*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dành tặng lyn_chan. Cám ơn bạn vì đã đồng hành cùng mình từ những chương đầu tiên đến tận bây giờ.
Chương 20
Một năm sau, ở sân thể dục đại học A.
Nhóm sinh viên năm nhất đang thực hiện huấn luyện quân sự. Lúc huấn luyện viên trẻ tuổi đi vòng quanh đội ngũ để kiểm tra hàng lối thì phát hiện trên mặt đất ở phía cuối hàng ngũ có đồ gì đó.
Đi lại nhặt lên thì hóa ra là một cây kẹo que được đóng gói lạ mắt.
(Đến bây giờ t vẫn chưa nhớ ra tại sao lúc đầu lại edit là kẹo que chớ không phải kẹo mυ'ŧ -.-. Khi nào beta lại thì tính tiếp ạ.)
“Các cậu không phải đều là Alpha sao? Tham gia huấn luyện mà còn mang theo kẹo que, nói ra cũng không sợ người khác chê cười hả?” Huấn luyện viên quát lên, “Ai mang, đứng ra!”
Chỉ thấy một nam sinh vóc dáng rất cao từ hàng cuối cùng một bước ra. Khuôn mặt điển trai không còn vỏ bọc của các bạn học phía trước che đậy, khiến cho Omega từ mấy lớp bên cạnh đều duỗi thẳng cổ nhìn về phía bên này.
Trình Phi Trì không để ý đến ánh mắt của mọi người tập trung vào mình, mắt nhìn phía trước nói: “Báo cáo huấn luyện viên, là em mang.”
Đám đông bắt đầu thì thầm lại bị ánh mắt hình viên đạn tràn ngập khí thế của huấn luyện viên làm sợ tới mức lập tức im lặng. Huấn luyện viên đi đến trước mặt nam sinh vừa bước ra, giơ lên cây kẹo que trong tay:
“Huấn luyện quá vất vả nên dùng để bổ sung năng lượng?”
Không chờ Trình Phi Trì giải thích, trong đám người có người biết chuyện đã hỗ trợ giải thích thay: “Cái này là mang cho đối tượng nhà cậu ấy, không phải là để cậu ấy ăn.”
“Bảo cậu nói chuyện sao?” Huấn luyện viên nhìn về phía đội ngũ rống xong lại chuyển qua nhìn Trình Phi Trì, “Tự cậu nói, sao lại thế này.”
Đối diện với vẻ mặt hung ác nghiêm khắc của huấn luyện viên, Trình Phi Trì hoàn toàn không hề hoảng loạn, vẫn đứng thẳng như cũ: “Báo cáo huấn luyện viên, là cho đối tượng của em, không cẩn thận nên từ trong túi rớt ra.”
Những lời này vừa nói ra, xung quanh bốn phía đều nổi lên tiếng than khóc.
Vào ngày thứ hai của khóa huấn luyện quân sự, câu chuyện về hot boy đẹp trai học khoa quản lý được lan truyền khắp đại học A. Rất nhiều Omega tranh nhau chạy tới để xem nội tình thực sự.
Bây giờ, đối mặt với khuôn mặt này, tim vẫn còn đang bang bang đập mà lại bị đổ một gáo nước lạnh, chỉ có thể dùng một từ khủng khϊếp mới có thể mô tả được.
Huấn luyện viên nghe thấy thế thì cười: “Động tác rất nhanh, mới vừa vào đại học đã nói chuyện yêu đương rồi.”
“Báo cáo huấn luyện viên,” Trình Phi Trì thành thật nói, “Đã nói chuyện yêu đương từ cao trung.”
Huấn luyện viên nhướng mày: “Yêu sớm mà còn đắc ý?”
Nam sinh trong đội ngũ lúc nãy vừa lên tiếng lại không nín được, gân cổ tung tin nóng: “Con trai nhà người ta cũng sắp biết đi mua nước tương rồi!”
(Gốc: “人家孩子都会打酱油啦!”: có nghĩa là đứa trẻ đã lớn rồi, có thể giúp việc nhà, ba mẹ cũng không còn trẻ nữa.)
Tiếng than khóc còn chưa tan hết thì đám đông lại ồ lên.
Hot boy có chủ thì cũng được đi, còn trẻ như vậy mà đã làm cha, hoàn toàn không để lại cho người khác một chút ảo tưởng nào sao?
Huấn luyện viên cũng bị sốc: “Hiện tại học sinh đều gấp như vậy à?” Nói rồi nhìn quanh bốn phía, “Đối tượng của cậu cũng ở chỗ này sao?”
Trình Phi Trì đang muốn trả lời, từ trong đám đông bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo “Báo cáo huấn luyện viên”.
Diệp Khâm từ bên sân thể dục chạy chậm lại đây, nhấc tay cười tủm tỉm nói: “Đối tượng của cậu ấy ở chỗ này.”
