Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 69: Chiến thần (15)

Kỵ binh vốn dĩ đã xưng bá xưng vương trong dã chiến, nhưng kỵ binh tinh nhuệ lại hoàn toàn khác biệt với kỵ binh thông thường, không chỉ các tướng sĩ được trang bị lớp áo giáp dày nặng lên người, đao thương bất nhập mà ngay cả trên người những con chiến mã cũng mặc tầng tầng lớp lớp áo giáp, sức tấn công kinh người. Một tên kỵ binh bình thường đủ để đối phó với sáu bảy bộ binh, nhưng một tên kỵ binh tinh nhuệ phải đối phó với mười mấy hai mươi bộ binh cũng không thành vấn đề.

Nhất là ở trong những cuộc chiến công thành, tác dụng của kỵ binh tinh nhuệ còn lớn hơn nữa. Chỉ cần sở hữu một đội kỵ binh với nhân số hơn năm vạn người thì đã có thể dễ dàng đóng chiếm được một thành trì. Phần lớn binh lính thủ thành đều là bộ binh, mỗi lần ra khỏi thành ứng chiến, lúc cánh cửa thành mở ra và đóng lại, số lượng bộ binh chạy ra cũng rất có hạn, thường chưa kịp bày binh bố trận thì đã bị lực lượng kỵ binh này đánh cho tan tác đội hình, quả thực không còn chút sức lực đánh trả nào. Cũng vì thế mà đội kỵ binh của Mạc Khiếu có thể kiêu ngạo tung hoành ngang dọc trên vùng thảo nguyên này, chẳng e dè bất cứ kẻ thù nào, sau khi tiến vào Trung Nguyên lại càng bất khả chiến bại.

Với tình hình trước mắt, có thể nói đội quân Lâm gia sắp phải đối mặt với một lực lượng tựa như cơn ác mộng thực sự. Cũng may trước đó Lâm Đạm đã thống lĩnh đại quân giành được một trận đại thắng có ý nghĩa cực lớn trong việc cỗ vũ tinh thần ý chí chiến đấu của các tướng sĩ, lại đoạt được rất nhiều chiến mã và áo giáp để cho bọn họ thay đổi trang bị vũ khí. Hơn nữa nàng còn đích thân huấn luyện năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ rồi dẫn bọn họ rong ruổi cướp bóc trên thảo nguyên, tràn ngập khí thế huyết sát, có thể mới mở ra một số cơ hội giành được chiến thắng cho trận chiến khốc liệt này.

Xa xa, tiếng trống trận không ngừng rầm rầm vang dội, Lâm Đạm đã mặc trên người bộ áo giáp nặng trịch, chậm rãi đi về phía chiến mã của mình. Nàng đi giữa một đám nam tử hán vạm vỡ tựa như những tòa tháp bằng sắt, dáng người thoạt nhìn càng thêm mảnh khảnh gầy yếu nhưng khí thế lại không hề bị áp chế chút nào. Lúc nàng đi đến, những tướng sĩ đứng hai bên đồng loạt cởi mũ sắt xuống, nửa quỳ hành lễ, bọn họ thực sự sùng kính Lâm Đạm từ tận đáy lòng, sớm đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với tài năng của nàng và nguyện một lòng trung thành. Nếu không có nàng thì sẽ chẳng có đội quân Lâm gia như bây giờ, càng không có đội kỵ binh mạnh mẽ như hổ như sói khiến người Hung Nô phải dè chừng thế này.

Chiếc áo giáp nặng năm sáu chục câm mặc ở trên người Lâm Đạm tựa như không có sức nặng vậy, nàng cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, cất cao giọng nói: “Xuất phát.’’

“Lâm Đạm!’’ Một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên khiến nàng phải dừng chân ngừng lại.

Đinh Mục Kiệt chậm rãi đi về phía trước, gượng cười nói: “Lâm Đạm, ta xin chúc ngươi vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi nhất định phải cẩn thận.’’

