Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 71: Chiến thần (17)

Sau khi Lâm Đạm lén lút đi đến biên quan, toàn bộ Lâm gia rơi vào tình trạng hỗn loạn trong một thời gian dài, lão thái quân thậm chí còn không dám bị bệnh, vội vàng bò dậy thu xếp chuyện nhà chuyện cửa, sau đó phái người đi tìm tôn nữ dọc trên đường đi, rất sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó. Một Lâm gia đang yên đang lành, bỗng nhiên người thì chết, người thì ly tán, cuối cùng rối loạn đến mức chẳng nhìn ra dáng vẻ gì nữa.

Thạch di nương và Lâm Uyển bị lão thái quân đuổi ra ngoài ra ngược lại lại sống vô cùng thoải mái tự tại. Lâm gia con nối dõi đông đúc, hơn nữa người nào người nấy đều văn võ song toàn, tiền đồ vô hạn, nhưng đứa nhỏ trong bụng Thạch di nương lại không được may mắn như thế. Chờ đứa nhỏ chào đời, Lâm gia có thể cho nó một bát cơm để ăn, nhưng nhiều hơn nữa thì chắc chắn không có. Tuy nhiên bây giờ, tình huống đã hoàn toàn đảo ngược. Tất cả con cháu Lâm gia đều chết trận sa trường, duy nhất chỉ còn lại Lâm Thanh may mắn sống sót nhưng hiện tại hắn vẫn đang ở biên cương đánh giặc, tính mạng vô cùng nguy hiểm. Cũng bởi vì thế mà đứa nhỏ trong bụng Thạch di nương này nghiễm nhiên trở thành một sự tồn tại không thể thiếu của Lâm gia, nhất định phải che chở và bội dưỡng trưởng thành.

Sau khi nhận được tin dữ từ biên cương, ngay trong đêm đó lão thái quân đã phái người đi mời Thạch di nương hồi phủ, nhưng Thạch di nương lại nói thân thể mình suy yếu, không tiện thay đổi chỗ ở, sống chết không chịu lên xe ngựa. Lão thái quân hiểu rõ ý tứ của nàng, hôm sau đích thân rời phủ đi đón người, còn kéo thể diện mặt mũi của mình xuống xin lỗi nàng ra. Vì đứa nhỏ, vì tương lai của Lâm gia, chuyện gì lão thái quân cũng có thể nhẫn nhịn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

Lúc này Thạch di nương mới thôi làm bộ làm tịch, dẫn theo Lâm Uyển ngẩng cao đầu hồi phủ, thế nhưng chỉ mấy ngày sau Lâm Uyển lại được đại phu chuẩn đoán ra hỉ mạch, khiến lão thái quân suýt nữa tức giận đến chết. Đến lúc này mọi người mới biết rõ, trong đêm Lâm Uyển và Khang vương bị lạc ở vùng thôn quê hoang vu kia đã làm ra chuyện tốt, gieo thành nghiệt chủng. Những lời mà Đinh Mục Kiệt đã ra sức khen ngợi bọn họ lúc trước bây giờ nhìn lại quả thực đúng là tự vả mặt, cái gì mà phẩm hạnh cao quý, giữ vững trinh tiết? Hai người kia một người đê tiện, một người hèn hạ, thật là một đôi tình nhân không biết liêm sỉ là gì.

Lão thái quân tức giận đến choáng váng đầu óc, mấy lần muốn nôn ra máu nhưng lại không thể không phái người đến báo tin cho Khang vương. Khang Vương thành hôn đã năm năm nhưng vẫn chưa có con nối dõi, trong lòng hắn cũng hơi sốt ruột, mặc dù Lâm Uyển không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào, Lâm gia cũng đã suy tàn, tuy nhiên đứa nhỏ mới là điều quan trọng nhất, không thể không cần, vì thế lập tức sai người nâng kiệu nhỏ đến Lâm phủ đón Lâm Uyển.

