*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Búa
Khi Trần Lãng trở về thấy cửa phòng mở toang, Tống Thần chỉ mặc áo ngủ hoảng loạn đi tới đi lui trước cửa, nắm chặt điện thoại trong tay.
Nhìn thấy Trần Lãng cuối cùng cũng xuất hiện, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trời nóng bức, cậu đem theo quần ngủ ngắn, chỉ dài tới đầu gối, bắp chân thon gầy trắng nõn lộ ra, sáng đến mức khiến Trần Lãng chói mắt.
Vất vả đi ra ngoài hóng gió mới đem sức nóng trong người dịu đi, vừa thấy chân Tống Thần lại bị đánh về nguyên hình.
“Cậu ra đây làm gì?” Giọng nói Trần Lãng khàn khàn.
Tống Thần vốn định cảm ơn ơn cứu mạng của Trần Lãng đoàng hoàng, kết quả khiến cậu vừa sợ vừa tức.
“Hỏi cậu đó thằng khốn! Ra ngoài làm gì cũng không nói một tiếng nào, nhắn tin cũng không rep!”
Hại cậu cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
Trần Lãng lấy điện thoại mở lên, quả thật có mấy tin nhắn, sau đó đều là biểu tượng cảm xúc khiêng trường đao dài 40 mét*.Chỉ một giây nữa sẽ nhảy ra để kè kè trên cổ Trần Lãng.
“Không cẩn thận để chế độ yên lặng.” Trần Lãng cầm đồ trên tay lắc lắc, “Tôi đi mua đồ ăn, buổi tối hình như cậu không ăn gì.”
Trường đao dài 40m không cam lòng rút về, Tống Thần nhìn vẻ mặt cậu ta, có vẻ thực sự không có gì đáng ngại.
Trước đó rõ là hù chết người, mắt cũng đỏ hoe.
Tống Thần dùng sức giẫm dép lê kêu lạch bạch lạch bạch trở về phòng, Trần Lãng đi theo phía sau, ánh mắt vẫn lưu lại trên bắp chân của cậu.
“Tôi thấy cậu còn đang tắm nên không nói, không nghĩ tới cậu lo lắng cho tôi như vậy.”
Tống Thần cứng người, quay đầu căm tức nhìn, Trần Lãng chớp chớp mắt, giọng điệu kinh ngạc, “Thụ sủng nhược kinh!”
(*) Được yêu thương vừa mừng vừa lo.
“Nghĩ nhiều rồi, chúng ta cùng một phòng, nếu cậu mà đi lạc thì liên lụy tới tôi.”
Tống Thần mở túi ra thấy Trần Lãng mua ít sủi cảo chiên và cổ vịt, đêm hôm khuya khoắt càng thơm hơn.
Cậu ở nhà đều là dì Lâm nấu ăn, trường học cũng có nhà ăn, ngoài trừ thi thoảng cùng Chu Ninh ra ngoài ăn những thứ này, khi khác hiếm khi có cơ hội ăn chúng.
Nhất là khi bữa tối cậu không ăn nhiều, vừa bị dọa sợ một vố, ngửi mùi này cảm giác bụng đang biểu tình.
“Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cậu.”
Trần Lãng không thèm để ý, lấy đũa ra cất đi, nói với cậu: “Đi rửa tay.”
Được thôi.
Tống Thần lại chạy vào nhà tắm, điện thoại trên bàn nhỏ *ting* một tiếng hiện tin nhắn, Trần Lãng liếc mắt nhìn, hai chữ “Cẩu Ninh” trên đó rất rõ ràng.
Cẩu Ninh: Không muốn cùng Trần Lãng ở chung một phòng thì đến chỗ tôi, tôi thuê phòng tiêu chuẩn.
Chậc.
Trần Lãng rũ mắt xuống, trong lòng không vui, tròng trắng mắt hiện lên những sợi tơ đỏ nhàn nhạt.
Không cần suy nghĩ lập tức cầm điện thoại Tống Thần đặt ở dưới gối.
Trần Lãng mở tivi, tùy tiện mở một kênh, lột vỏ cây kẹo mυ'ŧ vị sữa bò ngậm lấy, Tống Thần rửa tay xong đi ra nhìn thấy đã muốn đau răng.
Không nhịn được hỏi: “Cậu ngày nào cũng ăn ngọt vậy, vẫn là trẻ con sao.”
Cậu ngồi xếp bằng trên ghế đeo găng tay, quần ngủ rộng rãi trượt lên trên, bắp đùi non mịn bóng loáng không chút phòng bị rơi vào tầm mắt đen kịt của Trần Lãng.
Vừa trắng vừa mềm.
Véo nhẹ thôi sẽ lưu lại vệt đỏ mờ ám.
“Răng rắc” một tiếng, Trần Lãng hung hăng cắn viên kẹo trong miệng, hai mắt tối sầm lại.
“Không ăn kẹo sẽ muốn cắn thứ khác.”
“Sẽ sâu răng.” Tống Thần nhớ lại kỷ niệm bi thảm về lần đau răng của mình.
