ngươi Trần Lãng đen kịt, hài lòng nhìn Tống Thần.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhìn cặp mắt ướt nhẹp không có chút chán ghét, còn có đôi môi mà anh thích nhất, hồng hào căng mọng như được tô trát thêm phấn son.

“Khá hơn chút nào không?”

Tống Thần ngây ngốc gật đầu, sau lại vội vàng lắc đầu, hai mắt mở to không thể tin được.

“Cậu đích xác là chó!”

“Ít ra thì khóe miệng cậu không bị rách.”

“Nhưng đau lắm luôn!”

Trần Lãng cười: “Lần sau sẽ không.”

Tống Thần hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Không có lần sau đâu.”

Sắc mặt Trần Lãng trầm xuống, xoay người bắt đầu cởϊ qυầи áo, sau đó cởϊ qυầи. Tống Thần mới vừa lau miệng xong ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức nắm lấy tay nắm cửa: “Cậu muốn làm gì?”

“Lấy đồ cho cậu thay.”

“Vậy cậu cũng không cần phải cởi đồ ra, cậu nghèo tới mức mặc đi mặc lại hai bộ đồ à.”

Trần Lãng ở trần tiến lại gần, thân hình anh cao lớn, trên người có một tầng bắp thịt, thoạt nhìn không có vẻ gầy.

Anh đem quần áo mình để trên đầu cậu, mùi hương như sau cơn mưa ập tức bao trùm lấy Tống Thần, sau đó ẩn ý nói: “Tôi cảm thấy cậu sẽ vui hơn nếu tôi cởi bộ này.”

Tống Thần: “…”

Tống Thần không còn gì để nói.

Sau cùng cậu thay bộ Trần Lãng nãy mặc trên người, áo thì khá ổn, chỉ hơi rộng thùng thình, quần thì không hề ổn, ống quần dư dài cả gang tay.

Tống Thần tặc lưỡi không hài lòng.

Cậu ta chỉ cao hơn nửa cái đầu mà thôi, sao khác biệt lại lớn đến vậy.

Lúc Tống Thần muốn mang áo quần của mình đi, bị Trần Lãng ngăn lai, Tống Thần nói: “Cậu làm gì vậy? Tôi phải đi, chú Vương đợi lâu rồi.”

Trần Lãng khoác vai cậu lôi ra cửa: “Cậu mặc đồ của tôi, vậy thì phải để lại đồ của cậu làm con tin.”

“Cậu có bệnh à?

Trần Lãng cười không trả lời, giúp cậu mở cửa xuống lầu, tiễn cậu lên xe, cuối cùng ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Mấy lời hôm nay tôi nói đều nghiêm túc.”

Cửa xe đóng lại, Tống Thần đầu óc mơ màng rời đi.

Đứng tại chỗ một lúc, Trần Lãng mới xoay người lên lầu, bà ngoại anh đang lấy thuốc ra uống, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Khi nào cháu học xong cấp 3?”

Trần Lãng: “Còn một năm nữa.”

Bà ngoại nuốt thuốc, uống một hớp nước, nói: “Chờ khi nào học xong thì dọn ra ngoài.”

Trần Lãng trợn mắt, “Cháu dọn đi đâu?”

“Kệ cháu.” Bà đem hộp không ném vào thùng rác, giọng mệt mỏi, “Tóm lại đừng để bà nhìn thấy cháu, bản thân bà có con trai con gái, không cần cháu tới hiếu kính.”

Dứt lời quay đầu sang chỗ khác không nhìn Trần Lãng nữa.

Trần Lãng trở về phòng, trên giường là bộ đồ của Tống Thần.

Hương vị sữa ngọt ngào từ trên nó tản ra, khéo léo thổi về phía Trần Lãng.

Hương thơm nồng lan tỏa.

Nhớ tới lúc Tống Thần treo trên người mình, bộ dáng rầm rầm rì rì cắn cổ mình không buông.

Trần Lãng nâng khóe miệng nhẹ cười ra tiếng.

Không ai cần anh cả.

Trừ Tống Thần.