Lâm Đạm còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì Lý Hiến đã tính trước mọi việc mở miệng nói: “Có một mãnh tướng như Lâm tướng quân đây trợ giúp công thêm một quân sư giỏi giang như Minh Đức phụ tá, trận chiến này Đại Ngụy ta nhất định sẽ giành thắng lợi. Không cần nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi, ngươi cứ yên tâm chờ chúng ta chiến thắng trở về.’’

Minh Đức chính là tên tự của Đinh Mục Kiệt, mấy ngày nay hắn tận tâm tận lực bày mưu tính kế cho Lý Hiến, hai người từ những người xa lạ nhanh chóng biến thành bằng hữu tri kỷ của nhau.

Sau khi đoàn người nói lời tạm biệt xong, chiến mã lập tức đồng loạt xuất phát tạo thành một mảnh cát vàng cuồn cuộn. Cát bụi làm mờ bóng lưng Lâm Đạm, cũng làm mờ ánh mắt của Đinh Mục Kiệt. Hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi và chua xót đang trào dâng trong lòng mình, đợi đến khi đại quân xa dần không nhìn thấy nữa mới khoát tay nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ cao nào đó theo dõi trận chiến.’’

Một hàng binh lính phía sau lập tức hộ tống hắn đến vọng gác cao gần đó, bây giờ hắn là quân sư của Trang vương, lại liên tục bày mưu tính kế góp phần giành chiến thắng cho nên rất có địa vị trong quân đội này.

Hai quân chạm trán nhau ở một vùng đất bằng phẳng, mỗi bên đều lần lượt triển khai trận địa riêng của mình. Nghiêm túc mà nói lực lượng của quân đội Lâm gia còn nhiều hơn đội quân của Mạc Khiếu khoảng chừng mười vạn người, nhưng mười vạn người này đều là bộ binh, đứng trước mặt kỵ binh tinh nhuệ mà nói căn bản chẳng là gì cả. Nhưng Mạc Khiếu cũng không vì thế mà tỏ ra khinh thường quân đội Lâm gia, mấy ngày nay hắn không ngừng nhận được tin tức từ mật thám bên đó biết được những chiến tích và uy danh của Lâm Đạm, trong lòng lại vô thức sinh ra một cảm giác thưởng thức lẫn nhau với nàng.

Nhìn gương mặt tuyệt đẹp nhưng đồng thời cũng lạnh lùng đến mức tận cùng ấy của Lâm Đạm, hắn không nhịn được vỗ tay cười to: “Tốt lắm, đây mới là đối thủ trong tưởng tượng của Mạc Khiếu ta.’’

Lâm Đạm vẫn sừng sững không nhúc nhích.

Mạc Khiếu cũng không khiêu chiến mà trực tiếp khoát tay ra lệnh: “Tấn công!’’

Kỵ binh tinh nhuệ Hung Nô mặc trên người bộ thiết giáp nặng nề tựa như một bức tường nặng nề nhưng không kém phần mạnh mẽ rầm rập áp đến. Một kỵ binh đứng trước quân đội Lâm gia bỗng nhiên giơ lá cờ nhỏ trong tay lên quơ quơ mấy cái, binh linh phía sau lập tức bắt đầu dàn trận, bộ binh trật tự ngay ngắn chạy lên phía trước, mười người một hàng, năm người một hàng, đan xen lẫn nhau tạo thành một phương trận*, lật ngược đội hình bảo vệ kỵ binh ở phía sau lưng mình.

*Phương trận: Ma trận hình vuông.

Kỵ binh đối đầu với kỵ binh mới chính là lựa chọn tối ưu nhất, bộ binh đối đầu với kỵ binh chẳng khác nào dâng thức ăn miễn phí cho quân địch. Mạc Khiếu không biết quân đội Lâm gia đang giở trò quỷ gì, trong lòng có chút chần chừ do dự, nhưng một chút chần chừ do dự này cũng không thể nào khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi với quân đội Đại Ngụy.

