Lúc triều thần buộc tội Lâm Đạm tàn nhẫn độc ác, nhất định phải trừng phạt thật nghiêm khắc, Hoàng đế cảm thấy bọn họ nói rất có lý, ngay cả chính phụ thân ruột thịt của mình cũng dám ra tay gϊếŧ hại, người này đã đánh mất điểm mấu chốt cơ bản của luân thường đạo lý, không thể trọng dụng. Nhưng sau khi nghe lão thái quân nói những lời này, kết hợp với tình hình thực tế lúc đó, Hoàng đế mới giật mình nhận ra rằng: Đúng là bởi vì đã đặt quân chủ và giang sơn xã tắc lên trên tất cả cho nên hai phụ tử bọn họ mới có thể đưa ra quyết định khó khăn đến thế.
Vì tuân lệnh Thiên tử, đền đáp quốc gia, bọn họ sớm đã chẳng màng sống chết, một người tận tâm và trung thành như thế lại không thể trọng dụng, vậy còn có người nào có thể trọng dụng nữa đây? Chẳng lẽ chính là những đại thần luôn núp ở phía sau hậu phương ngồi hưởng vinh hoa phú quý lại luôn miệng nói hiếu đạo quan trọng hơn cả trung quân sao? Nếu đưa bọn họ đến chiến trường gϊếŧ địch, có lẽ tiếng trống trận còn chưa kịp rầm vang thì người đã lâm trận bỏ trốn sạch bóng rồi cũng nên. Thậm chí lý do biện minh cho hành động ấy bọn họ cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, trong nhà còn có cha mẹ già cần phụng dưỡng không thể chết được!
Nếu toàn bộ quốc gia Đại Ngụy đều là những hạng người như thế này thì còn có ai có thể đi trấn thủ biên cương, chống lại kẻ thù xâm lược, bảo vệ non sông đất nước? Chính mình có thể yên ổn ngồi trên ngai vàng nghe đám đại thần này tranh cãi ầm ĩ, chẳng lẽ không phải là do con cháu Lâm gia dùng sinh mạng của mình đổi lấy sao? Hoàng đế càng nghĩ càng cảm động thay cho tấm lòng trung trinh của Lâm gia, rồi nhìn đến những quan viên không ngừng buộc tội Lâm Đạm phía dưới, lại cảm thấy trong đầu mỗi một người bọn họ đều chứa đựng những suy nghĩ xấu xa âm mưu thủ đoạn đê hèn. Các triều thần bị ánh mắt của hắn quét qua đều đồng loạt cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
“Lão thái quân, ngài nhanh đứng lên đi! Lòng trung thành của Lâm gia đối với trẫm sao trẫm lại không hiểu rõ cơ chứ! Những lời này của ngài thực sự khiến trẫm rất hổ thẹn!” Hoàng đế đích thân đi xuống long ỷ đỡ lão thái quân đứng lên, khoé mắt đã thấp thoáng ánh lệ trào dâng. Giờ phút này hắn cảm thấy hối hận đến xanh ruột, thầm trách mình không nên ban thánh chỉ trách móc Lâm Đạm và triệu nàng trở về Kinh thành. Nếu nơi biên cương thay đổi chức vị thống soái quân đội, liệu người đó có thể trung thành tận tâm như như nàng hay không?
Hoàng đế càng nghĩ càng thêm ngột ngạt giận dữ, sau khi tự mình tiễn lão thái quân rời đi trở về đại điện đã lập tức bộc phát lửa giận trong người, tuỳ tiện tìm một cái cớ nào đó giáng chức mấy viên quan đã ra sức buộc tội Lâm Đạm. Làm quan trong triều đình, điều gì quan trọng nhất? Dĩ nhiên chính là trung quân ái quốc quan trọng nhất, đặc biệt là trong bối cảnh các hoàng tử đều đã trưởng thành, cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng càng ngày càng trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết.
Hoàng đế tuổi tác đã cao, thân thể càng lúc càng suy yếu, vì thế trong tất cả mọi chuyện đều có vẻ lực bất tòng tâm. Dưới tình huống như thế, đám hoàng tử của hắn lại suốt ngày nhìn chằm chằm vào chiếc ngai vàng dưới mông hắn, không ngừng bày mưu tính kế hãm hại nhau. Chẳng lẽ hắn không thấp thỏm lo âu, khó có thể đi vào giấc ngủ sao? Chẳng lẽ hắn không ngày ngày lo lắng, lúc nào cũng phải phòng bị sao?
