Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 70: Chiến thần (16)

Đinh Mục Kiệt đứng ở trên đài quan sát cuộc chiến tâm tình vô cùng kích động. Những chiếc hố vùi lấp chiến mã, gậy dò đường, lưỡi liềm dùng trong chiến đấu, cờ hiệu truyền tin và tất cả những chiến lược chiến thuật ấy đều do hắn nghĩ ra, vốn dĩ hắn nên dự liệu được trước mọi chuyện mới đúng. Nhưng khi nhìn thấy chiến thuật của mình phát huy được tác dụng, nhìn thấy Lâm Đạm liều chết xông vào trận địa của quân địch lại khiến hắn cảm thấy hưng phấn hơn nhiều.

Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng lưng mang theo khí thế đánh đâu thắng đó ấy mà trái tim đập mạnh đến nỗi ngay cả huyết dịch trong người cũng không thể ngừng sôi trào. Một người chưa từng trải qua kiếp trước không bao giờ có thể hiểu được tâm trạng của hắn vào giờ phút này. Cũng bởi vì thất bại trong trận chiến ngày hôm nay, Đại Ngụy hoàn toàn bị người Hung Nô đánh gục, từ đó rơi vào tình trạng hỗn loạn chia năm xẻ bảy.

Sau đó hắn phụ tá Cửu hoàng tử lên ngôi, mặc dù bản thân quyền cao chức trọng, là người có quyền lực trong triều đình nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể nào thay đổi tình hình càng ngày càng thối nát của Đại Ngụy. Hằng năm, Đại Ngụy phải dâng cho Hung Nô một số lượng lớn cống vật có giá trị khổng lồ, còn phải đưa công chúa sang hòa thân, bách tính vùng biên cương thường bị quân Hung Nô tàn sát gần như không còn một bóng người nhưng không ai không dám phản kháng.

Một triều đại Đại Ngụy đã từng được vạn quốc thần phục biến thành một con thú bị nhốt trong l*иg sắt chỉ còn kéo dài chút hơi tàn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị người Hung Nô hoàn toàn thắt cổ. Lúc Đinh Mục Kiệt chết đại ngụy vẫn còn đang gian nan chống đỡ, chưa bị diệt vong, nhưng hắn sớm đoán trước được kết cục như vậy cho nên trong lòng khó có thể tiêu tan. Trùng sinh sống lại, ngoài trừ cưới Lâm Uyển, cứu Lâm phủ tránh khỏi kiếp nạn diệt môn, thực ra hắn vẫn còn có một nguyện vọng xa vời và khó thực hiện hơn nữa chính là phục hồi đất nước, cứu bách tính muôn dân thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

Nhưng lý trí lại nói cho Đinh Mục Kiệt biết rằng, ngay cả khi hắn đã sống qua hai kiếp, biết trước được rất nhiều tiên cơ đi chăng nữa thì đến cuối cuộc đời mình, nguyện vọng này có lẽ cũng chỉ là một nguyện vọng hão huyền mà thôi. Kiếp trước hắn dốc hết sức lực, dốc hết tâm huyết nhưng cũng chỉ đổi lại được mười mấy năm thái bình của Đại Ngụy, đời này có lẽ phải trả giá nhiều hơn nữa, nỗ lực nhiều hơn nữa mới có thể cứu vãn tình thế nguy cấp. Nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng, chỉ với trận chiến này, chỉ với một người, thứ ánh sáng rạng đông mà hắn đã từng nằm mơ cũng không nằm mơ được lại chậm rãi ló dạng tại nơi biên cương khói lửa chiến tranh không ngừng nghỉ này.

Nhìn thấy đội kỵ binh Hung Nô đại bại chạy trốn, nhìn thấy quân đội Đại Ngụy tiến bộ vượt bậc, thế như chẻ tre, Đinh Mục Kiệt đã mừng đến rơi nước mắt, những cảm xúc đang trào dâng trong lòng khó có thể đè nén. Hắn tung người lên ngựa, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ hăng hái hăm hở của một người thiếu niên khí phách, cất giọng nói: “Đi, chúng ta nghênh đón huynh đệ ta chiến thắng trở về!’’

