Trình Phi Trì mang theo hai bảo bối về nhà.
Về Trình gia. Diệp Khâm kỳ thật không muốn về đây lắm nhưng vì nghe nói Trình Hân mua xương sườn về hầm canh bổ cho cậu. Cậu dù ngày thường tùy hứng làm bậy nhưng cũng hiểu được lễ phép, qua điện thoại nói lời cám ơn, ngoan ngoãn đi theo Trình Phi Trì về nhà.
Tuy đã gặp vài lần nhưng Trình Hân đối với Diệp Khâm vẫn tràn ngập cảm giác xa cách. Tuy nhiên cũng không phải chỉ đối với mình cậu là như vậy. Lúc bà đối mặt với Trình Phi Trì cũng luôn tươi cười nhưng biểu tình lãnh đạm vẫn lộ ra vẻ xa cách.
"Ta đã bỏ thêm lá phù du vào, con uống nhiều một chút."
Trình Hân múc canh cho Diệp Khâm, "Canh hầm khẳng định cũng không ngon như ở nhà con, cơm canh đạm bạc con đừng ghét bỏ."
Diệp Khâm làm sao lại ghét bỏ, bưng chén lên liền uống một hớp lớn, nóng muốn bỏng luôn.
"Vội cái gì?" Trình Phi Trì không kịp ngăn cậu lại, nhíu mày lấy cái chén trong tay cậu, vừa thổi vừa nói, "Ăn đồ ăn trước đi, canh từ từ rồi uống."
Trình Hân trước sau mỉm cười, không ngừng gắp đồ ăn cho Diệp Khâm, nói chuyện với cậu về mấy việc trong nhà.
Diệp Khâm vừa nghĩ trong lòng con người bà cũng cũng không tệ lắm, về sau chắc sẽ không cần lo lắng về chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt. Lại nói bọn họ không sống chung, khoảng cách ở xa tốt đẹp như vậy, hẳn là không dễ dàng có mâu thuẫn đâu.
Ai ngờ mới vừa khen xong, nhân lúc Trình Phi Trì đi xuống dưới lầu mua chút đồ, Trình Hân kéo tay Diệp Khâm vỗ vỗ, gương mặt hiền từ nói: "Qua năm sau, con giọn đến nhà của chúng ta ở đi."
Diệp Khâm sợ hãi mở to mắt. Đùa cái gì vậy? Phòng này nhỏ như vậy, tổng diện tích kết hợp lại cũng còn không bằng một phòng lớn ở nhà cậu. Lúc ngủ có thể duỗi thẳng chân được sao? Về sau còn có đứa bé nữa, sẽ là ba thế hệ sống chung một nhà, rối tung lên hết.
Không cần nghĩ cũng sẽ không đồng ý!
Không đợi cậu tìm từ ngữ thích hợp để từ chối, Trình Hân nói tiếp: "Ta biết con chê nhà chúng ta nhỏ. Yên tâm, nhà chúng ta sẽ không bạc đãi con, chờ Tiểu Trì quy nhận tổ tông, chúng ta sẽ có nhà lớn ở."
Buổi tối lúc Trình Phi Trì đưa Diệp Khâm về nhà, Diệp Khâm muốn nói lại thôi, cứ trộm nhìn cậu, càng nhìn gương mặt này càng cảm thấy quý khí, thấy thế nào cũng không giống một tên tiểu tử nghèo.
Động tĩnh quá lớn, bị Trình Phi Trì phát hiện: "Làm gì cứ nhìn tớ vậy?"
Diệp Khâm giật mình một cái, kích động nói: "Đẹp."
Nhưng thật ra đó là nói thật.
Trình Phi Trì cười nhẹ: "Đẹp lắm không?"
Diệp Khâm dùng ngón cái cùng ngón trỏ tạo ra một khoảng cách nhỏ. Lại phạm phải tật nói lắp: "Chỉ, chỉ, chỉ so với tớ kém một chút như vậy thôi."
Trình Phi Trì lại cười một cái, hỏi: "Mẹ tớ có phải lại nói gì với cậu không?"
Lúc nào cũng bị nhìn thấu tâm sự, Diệp Khâm xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Cũng không có gì, chỉ nói làm tớ yên tâm, về sau sẽ cho tớ ở nhà lớn... gì đó."
Trình Phi Trì gật gật đầu.
Diệp Khâm đợi trong chốc lát, thấy cậu không có ý định nói chuyện, nóng nảy: "Cậu, cậu có ba?"
Trình Phi Trì hỏi lại: "Ai không có ba?"
"Không đúng, không đúng, tớ không phải có ý kia." Diệp Khâm vội sửa miệng,
"Tớ cho rằng, trên đời này các vị phụ huynh đều giống ba tớ, ước gì con mình trở nên nổi bật văn võ song toàn. Cậu tốt như vậy, nếu là con của ba tớ, ông ấy nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Ba cậu sao lại thế này chứ, không nghĩ cho cậu gì hết, không quan tâm đến cậu sao?"