Cũng bởi vì thế mà tiêu chuẩn dùng người của hắn đã trải qua một sự thay đổi căn bản, từ coi trọng năng lực hoàn toàn chuyển hướng đến coi trọng sự trung thành. Nếu không có những triều thần này buông lời gièm pha, nói xấu Lâm Đạm, hắn thực sự không nên rút Lâm Đạm rời khỏi biên cương trở về Kinh thành. Quân đội Tây Chinh chiếm nhân lực nhiều nhất và chiến lược mạnh mẽ nhất của trong số các cánh quân của Đại Ngụy quốc, nếu nắm chắc được đội quân này trong tay, Hoàng đế không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Nhưng bây giờ, không có người của Lâm gia trong quân đội, liệu Tây Chinh có còn là cánh quân trung thành tận tụy với Thiên tử như trước kia nữa không? Có thể sẽ bị mấy hoàng tử âm thầm xâm nhập và kiểm soát hay không?
Lúc này Hoàng đế mới ý thức được rằng chính mình đã vô tình rơi vào âm mưu của mấy nhi tử, tuỳ tiện loại bỏ một con át chủ bài có lợi nhất chưa kịp lật mở, nhất thời hối hận đến ruột gan tan nát!
Trong lòng Hoàng đế hối hận như thế nào lão thái quân không biết, bà chỉ biết rằng mình phải bảo vệ chất nữ của mình, để cho nàng có thể thanh thản bình yên trở về Kinh thành. Cũng may những lời bà nói trên đại điện đã nhanh chóng mang lại hiệu quả, các đại thần trong triều không ai dám mở miệng buộc tội Lâm Đạm nữa, rất sợ bị chụp cho cái mũ không trung quân ái quốc lêи đỉиɦ đầu, hoàn toàn huỷ hoại con đường làm quan của mình. Bách tính cũng đồng loạt thay đổi cái nhìn của mình đối với Lâm Đạm, hết lòng khen ngợi nàng can đảm và trung nghĩa.
Cuối cùng Lâm gia cũng khôi phục một chút bình yên hiếm có, nhưng chẳng bao lâu sau một tin dữ lại truyền đến… Vì cứu Trang vương, Lâm Đạm đã bị đám thích khách tập kích giữa đường đánh rớt xuống khe núi, không rõ tung tích. Khe núi kia sâu mấy chục trượng, phía dưới lại có dòng nước chảy xiết vô cùng, ngay cả con cá rơi xuống cũng không thể sống nổi chứ huống chi là người. Sợ rằng phen này Lâm Đạm thực sự lành ít dữ nhiều!
Lần này lão thái quân rốt cuộc cũng ngã bệnh, nằm ở trên giường cơm không ăn, nước không uống, suốt ngày rơi lệ. Lâm phu nhân vẫn chưa nghĩ ra nên phải đối mặt với nữ nhi như thế nào, cuối cùng không thể nhìn thấy nàng được nữa nhất thời lại bật khóc nức nở. Bà thực sự rất hối hận! Hối hận lúc trước lão thái quân gửi thư hồi âm cho Lâm Đạm, bởi vì còn một chút khúc mắc trong lòng mà bà đã không chịu viết cho nàng mấy câu trấn an ở trong thư. Bây giờ bà muốn an ủi thì nữ nhi đã không thể nghe thấy được nữa rồi. Nữ nhi vì Lâm gia, vì Ngụy Quốc phải trả giá nhiều như thế, kết quả lại biệt tăm biệt tích ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy, nàng không nên phải chịu một kết cục như thế này!
Toàn bộ Lâm gia bao phủ trong một mảnh mây đen sương mù thì trong hoàng cung, lão Hoàng đế ngồi trên long ỷ ngẩn người một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần. Trước đó hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ Lâm Đạm trở về Kinh thành, hắn sẽ khen ngợi tượng trưng một vài câu, sau đó hậu thưởng một phen rồi phái người quay trở về biên cương tiếp tục thay hắn trấn thủ non sông. Trước mắt Lâm Đạm chính là võ tướng duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm, thế nhưng chỉ mới một vài ngày trôi qua mà sao người lại không còn nữa?
Hoàng đế làm cách nào cũng không thể chọc thủng được những âm mưu đấu đá và sóng ngầm mãnh liệt đang ngầm cuộn trào phía sau lưng mình, sự phẫn nộ, thất vọng, thậm chí còn có căm ghét đối với mấy đứa con của mình càng tăng thêm mấy phần. Tính tình hắn càng lúc càng trở nên thất thường, liên tiếp giáng chức rất nhiều quan viên, khiến triều đình trong ngoài vô cùng hỗn loạn.
