Đời trước Lâm Uyển chết trong im hơi lặng tiếng, ngay cả một ngôi mộ yên nghỉ cuối cùng cũng không có, đời này người còn chưa chết nhưng phần mộ và văn bia đã được xây đẹp đẽ đàng hoàng, có thể nói đây là một sự châm chọc lớn đến nhường nào. Đinh Mục Kiệt lặng người đứng trước bia mộ suy ngẫm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đinh Hương lén lút kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Ca ca, muội nói cho huynh một chuyện, thực ra Lâm Uyển tỷ tỷ vẫn chưa chết, danh tiết của tỷ ấy đã bị hủy hoại, lão thái quân không thể chấp nhận sự thật này nên mới nói với người bên ngoài rằng tỷ ấy đã chết. Hôm qua nha hoàn của tỷ ấy đã đến tìm muội nhờ muội chuyển cho huynh một bức thư. Ca, Lâm Uyển tỷ tỷ thật đáng thương khi có một người tổ mẫu khắc nghiệt đến thế, huynh giúp tỷ ấy một lần đi, bây giờ tỷ ấy đang sống trong thôn trang ở ngoại ô kinh thành, bên người ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có.”
Không thể thông đồng với Khang vương thành công, Lâm Uyển lại lập tức nghĩ đến Đinh Mục Kiệt. Điều này cũng chẳng có gì lạ khi trước kia Đinh Mục Kiệt quá mức si tình say đắm, Lâm Uyển nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, vì thế cho đến tận bây giờ nàng vẫn còn tưởng rằng chỉ cần mình quay đầu lại thì có thể khiến Đinh Mục Kiệt mềm lòng chấp nhận nàng thêm một lần. Chỉ tiếc Đinh Mục Kiệt bị nàng lợi dụng cả đời, trái tim sớm đã vỡ nát thành ngàn mảnh, cuối cùng không thể trở về như lúc đầu được nữa rồi.
“Hương nhi, muội cũng nên trưởng thành.” Đinh Mục Kiệt liếc nhìn về phía mộ bia một lần cuối cùng rồi chậm rãi nói: “Chuyện bộ kim diêu lần trước kia là do chính tay Lâm Uyển làm hỏng, nàng không muốn đi khai báo rõ ràng để rồi làm mất lòng lão thái quân nên đã cố ý lừa gạt muội đến phủ, cố ý khơi gợi dẫn dắt muội đong đưa bộ diêu ấy, gán tội danh này nên trên đầu muội. Nàng và Khang vương là ngươi tình ta nguyện chứ chẳng phải là tình thế bắt buộc gì đâu. Hôm đó ta đến Lâm phủ thăm nàng, nàng đã cầu xin ta chủ động từ hôn với Lâm gia để tác thành cho nàng, nhưng ta không muốn mang trên mình tiếng xấu vô tình vô nghĩa nên đã từ chối. Có những người ngoài mặt nhìn lạnh lùng nhưng thực ra lòng dạ lại nóng như lửa đốt; Cũng có những người nhìn có vẻ dịu dàng thiện lương nhưng trong bụng toàn âm mưu đen tối, giống như Lâm Uyển chẳng hạn. Nếu không muốn bị nàng hãm hại một lần nữa, sau này muội nên ít tiếp xúc qua lại với nàng ta thì hơn.”
Đinh Hương nghe mà trợn mắt há hốc mồn, phải một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Ca… Ca… Những gì ca nói đều là thật sao?’’
“Ta và Lâm Uyển, rốt cuộc muội tin tưởng ai hơn?’’ Đinh Mục Kiệt không đáp mà hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là ca ca rồi!’’ Đinh Hương vội vàng đáp lời, ngay sau đó cảm thán nói: “Trời ạ, vậy là chuyện lần trước do Lâm Uyển tỷ tỷ hãm hại muội sao? Sao tỷ ấy có thể xấu xa như thế được chứ? Nàng còn bảo ca ca chủ động từ hôn để ca ca mang trên người tiếng xấu vô tình vô nghĩa, lật lọng trở mặt? Ca ca và tỷ ấy cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc thắm thiết như thế nhưng tỷ ấy lại không nghĩ cho ca ca chút nào, tỷ ấy thật đáng sợ!’’
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau này muội hãy cẩn thận một chút.” Đinh Mục Kiệt đỡ Đinh Hương lên xe ngựa, còn mình thì cưỡi ngựa chạy xuống núi. Lúc đi ngang qua một ngọn đồi cao, hắn nhìn thấy một đoàn người nghìn nghịt phía trước, hóa ra đại quân Tây Chinh hôm nay đã lên đường, chuẩn bị hành quân ra biên cương chống lại Hung Nô.