Tiếng vó ngựa rầm rập dần dần đến gần nhưng phương trận bộ binh của quân đội Lâm gia vẫn vững vàng cố thủ ở phía trước, chưa từng lui về phía sau dẫu chỉ một bước, còn kỵ binh của bọn họ cũng thoải mái được bộ binh bảo vệ, không hề có ý định tiến lên chặn đánh.

Hai trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, một trăm trượng, mắt thấy quân địch càng lúc càng áp sát đến gần nhưng từ đầu đến cuối quân đội Lâm gia vẫn không có phản ứng lại, tựa như đang đứng đó chờ chết vậy. Những tình huống như thế này hiển nhiên không phù hợp với lẽ thường, trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám! Mạc Khiếu vừa mới nghĩ đến đây thì đã nhìn thấy đội kỵ binh dẫn đầu xông về phía trước đột nhiên lọt vào hố bẫy đã được đào sẵn, những kỵ binh phía sau không kịp hãm lại, đồng loạt dẫm đạp lên người bọn họ, tạo thành thương vong lớn hơn nữa.

Mạc Khiếu chăm chú nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện trên thảo nguyên bằng phẳng chẳng biết từ lúc nào đã bị quân đội Lâm gia đào thành từng chiến hào rồi đắp một tầng lưới bằng trúc lên miệng hố, sau đó tiếp tục rải một tầng cỏ lên trên cùng, từ xa nhìn lại căn bản không thể nào phát hiện ra được điều gì bất thường. Những chiến hào này tựa như từng cái miệng khổng lồ sâu hun hút, bất ngờ tập kích nuốt chửng sạch sẽ kỵ binh Hung Nô, chờ đến khi những kỵ binh phía trước lấp đầy từng chiếc hố này thì kỵ binh phía sau mới có thể đi qua.

Binh lính và chiến mã phải mặc trên người lớp áo giáp nặng về vốn đã hành động không tiện, sau khi ngã xuống căn bản không có thời gian bò dậy thì đã bị vó sắt của binh lính phía sau nghiền nát. Cũng may Mạc Khiếu vì muốn kiểm soát trận địa nên mới không dẫn đầu xông lên, nếu không lần này cũng sập bẫy của đối phương. Bây giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi, binh lính Hung Nô chỉ có thể phớt lờ đồng đội đang nằm dưới móng ngựa mình, tiếp tục xông về phía trước.

Quân đội Lâm gia vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ, chờ đến khi kỵ binh Hung Nô áp sát vừa đủ mới rút một cây gậy dò đường* từ phía sau ra, ôm chéo trước người. Phương trận vốn dĩ đang chỉnh tề ngay ngắn bỗng nhiên biến thành từng con nhím xù lông, căn bản không thể nào đến gần. Vó ngựa kỵ binh Hung Nô không hãm được tốc độ của mình mạnh mẽ tông vào những hàng rào gậy dò đường ấy, lại gây ra nhiều thương vong hơn nữa..

(*Gậy dò đường hay còn gọi là gậy ngăn ngựa. Hình ảnh.)

Một binh lính Đại Ngụy vừa chạy ra phía sau vừa không ngừng vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay mình, quân đội Lâm gia thấy tín hiệu này lập tức dàn binh bố trận thay đổi trận địa. Đám bộ binh ngồi canh giữ ở hàng đầu tiên nhanh chóng vứt bỏ gậy dò đường đã bị gãy nát, đồng loạt chạy về phía sau, lúc này lực lượng kỵ binh hạng nhẹ Lâm gia vẫn luôn núp ở phía sau mới chạy lên phía trước, vũ khí cầm trong tay không phải đao kiếm thương giáo thông thường mà là một loại lưỡi liềm dùng trong chiến đấu dài chừng sáu thước. Bọn họ không dùng những lưỡi liềm này thu hoạch thủ cấp của quân địch mà khom lưng cúi người xuống, dùng lưỡi dao sắc bén tấn công vó ngựa kỵ binh.