“Vâng!’’ Những binh lính đứng trên vọng gác xem trận chiến với hắn cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Đoàn người vội vã chạy về phía doanh trại, vừa khéo gặp được những anh hùng đang đánh ngựa trở về từ chiến trường. Vết máu trên người bọn họ vẫn chưa khô, trên mặt còn hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt từng người từng người lại sáng rực hơn bao giờ hết.

“Lâm Đạm, cảm ơn ngươi!’’ Đinh Mục Kiệt không thể kìm nén được sự kích động của mình, vừa nhảy xuống ngựa đã lập tức chạy nhanh về phía Lâm Đạm, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực mình, dùng sức vỗ vào sống lưng nàng. Hốc mắt hắn đều đã đỏ bừng, rất muốn bật khóc thành tiếng nhưng lại gắng gượng nhịn xuống. Trận thắng này hoàn toàn xoay chuyển vận mệnh của Đại Ngụy, không chỉ hắn phải nói lời cảm tạ với Lâm Đạm mà bách tính trên khắp thiên hạ này đều phải cảm tạ nàng.

Vào khoảnh khắc này nàng hoàn toàn không biết được chính mình đã tạo ra một kỳ tích như thế nào, đã cứu vớt con dân sắp rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bóng ra khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng như thế nào đâu. Nếu… nếu kiếp trước hắn không ngăn cản nàng, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi đúng không?

Mỗi lần Đinh Mục Kiệt nghĩ đến vấn đề này là lòng hắn lại quặn đau một lần, sự chua xót trong mắt càng trào dâng mãnh liệt.

Không đợi hắn giải bày trọn vẹn cảm xúc của mình, một bàn tay to lớn đã kéo hắn ra, Lý Hiến trêu chọc nói: “Quân sư đại nhân, ngươi cũng cho ta một cái ôm thắng lợi được không? Nếu không có kế sách của ngươi thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không thể giành được chiến thắng dễ dàng như thế. Công lao của quân sư thực sư rất to lớn, sau khi trở về ta nhất định sẽ thỉnh tấu lên phụ hoàng biểu dương thành tích của ngươi.’’

Đinh Mục Kiệt vội vàng ôm lấy hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn tựa như hai huynh đệ tốt của nhau.

Hầu hết người trong quân đội đều phóng khoáng hào sảng, kề vai sát cánh bên nhau là chuyện thường tình, huống chi Lâm Đạm võ nghệ cao cường, uy danh vang dội lừng lẫy, đã không còn ai đối xử với nàng như một nữ nhân thực sự, dĩ nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy nàng ôm ấp với nam nhân khác. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, cần phải ăn mừng một phen mới được.

Kết quả thất bại của trận chiến này đã dập tắt một phần kiêu căng ngạo mạn của người Hung Nô, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không dám dẫn binh đến trêu chọc Đại Ngụy nữa. Còn quân đội Lâm gia thông qua cuộc chiến này cũng đã tìm ra cách đối phó với bọn người Hung Nô, sau này chỉ cần tăng cường huấn luyện, từ từ cải tiến vũ khí trang bị quân sự, lại có Lâm tướng quân trấn giữ ở nơi này, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ thành lập được một đội quân còn hùng mạnh hơn cả kỵ binh tinh nhuệ của Hung Nô. Đến lúc đó bọn họ không cần phải dùng thủ đoạn để chiến thắng nữa mà sẽ chiến đấu bằng chính thực lực của mình, bọn họ sẽ hoàn toàn đánh bại quân đội Hung Nô!

Thắng lợi, đặc biệt là một chiến thắng áp đảo sẽ thúc đẩy những binh sĩ này xây dựng cho riêng mình sự tự tin và ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trước kia, quân đội Đại Ngụy chỉ cần vừa nghe thấy tiếng kèn hiệu của kỵ binh Hung Nô thì trong lòng đã cảm thấy sợ hãi không dám ứng chiến, nhưng bây giờ bọn họ nhiệt tình chiến đấu, cũng khát vọng được chiến đấu.