Lâm lão tướng quân và Lâm Thiết dẫn đầu đi ở phía trước đội quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, theo sau là Trang vương và một số phó tướng khác. Các nữ quyến Lâm gia đứng trong Thập Lí đình cách đó không xa dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi. Cả đời nam tử Lâm gia gần như đều trải qua nơi chốn biên ải, coi như có dịp hồi kinh cũng không được mấy tháng, còn nữ quyến Lâm gia thì an phận thủ thường trông coi nhà cửa ở kinh thành, cho dù cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đựng nỗi sợ hãi sắp mất đi người thân của mình nhưng cũng chưa từng mở miệng than khổ một tiếng.
Lâm Đạm thân là trưởng nữ Lâm gia, dĩ nhiên cũng mang trong mình dòng máu kiên cường khí phách ấy. Năm đó phải gả vào Đinh gia, nàng chưa từng khóc lóc kêu oan cho mình, chỉ yên lặng trông nom nhà cửa, chỉ cần mẫu thân và muội muội gặp chuyện khó khăn nàng đều tận tâm tận lực giúp đỡ. Nàng tốt như thế nhưng hắn chưa bao giờ quay đầu nhìn lại… Đinh Mục Kiệt nhớ lại chuyện cũ, trái tim không khỏi co rút đau đớn. Đúng lúc này, Lâm Đạm nhận ra được có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng đảo qua trên người hắn một cái rồi lập tức dời đi.
Chỉ còn Đinh Mục Kiệt giống như bị người niệm câu thần chú định thân, một lúc lâu sau vẫn không dám nhúc nhích, chờ đến khi Lâm Đạm hoàn toàn đi xa mới chậm rãi thở phào một hơi.
Hắn xấu hổ khi phải đối mặt với Lâm Đạm, nhưng lại rất muốn nhìn xem cuộc sống của nàng trôi qua như thế nào. Nếu như Lâm Đạm không thể hạnh phúc, vậy lần trùng sinh sống lại của hắn này thực sự mất đi ý nghĩa, cho nên Đinh Mục Kiệt muốn dốc hết sức lực của mình để thay đổi bi kịch của Lâm gia.
Nhưng vận mệnh chính là vận mệnh, cho dù hắn biết trước được tiên cơ, cho dù hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng tin dữ vẫn truyền đến đúng thời điểm vốn có của nó. Đại quân Tây Chinh bài trận trước Hung Nô ở Hà Sáo*, khiến đại quân Hung Nô mở rộng khu vực chiếm đóng từ phía Nam kéo dài lên phía Bắc Sơn tây và phía Bắc Thiểm Tây, Lâm lão tướng quân tử trận tại chỗ, những đứa con còn lại vì cứu người cũng hy sinh toàn bộ, Lâm tướng quân bị bắt sống, bây giờ còn chưa rõ sống chết, chỉ có con út Lâm gia canh giữ ở hậu phương may mắn thoát được một kiếp. Một Lâm gia vẫn đang tốt đẹp chỉ trong nháy mắt bỗng đứng trên bờ vực sụp đổ.
* Tên khu vực sông Hoàng uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây, cùng vùng núi Hạ Lan Sơn, Lang Sơn và Đại Thanh Sơn, Trung Quốc.
Hoàng đế cũng không vì chiến bại này mà trách tội lên đầu Lâm gia, ngược lại còn ban thưởng rất nhiều vật phẩm đến trấn an người già nữ nhân và trẻ em Lâm phủ, nhưng uy danh hiển hách của Lâm gia vẫn chịu đả kích nặng nề, từ triều đình đến ngoài dân chúng không ít người lên tiếng nghi ngờ chất vấn. Bên trong Lâm gia lúc này cũng vô cùng rối loạn, lão thái quân và Lâm phu nhân lần lượt ngã bệnh không thể dậy nổi, nữ quyến mấy phòng còn lại không thể chịu được tình cảnh này, ngày ngày chỉ biết khóc lóc than vãn, còn có mấy người thϊếp thất lén lút thu dọn đồ đạc rồi nhân lúc trời tối bỏ chạy lấy người.