Lâm Uyển không thể vẻ vang nở mặt nở mày gả cho người, mặc dù trong lòng ít nhiều vẫn có chút không cam lòng nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đứa nhỏ mà mình đang mang trong bụng chính là con nối dõi duy nhất của Khang vương, mẫu bằng tử quý, chưa chắc sau này mình không thể leo lên vị trí chính phi thì tâm trạng nàng ta lại bình thường trở lại. Mắt thấy Lâm gia càng ngày càng đổ nát, còn mình sau khi vào vương phủ có thể hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, trong lòng Lâm Uyển cực kỳ đắc ý, thậm chí còn tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm của Lâm Đạm lúc này.

Trong mắt nàng, việc Lâm Đạm một thân một mình chạy đến biên cương là hành động vô cùng ngu xuẩn, nói không chừng bây giờ đã bị đám thổ phỉ nào đó làm nhục và gϊếŧ hại rồi cũng nên. Nàng rất muốn nói với lão thái quân một câu: “Ngài đừng gấp gáp tìm người khắp nơi, trực tiếp đi tìm thi thể nàng ta có lẽ còn nhanh hơn một chút đấy.”

Chỉ tiếc nàng ta đắc ý chưa được bao lâu thì nơi biên cương đã truyền đến chiến báo về tình hình chiến sự, nói rằng Tiết Chiếu tướng quân chết trận, trong lúc cấp bách Lâm Đạm đã nhận được nhiệm vụ Tiết Chiếu, trở thành chủ tướng trung quân, đồng thời thống lĩnh đại quân Tây Chinh đánh bại tộc người Hung Nô, đoạt lại khu vực Hà Sáo đã bị quân địch đóng chiếm trước đó.

Trang vương không ngừng khen ngợi chiến tích của Lâm Đạm trong các chiến báo gửi về kinh thành, còn nói vừa mới bắt đầu phải dùng một nữ tướng mặc dù là do bất đắc dĩ nhưng sự thật chứng minh ánh mắt của hắn không sai chút nào, Lâm Đạm thực sự là người có thể trọng dụng, xin phụ hoàng thông cảm và bỏ qua, hơn nữa còn mang tất cả các nữ tướng của nhiều thế hệ đi trước ca ngợi một lần, toàn bộ đều là những lời hay ý đẹp.

Lời nói của Trang vương khiến trong lòng Hoàng đế thoáng yên tâm, nhưng quan trọng hơn vẫn là Lâm Đạm cũng không chịu thua kém, liên tiếp đánh bại tàn quân bộ tộc Hung Nô, đoạt lại rất nhiều thị trấn thậm chí là thành trì, khiến Hoàng đế không còn lời nào để nói. Nữ tướng thì nữ tướng, chỉ cần có thể đánh giặc, dù thế nào cũng được.

Hoàng đế không mở miệng nhắc đến chuyện này, các đại thần phía dưới dĩ nhiên cũng nhẫn nhịn không đề cập, chuyện Lâm Đạm đảm nhận chức vị chủ tướng cứ thể im lặng đi qua. Theo thời gian trôi đi, chiến công Lâm Đạm càng chất càng cao, uy danh càng tích càng thịnh, có một chiến thần ghi tên mình trong sử sách, một Lâm gia vốn dĩ đang bấp bênh, đứng trên bờ vực sụp đổ lại từ từ đứng lên.

Lão thái quân biết được chất nữ của mình còn sống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lại thấy Lâm gia nhà cửa vắng vẻ đìu hiu dần dần khôi phục lại vinh quang như trước đây, ý cười trên mặt bà càng lúc càng nhiều. Lâm phu nhân sinh bệnh trong một thời gian dài cũng chậm rãi bình phục, mấy ngày nay đã có thể giúp đỡ lão thái quân xử lý gia vụ, không còn đắm chìm trong đau thương vì mất đi phu quân và nhi tử của mình. Tất cả các nô bộc vốn đã nhen nhóm trong lòng ý nghĩ rời đi cũng đều yên tâm ở lại hầu hạ chủ tử.