Đội kỵ binh tinh nhuệ của Hung Nô từ đầu đến chân đều được bao bọc trong lớp áo giáp dày nặng, có thể nói đao thương bất nhập, ngay cả chiến mã của bọn họ cũng được trang bị giáp sắt thật dày, ngoại trừ đôi mắt và bốn chi phía dưới thì gần như chẳng còn chỗ nào có thể xuống tay. Quân đội Lâm gia cũng đã nhận ra được chính nhược điểm này, một bị làm vó ngựa bị thương, những chiến mã mang trên mình trăm cân giáp sắt này sẽ lập tức ngã xuống khiến cho quân địch cho dù có nhiều thời gian hơn đi chăng nữa cũng không thể bò dậy nổi. Lớp giáp sắt nặng nề ấy có tác dụng bảo vệ bọn họ khỏi đao kiếm nhưng đồng thời cũng hạn chế khả năng hành động của bọn họ.

Sau khi chém đứt vó ngựa, đội kỵ binh Đại Ngụy nhanh chóng áp sát, di chuyển qua lại vô cùng linh hoạt giữa hàng ngũ kỵ binh Hung Nô, khiến chúng đồng loạt bị thương rồi ngã xuống. Thường thường một con ngựa ngã xuống thì đám ngựa phía sau cũng sẽ ngã xuống, gây ra thương vong vô cùng nặng nề. Từ trước đến nay kỵ binh Hung Nô thực sự chưa bao giờ được nghe thấy, chưa từng được nhìn thấy vũ khí và chiến lược như thế này, hoàn toàn bị đánh lừa một cách dễ dàng.

Mắt thấy kỵ binh Hung Nô từng đám từng đám lần lượt ngã xuống, về phương diện nhân số và sức chiến đấu đã không còn chiếm ưu thế lớn như lúc đầu, Lâm Đạm mới thống lĩnh năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ của mình từ phía sau phi nhanh ra, tùy ý vung đao chém gϊếŧ. Lúc này quân đội Lâm gia lại không sử dụng bất kỳ chiến thuật chiến lược nào đáng kể, bọn họ cũng giống như người Hung Nô, triển khai cách gϊếŧ chết tại chỗ. Bọn họ không ngừng rong ruổi trên thảo nguyên mấy tháng trời, sớm đã gϊếŧ người đến đỏ cả mắt, đi đến bất cứ chỗ nào đều tạo thành thế như chẻ tre khiến kỵ binh Hung Nô vứt hết vũ khí áo giáp, khó có thể chống đỡ. Mạc Khiếu bị một loạt những biến hóa liên tiếp này làm cho tâm thần đại loạn, mắt thấy Lâm Đạm đang xách đao chạy thẳng về phía mình, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.

Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi nhưng quân đội Đại Ngụy lại thay đổi lớn đến thế. Bọn họ ngoan cường, tàn nhẫn, dùng mãnh, ý chí chiến đấu sục sôi hơn rất nhiều so với kỵ binh Hung Nô. Những con hổ bệnh không răng được nuôi trong nhà này bây giờ đã biến thành những con sư tử oai hùng, bầy sói trên thảo nguyên đã không còn là đối thủ của chúng nữa rồi!

“Rút lui, mau rút lui!’’ Mạc Khiếu khàn cả giọng gào thét. Vừa mới khai chiến chưa đầy nửa canh giờ mà bảy vạn kỵ binh tinh nhuệ của hắn đã bị tàn sát hơn một nửa, nếu lúc này không bỏ chạy thì toàn bộ thân nhân của hắn sẽ phải chôn vùi ở chốn này. Mặc dù hắn là Thiền Vu Hung Nô nhưng rất nhiều bộ lạc ngoài mặt thì thần phục hắn nhưng trong lòng lại âm thầm che dấu tâm tư khác thường. Nếu lực lượng quân sự của hắn không đủ hùng mạnh để trấn áp những người này thì tương lai nhất định sẽ bị bọn họ cắn trả.

Công chiếm trung nguyên vốn dĩ là miếng bánh nướng lớn hắn vẽ ra để đánh lạc hướng sự chú ý của những người này, nhưng bây giờ miếng bánh nướng đã biến thành thuốc độc, dĩ nhiên hắn sẽ nhổ ra.