Chỉ có Lâm Đạm là người bình tĩnh nhất trong nhà. Nàng mới đặt chân đến thế giới này chưa được bao lâu, chưa nói đến vấn đề có tình cảm sâu đậm với Lâm gia hay không, nhưng nàng đã trở thành nguyên chủ thì cũng nên gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ. Nàng biết Lâm Thiết nhất định chưa chết, hắn là Phó soái của đại quân Tây Chính, chính là linh hồn của đoàn quân Lâm gia, giá trị con người cực cao, người Hung Nô tuyệt đối sẽ không bao giờ gϊếŧ hắn dễ dàng như thế. Nếu bắt đầu xuất phát lên đường ngay bây giờ, ngày đêm gấp rút chạy đến biên cương thì có lẽ vẫn còn có thể nghĩ cách cứu Lâm Thiết ra ngoài.
Lâm Đạm là một người theo trường phái hành động, vừa nghĩ đến đã lập tức làm ngay, trong đêm đó nàng nhanh chóng thu dọn ít đồ đạc đơn giản và nữ trang sau đó đến chuồng ngựa chọn một con ngựa cường tráng khỏe mạnh nhất, để lại một bức thư rồi cưỡi ngựa rời đi. Nàng cầm trộm lệnh bài của Lâm phủ, thị vệ canh giữ cửa thành không dám ngăn cản lập tức mở cửa thả người, Lâm Đạm vừa mới chạy ra ngoại thành không xa thì đã thấy một nam nhân dắt một con người, đứng trên đường dẫn đến biên cương, dáng vẻ tựa như đang chờ đợi người nào đó.
“Lâm Đạm, quả nhiên ngươi sẽ bỏ nhà đi mà!’’ Nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần, nam nhân ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song, người này không ai khác chính là Đinh Mục Kiệt.
“Ngươi đang đợi ta sao?’’ Lâm Đạm kéo chặt dây chương, chậm rãi dừng lại.
“Ta cùng đi với ngươi đến biên cương được không?’’ Đinh Mục Kiệt không đáp mà hỏi lại.
“Ta đến biên cương cứu phụ thân của mình, ngươi đi theo làm gì?’’ Lâm Đạm nhíu chặt chân mày, dáng vẻ dường như rất không vui.
Đinh Mục Kiệt mỉm cười nói: “Ngươi một thân một mình lên đường, lại là nữ nhi, ta không yên lòng. Lâm gia có ân với ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ đi với ngươi.’’ Đời trước, sau khi tin dữ ở biên cương truyền đến kinh thành, Lâm Đạm cũng từng lén lút bỏ nhà ra đi nhưng lại bị hắn kịp thời phát hiện mang trở về, sau đó giam lỏng người ở hậu viện, vừa giam một cái chính là năm năm. Lúc đầu hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, không để cho nàng làm những chuyện điên rồ ngu ngốc, nhưng cuối cùng lại trở thành thủ phạm bức tử nàng. Người thân ruột thịt đều đã chết, bên cạnh nàng lại không có trượng phu và con cái có thể nương tựa vào, cộng thêm bi thương quá mức, nàng dần dần từ bỏ hy vọng sống tiếp.
Bây giờ được sống lại một lần, hắn sẽ không bao giờ ngăn cản nàng, nàng muốn làm gì hắn sẽ âm thầm giúp đỡ nàng, nàng muốn đi đến đâu hắn cũng ở bên cạnh nàng, che chở nàng, không để nàng cô đơn một mình nữa.
Lâm Đạm giơ roi lên nói: “Ngươi muốn đi cứ việc đi, ta muốn lên đường, không có thời gian dây dưa rắc rối với ngươi.’’ Vừa dứt lời nàng đã lập tức đánh ngựa rời đi.
Đinh Mục Kiệt vội vàng đuổi theo.
---
Hai người lập tức lên đường ngay trong đêm đó, một khắc cũng không ngừng nghỉ, ba ngày sau đã đi được một nửa lộ trình. Đinh Mục Kiệt cho rằng mình là đại nam nhân, có thể chăm sóc quan tâm đến Lâm Đạm nhiều hơn nữa nhưng hắn không thể nào ngờ được chính mình lại làm trì hoãn hành trình của Lâm Đạm. Phía trong bắp đùi của hắn bị yên ngựa mài rách da, xương hông thiếu chút nữa bị chấn nát, cuối cùng không thể chịu nổi mệt mỏi buông mình ngã xuống ngựa, căn bản không thể gượng dậy nổi.