Người duy nhất trong phủ không cao hứng có lẽ chính là Thạch di nương. Mấy ngày nay nàng dựa vào đứa nhỏ trong bụng mình mà đắc ý hả hê một phen, thường xuyên chạy đến phòng của Lâm phu nhân, ngoài mặt thì nói muốn đến thăm bệnh nhưng thực chất lại đang diễu võ dương oai, còn chuẩn bị khuyên bảo lão thái quân nên cất nhắc mình lên vị trí bình thê. Phải biết rằng Lâm Thanh vẫn còn đang ở trên chiến trường gϊếŧ địch, cũng không biết có thể sống sót trở về hay không, đứa nhỏ trong bụng này của nàng nói là vật chí bảo của Lâm gia cũng không quá đáng. Thân là mẫu thân của đứa nhỏ, sao nàng có thể chỉ là một thị thϊếp được cơ chứ?

Lão thái quân vừa nhìn thấy vẻ mặt ích kỷ chỉ nghĩ cho mình mà không để ý đến người khác kia lại cảm thấy phiền lòng, mở miệng trách móc Thạch di nương mấy câu, còn nói cho nàng biết Lâm gia tuyệt đối sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là bình thê đó. Chính thất là chính thất, thϊếp thất là thϊếp thất, sao có thể rối loạn tôn ti trật tự như thế?

Thạch di nương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, càng thêm oán hận lão thái quân và những người có liên quan trong Lâm phủ, trong lòng âm thầm thề thốt một ngày nào đó nàng nhất định phải trả thù bọn họ. Nhưng nàng không bao giờ ngờ được rằng cơ hội trả thù của mình lại đến nhanh như thế. Bỗng nhiên có một ngày, nha hoàn mà nàng đã thu mua trước đó mang đến cho nàng một tin tức nói rằng Lâm tướng quân căn bản không phải hy sinh nơi chiến trường mà là do mũi tên của Lâm Đạm bắn chết. Vì muốn bảo vệ danh dự của Lâm Đạm, cả quân đội Tây Chinh đều im miệng không được phép bàn luận đến chuyện này, tất cả đều nói với bên ngoài rằng Lâm tướng quân cũng giống như Lâm lão nguyên soái của bọn họ, đều hy sinh quên mình vì đất nước.

Nhưng Lâm Đạm lại không thể vượt qua được rào cản tự trách trong lòng mình, đích thân viết một bức thư nhận tội với lão thái quân, còn nói sau khi trở về Kinh thành chắc chắn sẽ cho cả nhà một công đạo. Lão thái quân đọc thư xong khóc đến mức không thể kiềm chế được, bất ngờ té xỉu trên giường lúc nào không hay biết, mấy nha hoàn vội vàng chạy đến đỡ cũng đều nhìn rõ nội dung trong bức thư. Sau khi tỉnh lại lão thái quân đều nghiêm khắc lệnh cho bọn họ không được hé miệng nữa lời, nhưng có người lại không thể kìm nén được bản tính tham lam của mình, cuối cùng vẫn để lộ ra ngoài.

Thạch di nương hưng phấn đến mức không ngừng xoa tay, thưởng cho nha hoàn kia một đống ngân lượng, sau đó lập tức viết cho Lâm Uyển một bức thư, bảo nàng ta nghĩ cách chỉnh đốn Lâm Đạm một phen, miễn cho Lâm phu nhân đắc ý quá mức rồi che mất nổi bật của mình. Lâm Uyển đang lo lắng không có cơ hội tranh thủ tình cảm trước mặt Khang vương, đêm đó lập tức tiết lộ tin tức này cho Khang vương nghe, vì thế hôm sau những tấu chương buộc tội Lâm Đạm ra tay gϊếŧ hại phụ thân tựa như những bông tuyết rơi xuống trên bạn lão Hoàng đế, lại thêm rất nhiều lời gièm pha không ngừng truyền vào tai khiến hắn nảy sinh lòng nghi kỵ với Lâm Đạm, lúc này mới hạ thánh chỉ triệu Lâm Đạm và Trang vương trở về Kinh thành.