Cùng lúc đó Thạch di nương lặng lẽ vào Khang vương phủ, oán giận nói: “Lâm Đạm đã chết, tình cảnh Lâm gia lúc này đã không còn tốt như trước nữa rồi, rất nhiều danh môn thế gia trong Kinh thành đều cắt đứt quan hệ với chúng ta. Con cũng biết đó, tên Lâm Thanh kia chỉ là một tên A Đấu* bất tài chẳng làm nên trò trống gì, hắn căn bản không đủ năng lực tiếp quản quân đội Tây Chinh, không có quân đội Tây Chinh thì Lâm gia chẳng là cái thá gì cả, ta sinh đứa nhỏ ra còn có ích lợi gì, còn không phải sống để chịu khổ chịu tội sao?’’
*A Đấu: Con trai Lưu Bị thời Tam Quốc bên Trung Quốc, thường được ví với kẻ bất tài vô dụng.
Lâm Uyển khẽ cười nói: “Nương, người nghĩ sai rồi. Lâm gia mấy đời đã đánh giặc ngoài biên cương, thu được không biết bao chiến lợi phẩm, vàng bạc của cải trong nhà chất đống, chờ nương sinh hạ đứa nhỏ này ra thì tốt xấu gì cũng có thể kế thừa đống bạc vàng châu báu đó, có tiền bạc hỗ trợ, cuộc sống ở hậu viện Khang vương phủ của ta cũng tốt hơn rất nhiều. Chờ Khang vương đăng cơ, đứa nhỏ trong bụng ta chính là hoàng tử, ít nhất ta cũng có thể được phong làm phi tần, nếu sau này vận may bỗng nhiên ập đến, nói không chừng còn có thể bay lên làm phượng hoàng, ngao du chín tầng mây. Nương đừng nhìn chằm chằm vào một chút hư danh của Lâm gia kia, phải phóng tầm mắt ra xa hơn và lâu hơn một chút.’’
Vẻ mặt uể oải của Thạch di nương lập tức được thay thế bằng biểu cảm mừng như điên, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, con nhất định phải giữ cái thai này thật tốt! Ta đã xem qua đứa nhỏ trong bụng ta rồi, là con trai, con ngày tháng còn nhỏ nên tạm thời chưa thể nhìn ra được, sau một tháng nữa ta sẽ đến xem qua một chút, chắc chắn sẽ làm cho con sinh ra một hoàng tử.’’ Vừa dứt lời nàng đã cầm mấy bao thuốc đặt trên bàn, dặn dò nói: “Con nhớ phải uống thuốc này thường xuyên, đích thân ta tự kê đơn đấy.’’
“Ta tin tưởng y thuật của nương.” Lâm Uyển giấu bao thuốc vào trong rương hòm, sau đó từ từ mặc sức tưởng tượng về chuyện tương lai cùng với Thạch di nương. Nhưng các nàng tuyệt đối không bao giờ ngờ được rằng, hết thảy mộng đẹp lại tan vỡ nhanh đến thế, chỉ thấy một nha hoàn hoảng hốt chạy vào cửa, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, không xong rồi, biên cương đưa đến chiến báo nói rằng… Nói rằng Vương gia đã bị Mạc Khiếu gϊếŧ chết!’’
“Ngươi nói cái gì? Vương gia đi đàm phán ký hiệp ước hoà bình với Mạc Khiếu, sao có thể bị gϊếŧ được?’’ Lâm Uyển lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất vội vàng đáp lời: “Vốn dĩ Vương gia và Mạc Khiếu đã đàm phán xong xuôi tất cả, nhưng không hiểu tại sao tin tức Lâm tướng quân gặp nạn không rõ sống chết lại truyền đến tai tộc người Hung Nô, lúc này Mạc Khiếu lập tức yêu cầu ngừng đàm phán, sau đó trở về thảo nguyên chỉnh đốn nhân mã nửa tháng rồi âm thầm liên kết với bốn bộ tộc Tiên Bi, Hạt, Đê và Khương, nhanh chóng thành một một cánh quân bất ngờ tập kích vào doanh trại Đại Ngụy, gϊếŧ chết Vương gia và vài viên quan phụ trách đàm phán, tiếp đó bắt đầu tấn công sang các sông gần khu vực.Trước trận chiến Mạc Khiếu còn buông lời hung ác nói… Nói hắn chỉ kiêng dè Lâm Đạm tướng quân mới đồng ý rút quân nghị hoà, nếu Lâm Đạm tướng quân đã chết, dĩ nhiên hắn không còn bất cứ lo lắng nào nữa, trực tiếp dành được Hà Sáo, đóng quân ở Sơn Tây, san bằng Trung Nguyên.”