Buổi tập hôm nay kết thúc. Diệp Khâm đang cầm một cây kẹo que cùng Trình Phi Trì chạy trên sân thể dục. Vừa chạy vừa mắng: "Huấn luyện viên của các anh độc ác quá đi. Chỉ có như vậy thôi mà cũng bị phạt chạy đến mười vòng? "
Trình Phi Trì cố tình thả chậm bước chân để Diệp Khâm có thể theo kịp: “Theo quy định thì không được phép mang đồ ăn vặt, anh vi phạm quy định nên mới bị phạt.”
Diệp Khâm hừ một tiếng, đem kẹo que đổi qua quai hàm bên kia: “Như vậy xem ra vẫn còn tốt hơn là bên lớp Omega, huấn luyện quân sự giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy, em đợi ở đằng kia nhàm chán muốn chết.”
***
Thời gian quay trở lại vào một tháng trước lúc cậu nhận được thông báo nhập học. Diệp Khâm dựa vào nỗ lực của bản thân cùng một năm không từ bỏ và cả sự hỗ trợ của Trình Phi Trì, cuối cùng cũng được nhận vào trường đại học nổi tiếng của thủ đô... Đại học C ở bên cạnh.
Cả hai đóng gói hành lý và hẹn gặp nhau ở cổng trường Đại học A mỗi tối thứ sáu để cùng về nhà vào cuối tuần. Ai ngờ ước định thì dễ nhưng thực hiện thì khó. Chỉ sau ba ngày kể từ khi bắt đầu đi học, Diệp Khâm đã chạy đến đây bảy, tám lần rồi.
Lúc Trình Phi Trì huấn luyện quân sự cậu liền ở bên cạnh nhìn. Lúc Trình Phi Trì nghỉ ngơi cậu liền bưng trà rót nước, ai không biết còn tưởng cậu là sinh viên đại học A.
Đối với việc này, Diệp Khâm đưa ra lý do hết sức thuyết phục: "Thay đổi trường học chẳng khác nào thay đổi một đám Omega khác, anh lớn lên thành cái dạng này, làm sao em không để ý cho được?"
Trình Phi Trì: “Anh trông như thế nào?”
Diệp Khâm cư nhiên ngượng ngùng, ánh mắt ngó loạn khắp nơi không dám nhìn anh: “Thì, thì là bộ dáng đặc biệt sẽ trêu chọc Omega.”
Nhìn xem, quả nhiên nói trúng rồi! Diệp Khâm thở hổn hển căm giận mà nghĩ, may mắn là hôm nay mình tới sớm, bằng không hôm nay lại không biết sẽ có Omega không thức thời nào đó đưa nước cho Alpha nhà mình!
“Nhàm chán thì về nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài trời nóng, không cẩn thận sẽ bị say nắng đấy.” Trình Phi Trì khuyên nhủ.
Diệp Khâm kiên trì chạy theo anh: “Không có việc gì, giống như rèn luyện thân thể thôi mà.”
Ngoài miệng thì tự tin mười phần nhưng cậu chạy được ba vòng liền chịu không nổi đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi hai vòng, lại chạy theo đưa nước cho Trình Phi Trì.
Trình Phi Trì vừa chạy vừa tiếp nhận chai nước uống một hớp lớn, tiếp tục chạy vài bước, bỗng nhiên nở nụ cười: “Năm đó, em cũng làm như vậy, đột nhiên chạy đến rồi đưa cho anh một chai nước."
Diệp Khâm: “Có chuyện này? Tại sao em lại không nhớ rõ.”
“Khi đó anh mới vừa chạy xong 5000m.”
“A ——” Diệp Khâm nghĩ tới, “Cái tên ngốc nghếch to con chạy đến vòng cuối cùng kia chính là anh hả?”
“Ừ, là anh.”
Diệp Khâm gãi gãi đầu: “Em lúc ấy xách đồ nặng quá... Liền tùy tiện đưa cho anh một chai nước, cũng chưa nhing rõ anh trông như thế nào.”
Trình Phi Trì: “Anh biết.”
“Biết cái gì?”
“Biết em tiện tay đưa cho anh.”
Lúc đó Trình Phi Trì mới vừa chuyển tới Lục trung không bao lâu, là người khác tự ý ghi danh cho anh ở đại hội thể thao. Nhìn thấy tên của mình ở trên danh sách chạy 5000m, anh cũng không nói gì, cởϊ áσ khoác đồng phục liền đi về hướng đường băng.
Lúc anh chạy được mười hai vòng rưỡi, nhìn xung quanh cũng không còn ai nữa. Cuối cùng anh vẫn cắn răng, kiên trì chạy tới vòng cuối cùng.
Chạy xong anh một mình đi ra khỏi sân, thở đều đều, cố gắng làm dịu nhịp tim đập, cố gắng chạy trốn tất cả những vấn đề phức tạp mà mình phải đối mặt. Bất đắc dĩ bị bắt chuyển trường, quan hệ gia đình phức tạp, vất vả vừa đi học vừa đi làm, bao nhiêu nỗ lực vô ích vẫn không thể hiểu được... Tất cả hóa thành một ngọn núi lớn đè trên người anh.