“Còn gì nữa?” Giọng điệu giễu cợt, còn cố ý cười lộ hàm răng trắng với cậu, hai cái răng nanh nhọn nhọn nhô ra.
Động tác nuốt sủi cảo dừng lại, trong lòng Tống Thần không hiểu sao thấy ớn lạnh.
Trước kia Trần Lãng có răng nanh à?
Sao thấy đau thế này.
Tống Thần cúi xuống không nhìn nữa, phần gáy tinh tế để lộ trong không khí, dường như có làn gió nhẹ thổi qua, cậu rụt cổ, sửa sang lại cổ áo che nửa phần gáy lại.
Chờ ăn xong mới giật mình thấy hầu như cổ vịt cùng sủi cảo chiên đều chui vào bụng Tống Thần, cậu ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Sao cậu không ăn vậy?”
Trần Lãng lại cắn cây kẹo sữa bò, “Không đói lắm.”
Cho nên là đặc biệt mua cho cậu ăn?
Tống Thần sững sờ, không biết nên nói cái gì.
Chòi oi.
Bỗng nhiên cảm thấy Trần Lãng là người tốt thì làm sao bây giờ?
Vừa đưa áo khoác làm dịu cơn phát bệnh, vừa đứng phía trước che chắn cho cậu đánh bọn côn đồ, còn mua bữa khuya cho cậu ăn.
Ngoại trừ mỗi lần thi đều đứng thứ nhất khiến người ta khó chịu.
Mình còn mắng cậu ta là thằng khốn, ngẫm lại hình như có hơi quá đáng.
“Trần Lãng, tôi…” Tống Thần quyết tâm chân thành nói cảm ơn cậu ta, nhân tiện lấy chút tiền trong thẻ gửi tiền lì xì*.
(*)Hồng bao
Còn chưa kịp nói câu cảm ơn, đã bị Trần Lãng cười cắt đứt, “Có phải rất cảm động hay không? Vẻ mặt thật đáng yêu, tới, kêu một tiếng anh trai, về sau anh bảo vệ em.”
Tống Thần: “…”
Tống Thần lạnh nhạt: “Ngủ đi.”
Con bà nó nói cảm ơn với gửi tiền.
Hai chiếc giường chỉ cách nhau một cái tủ đầu gường, Tống Thần cắm đồ sạc pin, lục tung phòng tìm điện thoại, cuối cùng tìm thấy ở dưới gối đầu.
Để chỗ này khi nào?
Mở ra mới thấy Chu Ninh gửi tin nhắn đến, chẳng qua giờ đã trễ thế này cũng lười đi qua.
Hơn nữa, chẳng may nửa đêm phát bệnh, ở đây có Trần Lãng sẽ an toàn hơn.
Tống Thần hài lòng đánh giá Trần Lãng tắm xong đi ra, dù sao cũng là thuốc giải hình người à nha.
“Nhìn gì?” Trần Lãng không mặc áo quần, chỉ quấn khăn tắm quanh hông, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường Tống Thần, “Cậu không muốn sao?”
Tống Thần: “???”
Trần Lãng sờ lên cơ bụng mình.
Giọt nước trên mái tóc còn ướt nhỏ xuống, tình cờ rơi xuống tay Tống Thần, mùi hương nồng nàn sau cơn mưa dường như lan tỏa sau khi giọt nước rơi xuống.
Lan ra khắp bàn tay Tống Thần.
Tống Thần rùng mình, mặt đỏ bừng, “Có bệnh, tôi tự mắc bệnh!”
Cậu quay lưng về phía cậu ta nằm xuống, không lâu sau Trần Lãng tắt đèn, trong phòng chìm vào một mảnh tăm tối, tiếng hô hấp của nhau nghe rõ như sát cạnh tai.
Tiếng còi xe qua lại thi thoảng vang lên ngoài cửa sổ, hai luồng hơi thở trong căn phòng lặng im hòa vào nhau.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, Tống Thần vùi mình vào trong chăn, tim đập thình thịch.
“Trần Lãng.”
“Hả?”
“Quên nói cho cậu biết, tôi có…thói quen mộng du, nếu như khuya tôi đột nhiên làm gì đó, cậu đừng để bị dọa.”
Giường bên cạnh vang lên tiếng ậm ừ, do do dự dự, giống như là nghĩ một câu nói một câu, Trần Lãng kiên nhẫn nghe xong, liếʍ liếʍ răng nanh, nói: “Biết rồi, cậu làm gì tôi cũng không đánh thức cậu.”
“Còn nữa, hôm nay cảm ơn cậu.”
Trong đêm tối truyền đến tiếng cười vui vẻ, “Một ly trà sữa.”
Tống Thần trong chăn ừm một tiếng.
Sớm muôn gì cũng sâu răng.
Trong phòng lại im lìm, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Trong lúc ngủ mơ, Trần Lãng lại đi đến ngõ hẻm, sâu trong ngõ tản ra mùi thơm ngọt dính nhớp ngon miệng, càng đi sâu vào trong, hương vị ngày càng dày đặc.
Ở cuối con hẻm, ba năm tên côn đồ vây hãm Tống Thần đang không ngừng run lảy bẩy ở chính giữa.