Nha hoàn sợ đến mức suýt nữa bật khóc nức nở nhưng vẫn cố nén sợ hãi nói tiếp: “Không có Lâm Đạm tướng quân trấn giữ, Trang vương lại bị triệu hồi trở về Kinh thành, Đinh quân sư cũng không ở đó, quân đội Tây Chinh tựa như rắn mất đầu, căn bản không thể nào đối phó được mới liên minh Ngũ Hồ*, bây giờ đã liên tiếp bại trận tháo chạy. Bên ngoài… bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn, Hoàng thượng không những không thương xót Vương gia hy sinh vì nước mà ngược lại còn mắng ngài ấy gϊếŧ hại trung thần, hại nước hại dân, tự làm tự chịu trước mặt bá quan văn võ. Vương phi vào cung tìm hiểu tin tức cũng bị Hoàng thượng trực tiếp đuổi ra ngoài, nói rằng mấy quan viên lúc trước buộc tội Lâm Đạm tướng quân hầu hết đều là người của vương gia và vương phi, đây là do bọn họ gieo gió gặt bão, không đáng để thương hại.”
*Chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc thời xưa.
Nha hoàn hoang mang lo sợ hỏi: “Chủ tử, chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngài có muốn đến chỗ vương phi xem một chút không?”
Lâm Uyển ôm bụng vô lực ngã xuống giường, căn bản không biết tiếp theo nên làm gì mới phải. Không có Khang vương, hoàng tử, Hoàng hậu thậm chí là Thái hậu trong mộng tưởng của nàng tất cả đều biến thành bọt nước, còn có tương lai gì để nói nữa đây? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng không nên tiết lộ tin tức Lâm Đạm gϊếŧ chết phụ thân cho Khang vương biết, như thế Khang vương cũng sẽ không xui khiến mấy đại thần dưới trướng của mình buộc tội Lâm Đạm, khiến Hoàng đế ban thánh chỉ triệu nàng ta về Kinh. Nếu nàng ta yên ổn trấn thủ nơi biên cương khiến tộc người Hung Nô sợ hãi thì có lẽ đàm phán hòa bình sẽ không thất bại, Khang Vương cũng sẽ không chết, chính mình còn có thể bình yên sinh hạ đứa nhỏ, chờ đợi được làm Hoàng phi, thậm chí là Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ chẳng còn gì nữa cả, Khang vương đã chết, lại còn chọc giận Hoàng đế ghét bỏ, đứa nhỏ trong bụng nàng ngược lại lại trở thành củ khoai lang phỏng tay. Vì muốn kế thừa vương vị, vương phi chắc chắn sẽ mang đứa nhỏ này nuôi dưỡng dưới gối của mình, để tránh sau này phát sinh chuyện ngoài ý muốn, với thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của nàng ta, tính mang của Lâm Uyển chắc chắn sẽ không thể giữ nổi!
“Nương, nương, ta phải làm gì bây giờ?’’ Lâm Uyển vừa hối hận vừa vô cùng sợ hãi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Nàng đâu biết rằng chỉ hại chết một Lâm Đạm mà sau đó chính mình lại gặp những rắc rối lớn đến thế này.
Thạch di nương cũng hối hận không thôi, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ổn định tâm trạng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, trước tiên con cứ bảo vệ đứa trẻ trong bụng thật tốt, tốt xấu gì còn có thể sống thêm mấy tháng nữa, trong lúc đó chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách. Con có tin không, nếu bây giờ con sảy thai, vương phi sẽ cho thể khiến con chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức!”
Sao Lâm Uyển có thể không tin được chứ? Lúc trước khi nàng còn chưa vào phủ Vương phi đã muốn ăn tươi nuốt sống nàng rồi, huống chi là bây giờ?
Hai mẫu tử ôm chặt nhau khóc lóc thảm thiết, lần đầu tiên cùng hy vọng, hy vọng Lâm Đạm không chết, sau này nàng vẫn có thể trở về. Chỉ cần nàng còn sống, người Hung Nô sẽ sợ hãi, Ngụy quốc có thể thái bình thịnh vượng; Chỉ cần nàng còn sống, Lâm gia sẽ không sụp đổ, vương phi e ngại quyền thế của Lâm gia chắc chắn sẽ không dám xuống tay với nàng. Tóm lại chỉ cần Lâm Đạm còn sống, tất cả mọi người đều có thể có một con đường sống.
Lúc này Hoàng đế đã phẫn nộ tột đỉnh, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhận thức một cách sâu sắc rằng có trong tay một mãnh tướng đủ để làm khϊếp sợ thiên hạ là một chuyện quan trọng đến nhường nào như lần này. Nếu Lâm Đạm có thể sống lại, mặc kệ nàng là nam hay nữ, là trung hay gian, hắn nhất định sẽ vô cùng trọng dụng nàng. Chỉ tiếc chuyện sống chết của Lâm Đạm không phải là chuyện mà một Hoàng đế như hắn có thể quyết định được, thậm chí sự tồn vong của Đại Ngụy cũng đã vượt qua tầm khống chế của hắn mất rồi.