Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega

Chương 12: Người khiến cậu không chạm được thì khó chịu, là tôi đúng không

Chỉ muốn nói là reup thì có tâm xíu được không, trước lỗi phần giới thiệu không để ý, mấy mẹ copy i chang lại trông chán đời quá =)))

Biết là không thể tránh khỏi rồi, nên là mấy trang reup lại từ chương 1 đi, mới beta lại, không t đăng raw lần chục chương lên cho xài tools nè.

- --------

Tâm trạng của Tống Thần vô cùng phức tạp.

Tại sao lại như vậy chứ?

Cậu túm lấy Chu Ninh hỏi, “Sao cậu không nói với tôi là lúc thi phải ở lại một đêm.”

Vậy mà Chu Ninh so với cậu còn hoang mang hơn, “Ở lại một đêm?”

Chỉ là, vấn đề này cũng làm khó cho Chu Ninh.

Dù sao thì cuộc thi như nào cậu ta cũng không quá rõ ràng.

Tống Thần buông tha cho cậu ta, đến hỏi Tống Linh, Tống Linh cũng rất ngạc nhiên, “Hóa ra là cậu không biết.”

Tôi biết cái con khỉ!

Tống Linh nghĩ nghĩ, hiểu được, đầu tiên là an ủi, sau đó lại tỏ vẻ hâm mộ, “Anh à, anh có thể…”

Tống Thần: “Không thể.”

Tống Linh không vừa lòng, “Tui còn chưa nói cái gì hết.”

Tống Thần: “Không cần nói, đều không được.”

Không cần nói cũng biết muốn cậu bỏ ra chút thời gian chụp ảnh Trần Lãng.

Nằm mơ đi, điều này sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Chẳng lẽ lại cùng Trần Lãng ở chung phòng thật, nhưng cậu lại không quen những người khác, muốn đổi cũng khó mà mở miệng.

Cái khác không sợ.

Cậu chỉ sợ mình nửa đêm phát bệnh, chạy đến trên giường Trần Lãng ôm người ta không buông tay, còn liều mình hít lấy hít để.

Vậy là coi như danh tiếng lẫy lừng cùng một thân trong sạch sẽ bị hủy.

Ngẫm lại ngay lập tức mất hết can đảm.

Nếu không thì sớm mua một sợi dây thừng, trước khi ngủ trói mình thành một bó.

Chỉ là thao tác có vẻ khó khăn.

Ngộ nhỡ buổi sáng dậy muộn hơn Trần Lãng, giải thích như nào cũng là một vấn đề lớn.

Tống Thần suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, sau khi tan học đến lượt cậu trực nhật, lúc đến gần bảng đen, Chu Ninh nói với cậu: “Thần, tôi đi trước, không ngồi ké xe nhà cậu.”

Chu Ninh ngày thường đều ké xe nhà Tống Thần cùng nhau trở về.

“Cậu đi đâu?”

“Tìm người đẹp nhỏ hẹn hò!”

“??”

Chu Ninh mặt mày hơn hở, hưng phấn nói, “Không phải nói cuối tuần vừa rồi tôi đi cắm trại ngoài trời sao, hôm đó gặp được em gái rất xinh đẹp, thật đó! Câu đó nói như nào nhỉ, à trên trời rớt xuống em gái họ Lâm! Em ấy chính là em gái tiên nữ của tôi!” Diện mạo Chu Ninh không tệ, có không ít nữ sinh thích loại hình xấu xa như cậu ta, bình thường cũng nhận được không ít lời tỏ tình.

Nhưng cậu ta chưa từng để ý tới, phấn khởi như hôm nay là lần đầu tiên.

Khiến Tống Thần không khỏi tò mò, rốt cuộc là xinh đẹp tới mức nào.

Tống Thần vừa lau bảng vừa hỏi: “Em gái? Nhỏ hơn cậu nha.”

Chu Ninh: “Ờm…Tháng sau cuối năm học sẽ lên cấp ba.”

Tống Thần chậc chậc hai tiếng, dùng ánh mắt nhìn cầm thú nhìn cậu ta.

Chu Ninh không sợ hãi nói: “Tôi đợi em ấy lớn lên còn không được sao.”

Tống Thần vạch trần, “Vậy cậu còn đi tìm em ấy hẹn hò?”

Chu Ninh chột dạ: “Tôi chỉ mua ít đồ ăn vặt cho em ấy, tâm sự cùng nhau thôi.”

“Người ta học hành thi lên lớp 10 áp lực lớn, cậu nhìn lại mình đi, bình thường chỉ cần chăm chỉ chút, lúc này đã có thể giúp một tay, biết đâu lại câu được trái tim thiếu nữ của người ta.”