Đương nhiên những tình huống như thế này cũng chỉ nhằm vào quân đội Tây Chinh do Lâm Đạm chỉ huy, còn mấy đội quân khác vẫn rất khó có thể thoát khỏi bóng ma thiết kỵ Hung Nô. Nhưng Đinh Mục Kiệt tin rằng chỉ cần cho Đại Ngụy quốc nhiều thời gian hơn nữa, nó nhất định sẽ trở nên hùng mạnh, có quân đội Tây Chinh trấn thủ biên cương, bách tính nhất định có thể an ổn sống qua ngày.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn xem nhẹ sự ích kỷ và ngu xuẩn của tầng lớp quan lại Đại Ngụy quốc. Không đợi quân đội Tây Chinh củng cố chiến tích lần này một cách triệt để, hoàn toàn đẩy lùi toàn bộ tàn quân Hung Nô thì đám người Thái tử, Khang vương, Cửu hoàng tử ở Kinh thành đã vội vã xông vào cướp đoạt công trạng.

Bữa tiệc mừng công vừa trôi qua khoảng chừng hai tháng, ngay khi Lâm Đạm vẫn đang bận rộn tấn công tàn quân Hung Nô trên thảo nguyên, cướp bóc thêm nhiều tiền bạc lương thực thì một đạo thánh chỉ đã được gửi đến quân doanh nói rằng nàng thân là nữ tử, căn bản không được phép nhập ngũ, ra lệnh cho nàng buộc phải lập tức trao trả lại chức vị tướng quân, quay về kinh thành thỉnh tội, đồng thời nhấn mạnh yêu cầu nàng giải thích rõ ràng về hành động gϊếŧ chết chính phụ thân ruột thịt của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

Nàng mang trên người công lao to lớn nhưng cuối cùng lại không nhận được nửa câu khen ngợi, toàn bộ thánh chỉ đều là những lời nói mang hàm ý khiển trách luận tội, cho đến cuối cùng mới tỏ vẻ trấn an một câu, nói rằng xem xét đến sự trung thành kiên cường của toàn bộ Lâm gia, triều đình sẽ không trách phạt quá mức nặng nề với nàng, để nàng có thể yên tâm trở lại Kinh thành. Trang vương thân là nhi tử của Hoàng đế cũng chỉ được khen thưởng hậu hĩnh một phen nhưng lại không để hắn tiếp tục đảm nhận chức vị chủ soái, mà thay vào đó là điều động một nhánh Ngự lâm quân đặc biệt đến đón hắn trở về hoàng cung, lệnh cho hắn nhanh chóng thay quân* với Khang vương cũng chính là người đến ban thánh chỉ.

*Thay quân: Thay đổi binh lính đồn trú và canh phòng.

Một chiến công vĩ đại như vậy cứ thể bị san bằng sạch sẽ, thay vào đó lại để cho những kẻ rảnh rỗi co đầu rụt cổ ở kinh thành ngồi mát ăn bát vàng…

Lý Hiến thậm chí còn chưa nghe xong thánh chỉ mà đã nghẹn thành một bụng lửa giận, vừa định đứng dậy lý luận với Khang vương thì Lâm Đạm đã đưa tay ra, dùng sức ấn chặt bờ vai của hắn, không tiếng động nói: “Bình tĩnh, tạm thời đừng nóng nảy.’’

Lý Hiến lập tức bình tĩnh lại, miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận thánh chỉ. Đinh Mục Kiệt và các tướng sĩ khác cũng đều đang cố gắng kiềm chế bản thân, không thể xung đột với Khang vương.

