Diệp Khâm kinh ngạc.
Gấp sao cho cậu còn chưa đủ, còn muốn thư tình ư???
“Tớ, tớ, tớ giúp người khác đưa thư với cậu nhận thư là hai việc khác nhau.” Diệp Khâm vừa thẹn vừa bực, nói bừa.
Trình Phi Trì kéo dài giọng điệu “À.” một tiếng, trên mặt vẫn còn mỉm cười.
Diệp Khâm có ảo giác bị cậu ta nhìn thấu, phồng quai hàm lên cả nửa ngày. Lúc đi đến đường lớn mới nhớ ra tên Alpha đáng ghét kia còn chưa đáp ứng cậu.
Cậu càng tức giận, một chân dẫm vào vũng nước trên đường làm nước bắn lên dính vào một ống quần của Trình Phi Trì.
Dẫm xong cậu liền hối hận, bởi vì Diệp Khâm phát hiện giày của mình cũng bị ướt, nước mưa thấm vào bên trong, làm trái tim lạnh buốt.
Trình Phi Trì bỗng nhiên khom người từ trong dù đi ra ngoài, Diệp Khâm cho rằng vì mình làm dơ quần quần cậu nên mới không vui.
Cậu vừa muốn hỏi cậu ta muốn đi đâu thì thấy Trình Phi Trì dùng tay áo xoa xoa lau yên sau xe đạp, ở dưới mưa to sải bước lên xe đạp, quay đầu nói: “Đạp xe nhanh hơn đi bộ.”
Nửa giờ sau về đến nhà, Trình Phi Trì đẩy xe vào sân, Diệp Khâm đi theo ở phía sau làm một bộ dáng cô dâu nhỏ mang dù để nghiêng về phía cậu như sợ cậu bị mưa làm ướt.
La Thu Lăng ở bên cửa sổ thấy một màn như vậy thì cười cong đôi mắt, nghĩ thầm mình vốn biết cái dù mang theo kia là không cần thiết mà.
La Thu Lăng đã sớm dặn dì giúp việc chuẩn bị sẵn quần áo sạch. Trong nhà hai cái phòng vệ sinh, hai người một trên một dưới chia ra tắm rửa.
Diệp Khâm lau tóc xuống lầu, thấy Trình Phi Trì mặc quần thể thao của mình thành quần bó luôn, vô thức lại đỏ mặt.
Hôm nay Diệp Cẩm Tường không về ăn cơm, La Thu Lăng gọi hai đứa nhỏ ngồi xuống. Trước tiên đưa cho Trình Phi Trì thịnh một chén canh, tươi cười thân thiết nói:
“Tiểu Trì vất vả rồi, vừa phải bận bịu đi làm, vừa phải chăm sóc Khâm Khâm nhà chúng ta.”
Diệp Khâm đầu đầy dấu chấm hỏi, mẹ yêu hôm nay tại sao lại khen người ngoài như vậy?
Trình Phi Trì như là nghe được tiếng lòng cậu, nhận lấy chén canh trước rồi để trước mặt cậu, nói: “Con phải cảm ơn cậu ấy, phải chạy thật xa tới đưa dù cho con.”
Diệp Khâm thật vừa lòng, lười can thiệp liền bắt đầu ăn canh.
Gió Bắc lôi cuốn đông mạt hàn vũ, rơi xuống rơi xuống liền thành vũ kẹp tuyết.
Sau khi ăn xong Trình Phi Trì muốn về nhà thì La Thu Lăng khuyên cậu ở lại qua đêm:
“Bên ngoài mưa to gió lớn, con đạp xe lại không bung dù được, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Để dì gọi điện thoại cho mẹ con, đêm nay đừng về nhà nữa.”
Trình Phi Trì do dự nhìn về phía Diệp Khâm.
Diệp Khâm vốn định nói “Cậu muốn thế nào cũng được.”, nhưng nhìn thấy ánh mắt cậu ta dường như đang hỏi ý kiến cậu thì lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở lại trong bụng, đổi thành:
“Nhà tớ nhiều phòng, nếu không cậu ở lại một đêm đi.”
Dì giúp việc đã dọn dẹp sẵn một gian phòng cho khách, bên cạnh phòng của Diệp Khâm.
Đây là lần đầu tiên Trình Phi Trì qua đêm ở Diệp gia.
Ở phòng khách dưới lầu trò chuyện một lát với Diệp Cẩm Tường, cậu bưng sữa bò nóng lên lầu, quen cửa quen nẻo mà tìm được phòng Diệp Khâm, giơ tay gõ nhẹ ba cái.
Diệp Khâm ngày thường ngủ sớm. Lúc này cậu vừa gấp sao vừa ngủ gà ngủ gật, cọ tới cọ lui xuống giường mở cửa, thấy người đứng ở cửa thì ngốc lăng một lát mới nhớ tới cái gì đó gãi gãi tóc: “Cậu còn chưa ngủ à.”