Chu Ninh tưởng tượng, cũng có lý, ngay tức thì cảm giác như thua lỗ mấy trăm triệu.

Hối hận.

Nhưng mà Tống Thần cũng ngay lập tức thuận miệng nói, “Có ảnh chụp không?

Cậu muốn xem xem em gái tiên nữ trông như nào.

Chu Ninh móc điện thoại ra được một nửa, ngẫm lại thì nhét về chỗ cũ, đi lên cầm khăn lau bảng trong tay Tống Thần giúp cậu lau phía trên.

“Có ảnh, nhưng…Chờ cậu khi nào nói người khiến cậu không chạm vào thì khó chịu là ai, tôi cho cậu nhìn ảnh chụp.”

“Lượn, đã nói là không có.”

Chu Ninh đặt khăn lau bảng xuống, phủi phấn xám trên tay, “Vậy tôi lượn trước.”

Tống Thần ngồi xổm xuống sắp xếp lại mấy đồ lặt vặt bên dưới bục giảng, nghe thấy giọng nói từ phía trên truyền đến.

“Không chạm được thì người không thoải mái.”

“Cậu sao còn chưa lượn đi.” Cậu đứng lên, giương mắt nhìn đã thấy người bị Trần Lãng thay thế, Trần Lãng vừa đánh bóng trở về đứng tại bục giảng.

Cậu ta khoác lên người bộ đồng phục đánh bóng rộng rãi, mồ hỗi nhễ nhại khắp người, mái tóc đen bị ướt nhẹp rũ xuống, mồ hôi dọc theo thái dương trượt xuống, chảy dọc theo khuôn mặt lạnh lẽo, thấm vào xương quai xanh lộ rõ bên trong.

Trong tay còn cầm nửa bình nước khoáng, trên cổ tay còn đeo một cái băng cổ tay.

Là cái băng bị Tống Thần vụиɠ ŧяộʍ đeo qua.

Tống Thần hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm cổ tay cậu ta, ánh sánh trong đồng tử co lại, không khỏi lơ đễnh.

Không được đáp lại, Trần Lãng đem chai nước đặt trên bàn, cúi người lại gần về phía trước.

Hơi thở như sau cơn mưa nồng đậm theo làn gió phả đến, còn có mùi hormone tràn đầy trí mạng do người đối diện mới vừa vận động, trong chớp mắt tim Tống Thần đập loạn.

“Ồ? Ai là người khiến cậu không chạm vào thì khó chịu?”

Trần Lãng hỏi, mùi hương mạnh mẽ quấn lấy Tống Thần từng vòng vây chặt.

Tống Thần nghiêng người, giọng điệu không tốt, “Cậu nghe lén người khác nói chuyện làm gì!”

Trần Lãng: “ Tại bọn cậu nói chuyện quá lớn tiếng.”

Mới là lạ, cậu chỉ nói chuyện như bình thường, lại không lớn tiếng ồn ào.

Thấy cậu không trả lời, Trần Lãng lại truy hỏi đến cùng, “Là ai?”

Tống Thần phiền: “Có liên quan tới cậu chắc!”

Nhiều chuyện!

Hơn nữa bọn họ một chút cũng không thân, hỏi cái gì mà hỏi.

“Đương nhiên là có.” Trần Lãng cong khóe môi, khóe mắt gợi lên ý cười, “Cậu không nói, vậy tôi xem đó là chính mình.”

Dưới ánh mắt khó mà tin nổi của Tống Thần, cậu đường đường chính chính giải thích, “Cậu lần trước không lấy được quần áo của tôi tủi thân suýt chút nữa khóc, cái này chẳng lẽ không phải là không chạm được thì khó chịu, cho nên người cậu nói là tôi ha.”

Tống Thần thầm hít ngụm khí, hơi nóng xông lên hai gò má, ánh mắt né tránh, không nhìn cậu ta.

Cho dù như vậy, cậu vẫn thấy như bị Trần Lãng liếc mắt nhìn thấu, cảm giác hoảng loạn như bị gai đâm sau lưng.

Bình tĩnh, không cần hoảng,

Không được, vẫn thấy rất xấu hổ, đặc biệt là bị người trước mặt nói ra.

Căng thẳng và khô nóng đồng thời bị Trần Lãng đe dọa ra.

Mùi sữa ngọt ngào dần dần xuất hiện, Tống Thần ổn định cảm xúc, nói: “Tôi không hề biết cậu đang nói cái gì.”

Nói xong lập tức xoay người kiểm tra mặt đất còn rác hay không.

Trần Lãng nhìn bóng lưng nóng lòng muốn rời đi của cậu, hít hà mùi sữa thơm trong không khí, không có lương tâm nhưng lại có mười phần thỏa mãn cười.

Dọa quá mức, mùi sữa đều tràn ra ngoài.

Cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tống Thần kiểm tra từ chỗ ngồi từ tổ một đến tổ của cậu, sau đó nhìn thấy băng bảo vệ cổ tay màu đen trên lối đi bên cạnh chỗ ngồi của Trần Lãng.

Không cẩn thận làm rơi?

Tống Thần nhặt lên, mép dây đeo hơi ẩm, hẳn là vừa rồi Trần Lãng đổ không ít mồ hôi.

Nhưng mà chỉ có một cái.

Cúi đầu nhìn một vòng, cũng không phát hiện ra cái còn lại, đoán chừng là không cất đoàng hoàng để rơi một cái xuống dưới.

“May mắn cho nó là đây không ném vào thùng rác.” Tống Thần bĩu môi, để vào học bàn cho Trần Lãng.

Nhưng mà khi băng cổ tay đã được đặt xuống, tay của cậu vẫn chưa rời ra, đầu ngón tay nắm chặt băng cổ tay không thả.

Trong lòng hơi giãy dụa.

Mặt mày đều nhăn lại, bên trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm.

Muốn lấy đi.

Nhưng mà ----

Cảm giác có chút biếи ŧɦái.

Thế nhưng cũng không ai biết nha, Tống Thần dứt khoát ngồi xổm chậm rãi rầu rĩ.

Cuối cùng quyết đoán.

Kéo tay áo, đem băng cổ tay đeo lên tay mình.

“Tôi không có lấy nha, chỉ giúp cậu ta nhặt được mà thôi.” Tống Thần buông tay áo xuống che khuất băng cổ tay màu đen, trở lại chỗ ngồi của mình thu dọn cặp sách.

Đóng cửa lớp lại, Tống Thần vừa đi vừa cách ống tay áo sờ băng cổ tay.

Ai bảo Trần Lãng phiền phức như vậy, sau này trả lại cho cậu ta muộn chút.

Lập tức yên dạ yên lòng.

Cuộc thi đến gần, Chu Tuyết nhìn cuốn ---, cảm thấy rất hài lòng.

“Rất tốt, đến lúc đó đừng căng thẳng, câu hỏi đều na ná nhau, giữ tinh thần thoải mái để thi.”

Tống Thần gật gật đầu, chần chờ mở miệng hỏi, “Nhất định phải ở lại một đêm sao?

“Đúng vậy đó, dù sao đường đi vừa đi vừa về cũng dài, buổi sáng 8 giờ bắt đầu thi.” Chu Tuyết nhìn cậu, hơi lo lắng hỏi: “Bị lạ giường?”

Cái đó ngược lại thì không có, chỉ là cái kia.

Chu Tuyết nói vài câu thì thả người đi, giáo viên dạy toán bên cạnh gọi cậu, “Chờ chút, giúp cô đem bài thi đưa đến lớp phát ra đi.”

Bài thi là bài trắc nghiệm chọn đáp án đúng sáng nay, giờ đã chấm xong,

Tống Thần bưng một chồng, cúi đầu vừa nhìn xuống là hai chữ lớn Trần Lãng.

Ba con số màu đỏ tươi đâm vào mắt cậu: 150

Tức.

Cậu đem về lớp, một số người xông tới tìm bài thi.

Tổng Thần lật ra tìm bài của mình rút nó ra.

Nhìn: 145

Càng tức!

Sai ở chỗ nào?

Cậu đem bài của Trần Lãng đối chiếu với bài mình, phát hiện câu hỏi lớn ở mặt sau bài thi của mình bị trừ điểm.

Nhưng đáp án rõ ràng là giống nhau mà.

Thế là cậu xem quá trình làm bài của Trần Lãng.

Các đường phụ vẽ giống nhau.

Dùng công thức giống nhau.

Trình tự cũng không sai.

Dư quang thoáng nhìn Trần Lãng đang đi tới, trong tay còn cầm một bịch kẹo.

Ăn ăn ăn.

Sớm muộn gì cũng sâu răng.

Tống Thần đem bài thi trong tay hướng về người cậu ta ném, “Của cậu.”

Xoay người trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nghiên cứu.

Ủa, vị trí dấu thập phân này sao không giống nhau!

Phía bên kia Trần Lãng cầm bài thi trở về, Khương Vũ ngẩng đầu hỏi cậu ta, “Của tôi đâu?”

Trần Lãng: “Tự mình đi.”

Khương Vũ dỗi, “Cậu cũng đã đi lên rồi mà không giúp tôi tìm!”

Đảo mắt thấy điểm trên bài thi, tấm tắc hai tiếng, “Lần này thế mà không được điểm tối đa, cậu xem, đối với anh em còn hẹp hòi như vậy thì sẽ bị báo ứng.”