Trông thấy Trần Lãng đi tới, Tống Thần giống như nhìn thấy cứu tinh, dũng khí đang ráng chống đỡ trong nháy mắt biến mất, nhẹ giọng cầu cứu cậu.
Trần Lãng y như hiện thực đánh ngã mấy tên côn đồ, đi tới trước mặt cậu ấy.
Còn chưa kịp nói gì, Tống Thần đã chủ động nhào vào trong lòng cậu, vừa khóc vừa cười, “Cảm ơn anh trai.”
“Không cần cảm ơn.” Trần Lãng lau nước mắt Tống Thần, nắm lấy eo cậu đẩy người sát vào lòng mình thêm một bước, răng nhanh nhọn hoắt nhẹ cọ xát thăm dò trên gáy.
“Anh trai tới nhận phần thưởng.”
Trên giường, Trần Lãng đột ngột mở mắt, máu trong người xông thẳng xuống dưới.
Cậu ta ngồi dậy dùng sức thở hổn hển, trong phòng tràn ngập hơi thở sau cơn mưa nồng đậm mạnh mẽ, nhào về phía người nằm giường sát cạnh.
Trần Lãng vén chăn lên, di chuyển nửa thân dưới, ngửi được một mùi hương hoa thạch nam.
“…”
Cậu ta nhẹ nhàng xuống giường, dựa vào ý chí kiên cường mới không lao tới giường bên cạnh, mà tiến vào phòng tắm.
Vậy nên không nghe được giường cạnh bên vang lên tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
Nước lạnh buốt không ngừng xối vào mặt, người trong gương đỏ bừng mắt, nổi gân xanh.
Tiếng nước rầm rầm cùng tiếng rêи ɾỉ nặng nề vang lên mấy lần mới ngừng lại, cả người Trần Lãng tràn ra khí lạnh, mà ở thời khắc bước ra cửa phòng tắm này-
Mùi sữa thơm ngọt ngào cậu ta thích nhất trực tiếp ập đến.
Còn kèm theo tiếng khóc vừa oan ức vừa đáng thương.
Trần Lãng hoàn toàn không khống chế nổi bản thân đi về phía giường Tống Thần, khi lại gần đúng lúc Tống Thần đá văng chăn mền, khóc sướt mướt bò dậy.
“Cho tôi…”
Trong tối không nhìn rõ mọi thứ, Trần Lãng chỉ mò được da thịt nóng hổi non mịn, đem nửa người dưới vừa nguội lạnh lại một lần nữa bốc cháy.
“Lành lạnh thoải mái quá.” Tống Thần túm lấy cánh tay, vịn bả vai Trần Lãng muốn kéo cậu ta ngồi xuống.
Kéo không được, thì mềm nhũn dựa vào người cậu ta.
Hai tay vòng qua.
Hai chân quấn lên.
Khuôn mặt bị mồ hôi cùng nước mắt thấm ướt cọ cọ hõm vai.
Vừa khóc vừa kêu thật thoải mái.
Vừa quấn vừa dính so với mèo con phát tình còn lợi hại hơn.
Trần Lãng bị Tống Thần hoàn toàn làm mất đi lý trí.
Một tay nâng người, tay kia vén phần tóc mái ướt sũng được cắt ngang trán.
Nghiến răng nói: “Thần Thần, mộng du à?”
Tống Thần trả lời rất nhiều, nhưng không nghe rõ với nghe không hiểu, chỉ biết khóc, như thể đang bị bắt nạt.
Ôm người lên giường, một tay Trần Lãng duỗi xuống dưới, một tay khác đè sau gáy Tống Thần.
Khiến cậu ngoan ngoãn đem phần gáy lộ ra trước miệng mình.
Răng nanh bén nhọn vừa cắn vừa cọ xát xung quanh, người trong ngực run run cuộn người lại.
Chờ ý thức được bản thân muốn chạy trốn đã không kịp, chỉ có thể bị giữ chặt để lộ ra bộ phận mẫn cảm yếu ớt nhất lấy lòng người phía sau.
“Thần Thần, tôi tới lấy phần thưởng.”
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thần: Tôi mộng du.
Trần Lãng: Ừ, tôi biết!
Bọn họ thật sự không thể ở chung một phòng, tôi nói nếu đã như vậy mà còn không đánh dấu tạm thời, mấy người tin không (?˙▽˙?)
- ----- thấy hay hay nên tiện thể đăng luôn nhé 👁️👄👁️
Bl 1: Cây thạch nam không thơm, mỗi lần đi qua cây thạch nam là cả người ngộp thở QAQ
–> F1: Ồ, vậy là có thơm hay không?
–> F2: Hahahahaha thơm mùi JY (mă=))))
Bl 11: Trần Lãng, người đàn ông sử dụng kẹo sữa thay thuốc ức chế.
Bl 18: Tại sao đã vậy rồi mà vẫn chưa đánh dấu!!! Tác giả bạn có còn là mẹ đẻ không vậy?
Bl 28: Hôn tôi trước, khiến tôi nghẹt thở.