Nhưng Lâm Đạm làm sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát như thế, xách theo thanh đao đuổi theo suốt mấy trăm dặm, thẳng đến đi vào sâu trong thảo nguyên mới chịu dừng lại. Lúc nàng dẫn theo kỵ binh tinh nhuệ của mình trở lại chiến trường thì trận chiến đã kết thúc, quân đội Lâm gia gần như đã quét sạch đại quân Hung Nô với tổn thất thấp nhất và giành được thắng lợi cuối cùng.

Không còn Mạc Khiếu trấn giữ, đội quân Hung Nô còn lại đã không đủ mạnh để gây ra nỗi sợ hãi. Lâm Đạm dẫn theo kỵ binh lần lượt bao vây tiêu trừ đám tàn quân đó trên thảo nguyên, dần dần tạo ra uy danh lừng lẫy cho riêng mình. Chỉ cần nghe nói Lâm tướng quân đến, đám trẻ con Hung Nô ngay cả khóc cũng không dám khóc, lập tức chạy vào trong lều trốn. Nếu nhìn thấy vó ngựa nàng đi qua từ đằng xa, người Hung Nô sẽ bỏ lại bầy dê và lều vải của mình, vội vàng trốn thoát thật nhanh. Thường ngày chỉ có bọn họ cướp bóc của người Trung Nguyên chứ đâu đã từng gặp cảnh tượng bị người Trung Nguyên cướp bóc qua?

Lâm gia đời đời trấn thủ nơi vùng đất biên cương này, đã từng đánh nhau qua lại vô số lần với người Hung Nô, người Hung Nô hận bọn họ đến tận xương tủy, những tưởng lần này đã có thể tiêu diệt toàn bộ Lâm gia nhưng chẳng ai ngờ được rằng lại đột nhiên nhảy ra một Lâm Đạm tàn nhẫn như lang như hổ, thiếu chút nữa đã đuổi cùng gϊếŧ tận người Hung Nô. Chẳng lẽ Lâm gia thực sự là khắc tinh của Hung Nô thật sao?

Mạc Khiếu căm hận Lâm Đạm như thế nào dĩ nhiên không cần phải nhắc đến nữa rồi, nhưng cho dù là vậy hắn cũng không có cách nào tóm được đối phương. Bàn về võ công, Lâm Đạm đã rong ruổi khắp thảo nguyên này và gần như không có đối thủ; bàn về ý chí chiến đấu, Lâm Đạm chỉ biết mạnh mẽ tấn công không biết phòng thủ, mỗi một giọt máu trên người nàng đều toát ra một sự kiên cường tàn nhẫn không chết không ngừng, nếu muốn đối địch với nàng thì phải chuẩn bị tinh thần tan xương nát thịt.

Mạc Khiếu hai lần gây dựng lại đội quân nhưng cả hai lần đều bị Lâm Đạm đánh cho tan nát, từ đó cũng bắt đầu sợ hãi nàng, dần dần lui về quê nhà. Không thể chọc nổi hắn chỉ có thể trốn tránh để làm lại từ đầu, dứt khoát trình lên bức thư cầu hòa, biến chiến tranh thành tơ lụa* cùng với hoàng đế Đại Ngụy, tránh cho Lâm Đạm gϊếŧ người đến đỏ mắt, chẳng biết một ngày nào đó đuổi đến tận bộ tộc của hắn, hoàn toàn tiêu diệt người Hung Nô.

*Biến chiến tranh thành tơ lụa: Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.

Nhưng hắn nghe nói Lâm Đạm đã từng thốt ra những lời tàn nhẫn rằng muốn tiêu diệt toàn bộ người Hung Nô để báo thù cho cả nhà nàng. Chỉ trách Mạc Lệ dùng thủ đoạn quá tàn ác ép nàng đến đường cùng, nếu không bây giờ hắn cũng sẽ không bị đối phương làm cho chật vật nhếch nhác đến thế này.