Cũng may Trang vương sớm đã có chuẩn bị, hắn sai người mang chân tướng sự thật đã được ghi lại rõ ràng và bức thư có chữ kỹ của tất cả tướng sĩ trong quân doanh trình lên, đồng thời khẩn cầu những người có hiểu biết sâu sắc thay Lâm Đạm tranh luận trước triều đình một chút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

Vốn dĩ định giấu giếm chuyện này cho đến khi nhắm mắt xuôi tay nhưng chỉ sau một đêm những lời đồn đãi đã lan truyền rộng khắp Kinh thành, nơi nơi đều bàn luận xôn xao, nghe thấy người bên ngoài chửi bơi nguyền rủa chất nữ mình tàn nhẫn độc ác, táng tận lương tâm, trong lòng lão thái thái đau đớn khó chịu tựa như bị dao đứt từng mảnh thịt. nàng không có thời gian trừng trị nội tặc trong nhà mà lập tức mặc triều phục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mang theo đầu trượng tứ long ngự ban tiến cung diện kiến thánh thượng.

Lão thái quân đã từng cứu Tiên Hoàng và Thái hậu, nàng muốn vào điện Kim Loan cầu kiến, Ngự lâm quân canh gác bên ngoài cũng không dám ngăn cản, vội vàng phải người vào xin chỉ thị của Hoàng đế. Trên điện Kim Loan, các triều thần chia làm hai phái đang cãi nhau ầm ĩ đến đinh tai nhức óc, một phái trực tiếp buộc tội Lâm Đạm gϊếŧ hại phụ thân của mình, tội không thể tha, lập tức triệu hồi trở về Kinh thành để tra hỏi; Một phái khác lại đứng ra cố gắng bảo vệ cho nàng, nói nàng bất đắc dĩ bị ép buộc phải làm như vậy, về tình cảm có thể tha thứ, không bằng thứ tội.

Hoàng đế bị bọn họ tranh cãi đến choáng váng đầu óc, nghe nói lão thái quân muốn diện kiến, không chút nghĩ ngợi lập tức cho bà vào điện. Lâm Đạm có tội hay vô tội, có thể tha thứ hay không thể tha thứ, cũng chỉ có lão thái quân là người thân nhất của nàng đây mới có thể phán xét, các triều thần muốn tranh cãi thì cứ cho bọn bọ đi tranh cãi với lão thái quân.

Quả nhiên, sau khi lão thái quân chống trượng đi vào đại điện, triều thần hai bên đều trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bà.

Lão thái quân tất cung tất kính về phía hoàng đế hành lễ, từ từ nói: “Những gì các ngươi vừa mới tranh luận lúc còn chờ ở ngoài đại điện ta đều đã nghe thấy hết rồi. Vì sao Lâm Đạm phải ra tay gϊếŧ chính phụ thân của mình, về tình huống cụ thể có lẽ các ngươi cũng đã được biết từ bức thư của Trang vương và chư vị tướng sĩ ngoài sa trường gửi về kinh thành, nói về đạo lý làm người nàng đáng tội chết cũng được, về tình cảm nàng có thể tha thứ cũng thế, tất cả đều có lý, ta đến đây không phải để tranh cãi đúng sai với các ngươi mà chỉ muốn nói ra quan điểm của bản thân mình.”