Lần này Khang vương mang theo chiến tướng tâm phúc của mình đến thay quân cùng với Trang vương. Công lao của Lâm Đạm quá lớn, uy danh quá cao, chỉ trong vòng năm sáu tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn thu phục lòng quân của các binh sĩ Tây Chinh, xông vào chiến hào của Đại Ngụy, toàn thân toát ra một sức quyến rũ và cá tính đặc biệt khó có thể diễn tả thành lời, quả thực là đại anh hùng trong cảm nhận của bách tính, là một nhân vật truyền kỳ chỉ tồn tại trong những cuốn bản thoại xa xưa. Ở biên cương, bách tính chỉ biết Lâm Đạm, không biết Hoàng đế, nghe được tin Lâm Đạm đi qua, cách hơn mười dặm đã cung kính dập đầu bái lạy; Ở trong quân doanh, tướng sĩ chỉ biết Lâm Đạm, không biết Hoàng đế, thánh chỉ của Hoàng đế thậm chí còn không có hiệu lực bằng một câu hiệu lệnh của Lâm Đạm… Những lời này liên tục truyền đến Kinh thành xa xa hết lần này đến lần khác làm chướng tai Hoàng đế, dĩ nhiên hắn sẽ không mặc kệ để Lâm Đạm tiếp tục trấn giữ biên cương được nữa.

Tóm lại, vì muốn cướp đoạt công lao, Khang vương và bè phái của mình không từ bất cứ thủ đoạn nào cố gắng bôi nhọ thanh danh Lâm Đạm nhằm kéo nàng xuống ngựa và thay thế bằng người của mình. Ngoại trừ tiếp quản quân đội Tây Chinh, Khang vương còn có một sứ mệnh khác đó chính là đàm phán với bộ tộc Hung Nô, nhanh chóng ký kết hiệp ước hoà bình, kết thúc chiến loạn kéo dài mấy chục năm trời. Một phần chiến tích này đã đủ để lưu danh sử sách, là tiền đề vốn liếng để tranh đoạt chức vị Thái tử. Khang vương nóng lòng muốn nắm chắc thành công, lại sợ Trang vương tranh đoạt công lao với mình nên ngay trong đêm đó đã thúc giục bọn họ khởi hành.

Đêm đến, Lý Hiến và Đinh Mục Kiệt bí mật bàn bạc kế sách trong doanh trướng hơn nửa canh giờ, lúc này mới quyết định xuất phát.

Lâm Đạm sớm đã ngồi vững trên yên ngựa, lẳng lặng chờ đợi bọn họ, phía sau nàng là Lâm Thanh với hốc mắt đỏ bừng và từng cỗ quan tài đen nhánh nối đuôi nhau. Lần này bọn họ muốn mang tất cả con cháu Lâm gia đã vì nước hy sinh thân mình trở về kinh thành, xuống mồ an nghỉ.

“Ngươi thực sự không cảm thấy không cam lòng chút nào sao?’’ Lý Hiến thúc ngựa đến gần Lâm Đạm, nhỏ giọng hỏi.

“So với việc ngồi đây không cam lòng hay oán giận, đối với ta mà nói được nhanh chóng đưa người thân đã mất trở về quê hương an táng mới là điều quan trọng hơn tất cả.’’ Lâm Đạm kẹp chặt lưng ngựa, giọng điệu rõ ràng lưu loát: “Xuất phát thôi.’’

“Trở về đi!’’ Lâm Thanh phất phất tay với các tướng sĩ đưa tiễn bọn họ, sau đó theo sát phía sau tỷ tỷ.

Nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của bọn họ, một lúc lâu sau Lý Hiến vẫn không thể phục hồi lại tinh thần. Đinh Mục Kiệt thở dài nói: “Trong lòng Lâm Đạm ắt hẳn sẽ có câu trả lời có riêng mình, giữa tình cảm và lý trí, quyền thế và người nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ có lẽ nàng rõ ràng hơn ai hết.’’

Lý Hiến bỗng nhiên bật cười khe khẽ, dùng giọng nói ôn nhu dịu dàng nói: “Một người tầm thường như ta sao có thể so sánh với nàng chứ! Nhanh chóng đuổi kịp thôi, nếu không tiên nữ sẽ bỏ lại chúng ta phía sau đấy!’’