Cậu có ý định nói lời an ủi, nói xong lời cuối cùng vô thức có chút ủ rũ.
Diệp Khâm hận không thể khâu cái miệng rộng của mình lại, vắt hết óc nghĩ nên sửa miệng như thế nào.
Trình Phi Trì đã nói trước: "Cậu thấy tớ tốt không?"
Diệp Khâm liên tiếp dẫm mìn, nhìn đến bậc thang tự nhiên sẽ theo hướng bò lên: "À, tốt, đặc biệt tốt."
Tuy rằng nghe cậu nói có chút giống như chỉ là phụ họa thôi, vẫn là làm Trình Phi Trì lộ ra nụ cười lần thứ mấy trong tối hôm nay.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, đối diện với Diệp Khâm cười nói: "Vậy là tốt rồi."
*
Thời gian nghỉ đối với Diệp Khâm mà nói qua thật là nhanh.
Lễ trừ tịch, Trình Phi Trì còn ở bên ngoài làm thêm.
Buổi tối trở về xách hai hộp đồ dinh dưỡng, đều là có tác dụng giúp thai nhi phát triển. Diệp Khâm nhận lấy đồ vật liền ném ở đằng kia không thèm nhìn, ngoài miệng không nói cái gì, đầy mặt đều viết không cao hứng.
Cơm tất niên hai nhà cùng nhau ăn, trong bữa tiệc ba vị trưởng bối đều đang nói chuyện về việc của bảo bảo. Nên lấy tên là gì, để đứa trẻ sống ở nhà ai.
Diệp Khâm ăn nhiều thêm mấy miếng thịt thăn chua ngọt, họ đều có thể liên tưởng đến cái gì mà "Ăn cay là sinh con gái", làm Diệp Khâm bình sinh lần thứ hai có cảm giác địa vị của mình đã bị uy hϊếp.
Tâm tình không tốt, tiệc liên hoan buổi tối ngày Tết Âm Lịch cũng không cùng người nhà xem, nói cậu mệt mỏi muốn lên lầu đi ngủ.
Kỳ thật căn bản không phải vậy. Ngủ không được, cậu liền ngồi dậy gấp sao, vừa gấp vừa mắng Trình Phi Trì là tên Alpha đáng ghét, trong mắt chỉ có bảo bảo, đều không mua đồ gì cho mình.
Đang gấp đến quên trời quên đất thì có người gõ cửa. Diệp Khâm biết rõ còn cố hỏi: "Ai vậy!"
Trình Phi Trì ở ngoài cửa trả lời: "Tớ."
Diệp Khâm làm khó dễ: " "Tớ" là ai vậy?"
Ngoài cửa trầm mặc một lát, đáp: "Cha của bảo bảo."
Diệp Khâm vội nhảy xuống giường mở cửa, đem người kéo vào rồi đóng cửa lại, liền mạch lưu loát.
Trở lại trong phòng mới hậu tri hậu giác mà đỏ mặt. Nghĩ thầm người này sao lại thế này chứ, cho dù ở nhà mình cũng không thể nói chuyện như vậy. Thật không yên lòng chút nào, để ba mẹ cậu nghe thấy thì làm sao bây giờ?
Trình Phi Trì vào phòng cậu cũng không phải đi tay không, còn xách theo một túi đồ.
Diệp Khâm cho rằng chắc lại là cho bảo bảo, miệng mím chặt ngồi ở đầu giường. Một bên đem bình đựng sao giấy giấu vào trong chăn một bên nói:
"Đừng mang đồ đến phòng tớ nữa, phòng nhỏ như vậy không có chỗ để đâu."
Trình Phi Trì đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, ngồi vào cuối giường, tay vẫn cầm theo túi đồ.
"Vậy để tớ mang ra bên ngoài. Cậu..."
Nói được một nửa thì không nói tiếp nữa. Lúc cậu ta lấy ra một hộp mỹ phẩm dưỡng da cậu cũng không rõ là mua cho ai. Chờ đến lúc cậu ta lại lấy ra một đôi giày ghi cỡ 40, kẻ ngốc cũng biết đây là mua cho ai.
Trình Phi Trì đem hộp mỹ phẩm dưỡng da đưa cho cậu: "Cái này là đồ chuyên dụng dành cho Omega thời kỳ mang thai, tớ đã tra thành phần của nó, hoàn toàn từ thiên nhiên. Cậu có thể yên tâm dùng."
Diệp Khâm chậm rì rì mà nhận lấy, cầm ở trên tay đùa nghịch vài cái, lại cảm thấy vừa rồi còn đuổi người ta đi, giây tiếp theo đã nhận lấy đồ của người ta thì thật mất mặt, bới vết tìm sâu nói:
"Thật sao? Dùng nó thì có thể trở nên trắng hơn sao?"
Trình Phi Trì cười nói: "Đã trắng lắm rồi."