Trần Lãng mặc kệ cậu ta, mí mắt rũ xuống thích thú nhìn tên trên tờ giấy kiểm tra.

Tâm trạng vô cùng tốt bóp viên kẹo cho vào trong miệng nhai.

Cẩn thận gấp lại bài thi kẹp vào trong sách.

Buổi tối bố mẹ Tống Thần hiếm khi đều cùng ở nhà, dì Lâm nấu một bàn đồ ăn chờ cậu trở về.

Mặc dù trên bàn ăn luôn là ăn không nói ngủ không nói* rất yên lặng, nhưng dì Lâm nhìn ra được cậu đang vui vẻ.

(*) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: Trích Khổng Tử

Sau bữa tối thì cắt hoa quả để ở phòng khách, lại pha cà phê cho Tống Thần bưng đi lên cho bố cậu.

Cậu nhận lấy đi đến phòng làm việc trên lầu, gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng “vào đi”.

Tống Khánh Ích đang nghe điện thoại, giữa ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, trông thấy Tống Thần tiến vào thì chỉ chỉ mặt bàn, ra hiệu cậu đặt cà phê xuống, sau đó tiếp tục nói.

Không có chút ý nghĩ nào muốn cùng Tống Thần nói chuyện.

Tống Thần bẹp miệng, để cà phê xuống, nhẹ ra khỏi phòng làm việc.

Cậu dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống, đυ.ng phải Nguyễn Như An đi lên.

“Mẹ muốn về phòng sao?”

“Ừm, có ca bệnh còn chưa xem xong.” Nguyễn Như An hỏi: “Gần đây học hành thế nào?”

“Cùng trước đó không chênh lệch, đúng rồi, qua mấy ngày nữa con muốn đi trường thpt số 1 tham gia cuộc thi, mẹ biết không cuộc thi lần này là…”

(*) Sửa Nhất, Tam trung lại toàn bộ thành trường thpt số 1,3,..Các chương trước sẽ beta lại sau.

“Đi trường thpt số 1 phải không, vậy trên đường cẩn thận chút, để chú Vương đưa con đi.” Nguyễn Như An xoa đầu cậu, bước nhanh lên lầu.

Tống Thần hạ mi mắt, như rơi xuống một bóng ma, nhìn bóng dáng Nguyễn Như An đang đi lên nhỏ giọng nói: “Toàn bộ trường thpt trong thành phố đều tham dự cuộc thi, được thứ tự cao thì sẽ có rất nhiều tiền thưởng, còn có trường học sẽ bố trí xe đưa bọn con tới đó, không cần chú Vương.”

Trên bàn trà trong phòng khách lầu dưới còn để một dĩa trái cây được cắt chỉnh chỉnh tề tề, dì Lâm bưng lên đưa đến phòng Tống Thần.

“Viết thấy mệt thì ăn chút trái cây, cẩn thận bảo vệ đôi mắt.”

“Cảm ơn dì.”

Tống Thần đưa tay lấy một quả cà chua nhỏ, đó là loại trái mà mẹ thích nhất.

Chua chua ngọt ngọt.

So với tâm trạng cậu thì không khác nhau mấy.

Bài tập mới làm được một nửa, Tống Thần đắm chìm trong nội tâm, luôn cảm giác thấy tủi thân không nói rõ.

Cậu bực bội xoay bút, trên cổ tay còn mang băng cổ tay của Trần Lãng.

Tốc độ quá nhanh, bút lạch cạch một tiếng rơi mất.

Tống Thần đẩy sách bài tập ra, để tay lên bàn gối đầu nằm lên.

Mùi hương nhàn nhạt như sau cơn mưa từ trên băng cổ tay tản ra, mang đến một cảm giác khó mà diễn tả khiến người ta yên tâm.

Bỗng nhiên điên thoại phát ra âm thanh cuộc gọi đến.

Tống Thần bực bội cầm lấy.

Chu Ninh gọi làm gì!

Đã nói qua vài lần là trong lúc làm bài tập không được gọi!

Nhưng mà khi mắt liếc qua, trên màn hình điện thoại hiện thị tên lại chính là Trần Lãng, Tống Thần nghi hoặc trong lòng, tại sao lại là cậu ta.

Cậu nghĩ là ngắt cuộc gọi không bắt máy, nhưng tay lại theo nói quen chấp nhận.

Trời ơi

Đều tại Chu Ninh!

Giọng nói trầm thấp hơi khàn của Trần Lãng trong điện thoại truyền đến, “Tống Thần ——”

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thần ngay lập tức phủ nhận: Không biết cậu đang nói cái gì.

Trần Lãng cười hì hì: Sợ tới mức tràn hương sữa ngọt, đáng yêu 😘

- ---------------------------------