Lão thái quân chắp tay với từng vị đại thần đang có mặt trong đại điện, tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay người xưa đã từng nói trung hiếu khó toàn vẹn cả đôi đường. Chư vị ở đây đều là văn thần, dĩ nhiên khó mà cảm nhận hết những ý nghĩa sâu sắc trong câu nói này, nhưng với những nhà theo nghiệp võ tướng như chúng ta đây lại là một vấn đề nan giải từ ngàn đời xưa. Giữa trung nghĩa và hiếu đạo nên giữ cái nào, bỏ cái nào, đó là sự lựa chọn của cá nhân mỗi người, ta không dám xen vào, nhưng Lâm gia chúng ta, nếu mang trung quân ái quốc và giữ trọn hiếu đạo đặt lên bàn cân, chúng ta chắc chắn sẽ lựa chọn trung quân ái quốc và bỏ qua giữ trọn hiếu đạo. Trai tráng Lâm gia sau khi trưởng thành đều rời khỏi mẫu thân mình đến biên cương đánh giặc, sống chết đều dâng hiến cho tổ quốc, dâng hiến cho Thiên tử, chưa từng giữ trọn đạo hiếu dẫu chỉ một ngày. Giữa một người và mọi người, bọn họ lựa chọn bảo vệ mọi người, từ bỏ một người, nhưng cũng chính vì sự lựa chọn ấy của bọn họ mới có hàng ngàn hàng vạn “một người” được yên ổn an cư lạc nghiệp. Chẳng lẽ các ngươi cũng nói sự lựa chọn của bọn họ là sai lầm sao? Lúc các ngươi được sống trong cảnh thái bình thịnh vượng đã bao giờ nghĩ đến sự trả giá của bọn họ hay chưa? Vì bảo vệ Đại Ngụy, vì không để cho tộc người Hung Nô san bằng núi sông của chúng ta, con cháu ta đã lựa chọn cái chết anh hùng, chất nữ của ta lựa chọn bắn chết phụ thân ruột thịt của nàng. Bọn họ một người ra đi trong thanh thản, một người ở lại trong dằn vặt đau đớn, vĩnh viễn không thể vượt qua rào cản lương tâm. Lúc nhận được tin tức ấy trái tim ta cũng đau đớn tựa như dao cắt, nhưng lại không cảm thấy chất nữ của mình đã làm sai chuyện gì.’’

Lão thái quân đảo mắt nhìn tất cả triều thần xung quanh, gằn từng tiếng từng tiếng vô cùng rõ ràng: “Ta tin rằng từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận, cho dù… Cho dù cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ quyết định bắn ra mũi tên ấy, bởi vì trong lòng nàng, trung quân ái quốc, bảo vệ non sông còn quan trọng hơn cả giữ trọn hiếu đạo. Nếu không có mũi tên kia của nàng, lòng quân sẽ không vững như bàn thạch, ý chí chiến đấu của tướng sĩ sẽ không sục sôi kiên cường, Đại Ngụy ta sẽ không thể dành được chiến thắng vẻ vang như hiện tại. Lúc chư vị buộc tội nàng, tất nhiên đã cho rằng nàng làm sai, tất nhiên đã cho rằng giữa Thiên tử, non sông đất nước và phụ mẫu gia tộc, nàng phải lựa chọn phụ mẫu gia tộc. Các ngươi xem trọng hiếu đạo hơn trung nghĩa, “một người” đối với các ngươi còn nặng hơn cả non sông đất nước, ta không dám can thiệp vào suy nghĩ của các ngươi, nhưng cũng không thể gật đầu bừa bãi. Gia huấn Lâm gia truyền lại cho con cháu suốt mấy trăm năm, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ vững tám chữ - sống phải trung quân, chết vì tổ quốc. Chúng ta chỉ biết có “quốc” không biết có “gia”, chẳng lẽ như thế cũng là sai lầm sao?’’

*Nguyên văn: Sinh đương trung quân, tử diệc tử quốc: Đại ý của câu nói này là sống phải trung thành với vua, chết cũng phải hy sinh cho tổ quốc.

Lão thái quân chậm rãi quỳ xuống, nước mắt rơi đầy mặt dập đầu một cái, đanh thép nói: “Lâm gia chúng ta từ thế hệ này qua thế hệ khác đều trung quân mà chết, tấm lòng trung trinh sáng tỏ này có nhật nguyệt chứng thực, cầu xin Hoàng thượng minh giám!’’ Giọng nói đanh thép vang dội có lực trong từng câu từng chữ của bà vẫn còn vang vọng trong đại điện, khiến chư vị triều thần có mặt nơi này hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất, không dám ngước mắt nhìn lên sắc mặt của Hoàng đế lúc này.

Đứng trong đại điện, ở trước mặt Thiên tử, ai dám nói phụ mẫu gia tộc của mình còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc Đại Ngụy và Thiên tử? Những lời này của lão thái quân thực sự đã đánh vào mặt tất cả những viên quan đang cố gắng buộc tội Lâm Đạm, cũng khiến Hoàng đế lộ ra vẻ xúc động không thôi.