Lúc đó lông cánh còn chưa đủ lại chỉ có một mình. Cố gắng vất vả như vậy nhưng chưa từng có người hỏi anh có mệt hay không, có muốn dừng lại nghỉ một chút không.
(Gốc: 羽翼未丰:Phép ẩn dụ chưa đủ chín chắn hoặc đủ mạnh mẽ.)
Vào đúng giờ khắc đó, có một Omega nhỏ mang theo tin tức tố ngọt ngào xâm nhập vào lãnh địa khép kín của bản thân anh, cậu đã trao cho anh thứ anh khao khát nhất, cười toe toét nói:
“Bạn học, cậu vất vả rồi, mau uống miếng nước đi.”
Là một Omega phát dục muộn nên khi đó Diệp Khâm chỉ cao đến cằm anh. Khi Trình Phi Trì cúi xuống nhìn cậu, cảm giác giống như đang nhìn vào một mặt trời nhỏ rực rỡ.
Trình Phi Trì quá bình tĩnh, quá kiềm chế, cũng quá cố gắng chống cự. Dẫn đến kết quả đó là du͙© vọиɠ điên cuồng sinh trưởng, rốt cuộc sẽ có một ngày nào đó anh đập vỡ chiếc l*иg giam này.
Một đêm ngoài ý muốn kia chính là lúc anh bùng nổ áp lực sau một thời gian quá dài.
Trong căn phòng tối om, Trình Phi Trì mượn hơi rượu, vội vàng hôn lấy đôi môi hồng nhỏ nhắn kia. Dứt khoát bỏ qua lí trí, trong đầu chỉ còn một ý niệm - nếu là của mình thì tốt quá rồi.
Nếu Omega này thuộc về mình, thì tốt rồi.
Mà hiện tại, Omega kia đã ở bên cạnh anh. Bọn họ còn cùng nhau tạo một sinh mệnh nhỏ, từ đây vận mệnh của họ đã được kết nối chặt chẽ, không gì có thể tách rời.
Không biết có phải vì mệt mỏi hay không, Trình Phi Trì hoảng hốt chớp mắt một cái.
Hiện thực trước mắt cùng cảnh tượng trong mơ dần dần trùng hợp, ánh sáng mặt trời lấp đầy mọi góc khuất ẩm ướt. Mọi khoảng trống lạnh lẽo và bóng tối còn lại trước khi bình minh tới cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
“Không được, không được.” Diệp Khâm chạy cùng anh hai vòng nhưng không thể nào chịu đựng được nữa, bước chân nhũn ra.
“Em phải nghỉ một lát đã, anh cứ chạy trước…… A!”
Chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người Diệp Khâm đã bị Trình Phi Trì ôm ngang lên, cánh tay theo bản năng vòng qua cổ Trình Phi Trì. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ôm tại chỗ xoay vài vòng.
Ngoài sân thể dục có người huýt sáo, còn có người hô lên “Hôn một cái đi!”
Diệp Khâm sợ hãi, đôi mắt trừng lớn nói: “Thầy huấn luyện viên của anh còn ở ngoài sân nhìn kìa!”
Ôm được một lúc, Khâm ca mạnh mẽ - người đã từng xưng bá Lục trung bây giờ lại thẹn thùng, cảm thấy rất mất mặt. Cậu vén tay áo lên, cũng muốn bế Trình Phi Trì lên xoay vài vòng.
Alpha cao to gần một mét chín dễ gì mà ôm nổi. Cậu thử vài lần nhưng đến cả cái mũi chân của Trình Phi Trì cũng không nhấc lên khỏi mặt đất được.
Diệp Khâm từ bỏ, đôi tay chống nạnh, thở hổn hển như trâu, hùng hổ nói:
“Chờ em trở về luyện một tuần lại thử tiếp!”
“Luyện như thế nào?”
“Về nhà ôm Tiểu Trì luyện tập!”
Trình Phi Trì lại cười.
Diệp Khâm xấu hổ buồn bực nói: “Nó gần đây đã béo lên vài cân rồi, cũng nặng lắm!”
“Được.” Trình Phi Trì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Chờ anh chạy xong mấy vòng cuối này rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”
Hoàng hôn đem bóng dáng hai người trải dài trên đường băng, giống như cuộc sống của hai người họ chỉ vừa giao nhau trên con đường nhân sinh, vẫn còn một chặng đường dài phía trước để đi, và có rất nhiều tháng năm tươi đẹp để cùng nhau trải qua.
(Hoàn chính văn.)
- ---------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cái này so dự tính của tôi thì dài hơn rất nhiều, rất nhiều. Phiên ngoại rốt cuộc cũng kết thúc.
Otz có thể mang đến một thế giới cổ tích song song cho hai người đã ở bên nhau sau bao hiểu lầm, tôi siêu vui vẻ!
Cảm tạ các đại gia đã làm bạn, dù cho ở thế giới nào đi nữa thì bọn họ đều sẽ tiếp tục hạnh phúc! (*^▽^*)