Trình Phi Trì không tiến vào, để sữa bò đặt ở trên đầu tủ gần cửa: “Dì bảo cậu uống xong thì ngủ, cẩn thận nóng.”
Diệp Khâm bĩu môi: “Hiện tại không muốn uống... Cậu uống giúp tớ đi.”
Trình Phi Trì nghĩ một chút, lại cầm lấy cái ly ở bên miệng thổi thổi, dùng mu bàn tay thử độ ấm, hướng cái tay không giữ cánh cửa của Diệp Khâm: “Uống đi, hiện tại không nóng.”
Vừa rồi còn ghét bỏ không muốn uống, Diệp Khâm ma xui quỷ khiến mà nhận lấy cái ly, cúi đầu nhấp hai ngụm. Hơi nóng bốc lên còn mang theo hương vị tin tức tố dễ ngửi trên người Trình Phi Trì.
Không biết có phải vì bộ dáng mệt rã rời này của cậu hay không, Trình Phi Trì chỉ cảm thấy Diệp Khâm trước mắt ngoan cực kỳ. Muốn giơ tay chạm vào mái tóc mềm mại của cậu nhưng đến lúc sắp chạm đến thì dừng lại, tay dừng lại giữa không trung một lúc rồi thu lại.
Diệp Khâm vùi đầu uống sữa không chú ý đến động tĩnh bên cạnh. Uống xong thì đưa ly trả cho Trình Phi Trì, liếʍ liếʍ vết sữa trên môi: “Uống xong rồi, giờ cậu có thể đi báo cáo kết quả công tác cho mẹ tớ.”
Trình Phi Trì nhận cái ly, đứng tại chỗ không nhúc nhích, yên lặng nhìn cậu.
Diệp Khâm giương mắt đối diện với con ngươi trầm tĩnh kia, trái tim chợt nhảy một nhịp. Cậu cho rằng Trình Phi Trì muốn ở lại phòng ngủ của mình, lúc nãy La Thu Lăng cũng có đề cập muốn cho bọn họ hai đứa ngủ cùng một phòng, là cậu cự tuyệt đề nghị này.
“Tớ buồn ngủ quá.” Diệp Khâm đang hoảng loạn đánh đòn phủ đầu, giả vờ mà ngáp một cái, “Muộn rồi... ”
“Ừ” một từ cũng không nói, Trình Phi Trì mở miệng: “Hôm nay cảm ơn cậu đã đưa dù cho tớ.”
Nhắc tới cái này, Diệp Khâm có chút chột dạ. Lại nói tiếp là đến đưa dù cho người ta vậy mà cuối cùng khiến người ta một thân toàn dính nước với bùn
Diệp Khâm không có chút tự tin: “Cảm ơn, cảm ơn cái gì chứ... Cũng cảm ơn cậu... lại đưa tớ về nhà.”
Rõ ràng là chỉ là một cuộc đối thoại khách khí, không biết vì sao vô thức khiến lòng cậu mềm nhũn.
Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Khâm vang lên, không đợi Trình Phi Trì nói xong
“Tớ ở cách vách có việc gì thì kêu tớ.”, liền vội vàng muốn đóng cửa.
Trình Phi Trì tay mắt lanh lẹ mà đè lại ván cửa, chỉ để lại một khe cửa hẹp.
“Về sau tớ sẽ không.” Cậu nói.
Diệp Khâm chớp chớp mắt, nghe khônghiểu.
Trình Phi Trì nhìn khuôn mặt ngốc lăng của cậu, bỗng nhiên cười:
“Lá thư kia chắc là do học sinh dạy kèm của tớ nhân lúc tớ không chú ý để vào, không phải là tớ muốn nhận. Về sau tớ cũng sẽ không nhận, cho dù có là của ai đi nữa, đều sẽ không nhận.”
Tạm dừng một lát lát, lại nói thêm: “Trừ cậu ra.”
Không giống như Diệp Khâm thật nhàn hạ,Trình Phi Trì rất bận rộn. Hôm trước còn tìm thêm công việc ở cửa hàng tiện lợi để làm sau khi tan ca. Thời gian ăn tối thì tới Diệp gia xem qua Diệp Khâm rồi đi làm luôn mãi cho tới rạng sáng. Trời sáng thì lại đi làm gia sư.
Dưới tình huống như vậy nhưng cậu vẫn dành thời gian đưa Diệp Khâm đi bệnh viện làm kiểm tra thai sản cuối năm.
Hai người nhìn ngang nhìn dọc đều như trẻ con chưa hết thiếu niên. Lúc vào phòng khám bệnh có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc. Lúc ngồi khám bệnh bác sĩ cũng đẩy đẩy mắt kính, đánh giá hai người bọn họ hơn nửa ngày.