Giọng điệu Lý Hiến tựa như đang trêu đùa nhưng tốc độ đuổi theo lại không chậm chút nào. Đinh Mục Kiệt vội vàng đuổi theo, nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ kiên cường của Lâm Đạm phía trước, ánh mắt trở nên vô cùng u ám. Hắn biết, Lý Hiến không hề nói giỡn, trong lòng hắn hay cũng chính là trong lòng Đinh Mục Kiệt, Lâm Đạm là một sự tồn tại siêu phàm thoát tục. Nàng dũng cảm gan dạ, lại trọng tình trọng nghĩa, bọn họ khát vọng được đến gần nàng, khát vọng được nàng ưu ái xem trọng nhiều đến nhường nào có lẽ chỉ có ông trời và chính bản thân bọn họ mới biết được.

Nhưng dường như Lâm Đạm lại không hề có cảm giác về những lần cố ý vô tình tiếp cận hay trong sáng ngoài tối xum xoe của hai người bọn họ. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn phân biệt được nặng nhẹ, trận chiến khốc liệt đã đánh xong, lão thái quân vẫn đang ngóng trông nàng mang người thân trở về Kinh thành đoàn tụ, dĩ nhiên nàng sẽ không trì hoãn thêm nữa. Về phần những thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi lục đυ.c đấm đá nhau đó thì liên quan gì đến nàng cơ chứ?

Lâm Đạm một lòng một dạ tập trung tinh thần lên đường, nhưng lại không thể nào ngờ được trên đường lại gặp một đám thích khách chặn lại. Mục tiêu đầu não quan trọng nhất của bọn họ chính là Trang vương Lý Hiến, tiếp theo mới là chính mình, thân là chiến hữu đã từng vào sinh ra tử, Lâm Đạm không thể trơ mắt nhìn Trang vương bị hại, dĩ nhiên phải ra tay bảo vệ.

So với việc ra chiến trường gϊếŧ địch, dường như Lâm Đạm càng am hiểu đấu võ trực diện như thế này hơn cả, chỉ cần nhấc thanh đao của mình lên thì lập tức như bị một cỗ máy gϊếŧ chóc khống chế, không thể dừng tay. Vì muốn cho chính mình gϊếŧ người càng thêm sảng khoái, nàng chỉ về phía chiếc cầu treo phía sau nói: “Các ngươi hãy đi trước đi, ta sẽ cản ở phía sau!’’

Đám người Lý Hiến biết rõ thực lực của Lâm Đạm, để tránh cản trở nàng, bọn họ nhanh chóng đi qua cầu treo. Còn Lâm Đạm từ đầu đến cuối vẫn canh giữ ở đầu cầu, chưa từng cho phép đám thích khách này bước dù chỉ một bước. Nàng gϊếŧ người đến đỏ cả mắt khiến đám thích khách không khỏi sợ hãi, nhưng vì phải hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ lại chuyển hướng xuống tay vào chiếc quan tài mà Lâm Thanh đang bảo vệ. Mắt thấy quan tài đã bị thích khách chém đứt dây thừng, sắp rớt xuống khe núi phía dưới, Lâm Đạm vội vàng đưa tay kéo lên, kết quả quan tài được kéo lên cầu treo, còn bản thân nàng lại rơi xuống.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Đạm lớn tiếng quát: “Đừng quan tâm đến ta, lập tức cắt đứt dây cầu, chạy về Kinh thành!’’ Vừa dứt lời, cả người nàng đã rơi xuống dòng nước đang chảy xiết, cuối cùng biến mất.

Lâm Thanh không dám không nghe theo lời nói của tỷ tỷ, cho dù trong lòng đau đớn căm hận muốn chết nhưng vẫn đỏ mắt chở chiếc quan tài đi qua rồi chém đứt dây thừng, cắn răng rời đi. Đám thích khách thăm dò vòng quanh khe núi sâu hơn chục trượng này một lúc, xác định không có cách nào vượt qua, chỉ có thể hậm hực dừng tay, không gϊếŧ được Lý Hiến nhưng lại bất ngờ đánh chết Lâm Đạm, cũng coi như bọn họ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về báo cáo kết quả cho chủ nhân.