Lời này nếu không phải từ trong miệng cậu ta nói ra, nghe thấy quả thực giống như đang mắng người ngu ngốc.
Diệp Khâm lại bắt đầu hối hận, biết thế cậu đã hỏi là "Dùng nó có thể trở nên đẹp hơn sao?" linh tinh rồi, cậu còn chưa có nghe qua Trình Phi Trì khen cậu đẹp bao giờ đâu.
Trình Phi Trì tất nhiên là không biết cái đầu nhỏ hạt dưa của Diệp Khâm lại đang cân nhắc cái gì, cậu ngồi xổm xuống đeo giày mới cho Diệp Khâm, nắm lấy mắt cá chân cậu nói:
"Tớ muốn mua riêng cho cậu một đôi lớn hơn. Nhân viên cửa hàng nói qua giữa thời kỳ mang thai thì chân sẽ bị sưng vù, chân cũng sẽ trở nên lớn hơn. Mang giày như vậy không bóp chân, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút."
Tay Trình Phi Trì rất ấm, hơi nóng đi chuyển lên bên trên, Diệp Khâm vô thức cảm thấy mặt nóng lên, cậu không được tự nhiên vặn vẹo cổ chân, cúi đầu nhìn đôi giày:
"Thật xấu, đúng là thẩm mỹ của Alpha mà."
Trình Phi Trì bị ghét bỏ cũng không tức giận, cầm lấy một chân kia của cậu rồi xỏ giày vào: "Thoải mái mới là quan trọng nhất, hơn nữa loại giày này không cần cột dây giày."
Diệp Khâm "Thập phần không tình nguyện" mà nhận lấy hai món quà này. Cậu mở hộp mỹ phẩm dưỡng da, thử bôi lên mu bàn tay, chân thì đeo giày mới đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên mới nhớ tới hỏi Trình Phi Trì mua quà hết bao nhiêu tiền.
"Không nhiều." Trình Phi Trì nói.
"Không nhiều là bao nhiêu?"
Diệp Khâm không ngốc, cậu cầm lấy bao bì lên nhìn kỹ, thấy thế nào cũng không giống hàng rẻ tiền. Tên xú Alpha này đi làm thêm vất vả như vậy, có phải cái này tốn mất của cậu ta đến cả nửa tháng tiền lương hay không đây?
(xót chồng - ing:))))
Lúc Diệp Khâm ép hỏi lần nữa, Trình Phi Trì báo cho cậu một con số. Diệp Khâm nhất thời trợn tròn đôi mắt, một bộ biểu tình "Cậu có phải điên rồi không!!!".
"Cậu, cậu, cậu mua cho tớ đồ đắt tiền như thế làm gì? Bây giờ thì tốt rồi, một tháng đi làm coi như công cốc."
Càng nói lời càng khó nghe, vậy mà Trình Phi Trì vẫn không tức giận. Cậu bị Diệp Khâm lải nhải nửa ngày không dứt, thiếu chút nữa đem giày cởi ra đuổi cậu đi, cậu mới bất đắc dĩ phải đưa ra lý do. Hắng giọng, có chút không được tự nhiên mà nói:
"Dù có nghèo thế nào... Cũng không thể để vợ nghèo."
Trong phòng thoáng chốc an tĩnh, Diệp Khâm sửng sốt nửa ngày, không nhảy, cũng không ồn ào, ngồi ở đầu giường đưa lưng về phía Trình Phi Trì, chỉ lộ ra hai cái tai đỏ hồng.
Một lát sau mới quay lại, bắt đầu ôm gối xót xa: "Tiền của cậu cũng không giống tiền của tớ, cậu cực khổ mới kiếm được, sao có thể tiêu sài như thế được chứ. Đau chết mất... "
"Đau chỗ nào?" Trình Phi Trì hỏi.
Diệp Khâm đấm ngực dậm chân: "Trong lòng. Trong lòng đau!"
Vừa dứt lời, Trình Phi Trì từ cuối giường dịch dựa lại gần, duỗi tay nắm lấy bàn tay đang giữ lấy cái gối mà phát tiết của cậu. Ghé sát tai cậu, hỏi: "Đau lòng ai?"
Đột nhiên tin tức tố Alpha mãnh liệt bao phủ khiến Diệp Khâm váng đầu hoa mắt, cậu lại phạm phải chứng nói lắp: "Không, không, không phải. Chỉ tùy tiện đau thôi..."
Trình Phi Trì tất nhiên là không tin, cười nhẹ một tiếng, dựa càng gần: "Đau lòng tớ sao?"
- -------------------------
Mai có chương mới nha! Tui phải chăm chỉ lên mới được!:)
Highly recommended cho anh chị em đồng chí: Thị tỉnh - Lưu Thủy Thủy. Hãy lắm lắm luôn. Tui fall in love với bé thụ người Lào Thu Thu. Giờ mà có cuốn nào y hệt vậy là t cày luôn, nhái cũng được. 😊