Các hạng mục kiểm tra đều không tồi, bác sĩ uyển chuyển mà nói hôm nay ở hội trường bên cạnh có mở một buổi tọa đàm dành cho cha mẹ, hỏi họ có muốn đi xem thử không.
Diệp Khâm cảm thấy trở về lên mạng xem cũng được. Hơn nữa Trình Phi Trì còn bận rộn như vậy. Cậu vừa muốn cự tuyệt thì nghe thấy Trình Phi Trì hỏi bác sĩ thời gian buổi tọa đàm, hóa ra là thật sự muốn đi nghe.
Lúc đi vào hội trường, động tĩnh hai người bị mọi người bên trong chú ý làm Diệp Khâm xấu hổ không dám ngẩng đầu, ngồi ở phía sau khom lưng không dám ngẩng mặt.
Thế nhưng Trình Phi Trì lại lắng rất nghiêm túc, còn thường lấy di động ghi chú.
Vóc dáng cậu cao lại ngồi ở hàng cuối cùng càng khiến người ta chú ý. Chuyên gia ở phía trước giảng bài đưa ra vấn đề muốn khán giả dưới khán đài trả lời, cậu cũng không né nên quả nhiên bị gọi tên:
“Chàng trai ngồi ở sau cùng mặc áo khoác đen, đúng, chính là cậu, lên làm mẫu giùm tôi một lát.”
Toàn bộ quá trình Diệp Khâm đều ngủ gà ngủ gật bây giờ cùng Trình Phi Trì đứng lên. Cậu như lọt vào trong sương mù còn không biết rõ sao lại thế này, Trình Phi Trì vòng tay ra phía sau, từ phía sau lưng ôm eo cậu.
Đã hơn bốn tháng, bụng đã lộ ra nhưng cậu mặc quần áo mùa đông nên nhìn không rõ.
Cảm nhận được một đôi bàn tay to ở hai bên eo xoa nắn lên xuống. Mặt Diệp Khâm nóng lên, bị chạm ngứa cũng không dám cười, sống lưng cứng ngắc đứng ở đó, thiếu chút nữa quên cả thở.
Tùy ý Trình Phi Trì xoa nhẹ nửa ngày, Diệp Khâm nghiêng đầu dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được hỏi: “Được, được không vậy?”
Trình Phi Trì khom người ghé vào bên cổ Diệp Khâm, cằm tựa vào bờ vai cậu, ở bên tai nói: “Đừng nhúc nhích, giáo sư đang nhìn đấy.”
Diệp Khâm hoài nghi cậu ta gạt người nhưng lại ngượng ngùng nhìn phản ứng của người khác. Dựa vào trong lòng ngực Trình Phi Trì, chân mềm đến đứng cũng không vững.
Trong thời gian mang thai, Omega đối với tin tức tố của Alpha vô cùng mẫn. Ngày thường hai người dưới mí mắt phía các vị trưởng bối tôn trọng nhau như khách, tay cũng chưa nắm qua.
Lúc này ngực dán phía sau lưng, cánh tay vòng qua eo, khoảng cách gần đến đáng sợ. Ngay cả dù cách đến mấy lớp quần áo, đều có thể ngửi thấy tin tức tố nồng nặc hun đến váng đầu hoa mắt, nhũn muốn té xỉu.
Sau khi bị xoa xoa một lúc, Diệp Khâm thật sự không chịu nổi, lặng lẽ kéo kéo vạt áo Trình Phi Trì, thìn thầm như muỗi kêu: “Bảo, bảo bảo nó,... Nó...”
Trình Phi Trì lại dựa vào sát thêm một chút, khí nóng phun vào vành tai: “Bảo bảo làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Tiếng nói trầm thấp xoay quanh phóng đại vào mộc nhĩ Diệp Khâm, khiến cả người cậu giật mình một cái.
Cậu cảm thấy còn cứ như vậy thì có khả năng sẽ làm xấu mặt trước tất cả mọi người, đôi mắt nhắm nghiền, nói:
“Bảo bảo nói nó muốn về nhà!”
- ---------------------------
Tác giả có chuyện nói:
CFC: Không nghĩ sẽ đễn nông nỗi ta phải dùng tin tức tố câu dẫn vợ.
YQ: Còn không trở về nhà thì sẽ phải ở trước mặt nhiều người như vậy ướt quần... Bảo bảo hỗ trợ một chút!
Bảo bảo:???
- ----------------
Lí do tại sao hôm nay tui đăng truyện trễ là bởi vì... Tui mới nằm cả ngày đọc xong cuốn Cám ơn em vẫn cười của Dịch Tu La. Hay lắm lắm luôn. 😊❤️
Cơ mà vẫn hơi tiếc cho Mạnh Hổ, cậu chẳng có lỗi gì hết, chỉ là chậm một bước...