Lâm Đạm vội vàng đưa đến một ít nước để cho hắn rửa mặt rồi lại chạy đến thị trấn gần đó mua hai tấm da mềm mại để hắn buộc vào bắp đùi của mình.
“Làm như vậy thì sẽ không bị trầy da nữa, tiếp tục kiên trì thêm hai ngày là chúng ta có thể đến biên cương rồi.” Nàng dặn dò nói.
“Cảm ơn ngươi.” Đinh Mục Kiệt chạy đến phía sau cây đại thụ sửa sang lại quần áo, ân cần nói: “Ngươi không sao chứ?’’
“Từ nhỏ ta đã luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, sớm đã tạo thành thói quen rồi.’’ Lâm Đạm vừa nói vừa xử lý con mồi mà mình mới săn được.
Nhìn gò má trầm tĩnh của nàng, lại nhìn đến động tác xử lý con mồi gọn gàng sạch sẽ ấy, trong lòng Đinh Mục Kiệt tràn ngập cảm giác thất bại và hổ thẹn.
Nhưng Lâm Đạm cũng không cho hắn thời gian để thương xuân bi thu, thúc giục hắn ăn cơm nhanh nhanh một chút, ăn xong rồi dập tắt đống lửa trước mặt, nhanh chóng leo lên lưng ngựa. Đinh Mục Kiệt phải thử đi thử lại nhiều lần khó khăn lắm mới leo lên được lưng ngựa, vừa mới ngồi vững đã cảm thấy xương hông của mình truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, trong nháy mắt chỉ muốn ngã xuống. Nhưng vì không muốn để Lâm Đạm xem thường mình, hắn cắn răng nhịn xuống, giơ roi hô lên, giả vờ như tinh thần vẫn rất tốt, vừa mới chạy đi không bao xa đầu óc đã bắt đầu choáng váng, tuy đã cố gắng hết sức nắm chặt lấy dây cương nhưng vẫn toàn thân vẫn không ngừng lảo đảo lắc lư qua lại.
Lâm Đạm vẫn luôn cẩn thận quan sát sớm đã phát hiện ra sự bất thường của hắn, lập tức phi ngựa đến, trong khoảnh khắc Đinh Mục Kiệt rơi xuống đất kịp thời ôm người vào trong ngực, đặt hắn nằm ngang trên lưng ngựa của mình. Đinh Mục Kiệt sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh, gian nan ngẩng đầu lên, mặt đỏ tai hồng nhìn về phía Lâm Đạm nói lời cảm tạ. Nhưng Lâm Đạm lại không thèm liếc nhìn hắn dẫu chỉ một lần, ngón tay ngậm trong miệng huýt sáo một cái, kêu con ngựa đã chạy xa trở về.
Hai con ngựa chạy song song với nhau, tốc độ không hề giảm chút nào, vó ngựa không ngừng tạo thành những cuộn cát vàng mênh mông dài dằng dặc.
Đinh Mục Kiệt nằm sấp trên lưng ngựa, bên tai là tiếng gió gào thét, bên cạnh là nhiệt độ cơ thể của Lâm Đạm, nhưng trong lòng lại hỗn loạn tựa như tơ vò. Đời trước, hắn chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu con người Lâm Đạm, chỉ biết người này không tinh thông thơ văn và âm luật, là một nữ nhân vô cùng thô bỉ nông cạn. Mãi đến tận bây giờ hắn mới biết được, một Lâm Đạm chân chính rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào. Nàng không thô bỉ như những gì hắn từng nghĩ mà ngược lại còn sảng khoái không chịu bị gò bó bởi khuôn khổ; Nàng cũng không nông cạn, ngược lại còn rất dũng cảm không sợ bất cứ điều gì. Không phải nàng không tốt, chẳng qua là sự tốt đẹp của nàng không người nào biết thưởng thức.
Nếu như ở đời trước hắn chịu dừng lại đúng lúc, từ bỏ chấp niệm của mình nghiêm túc tìm hiểu con người Lâm Đạm, có lẽ cũng sẽ không tạo thành một kết cục vừa đáng buồn vừa cười như thế.
Đinh Mục Kiệt chỉ vừa mới suy nghĩ một chút đã lệ rơi đầy mặt, đúng lúc này lại đột nhiên nghe Lâm Đạm không lạnh không nóng nói: “Lát nữa đến thị trấn tiếp theo ta sẽ tìm một chỗ sắp xếp cho ngươi nghỉ ngơi. Hoặc là ngươi có thể ở lại đó một thời gian ngắn, lúc ta quay lại nhân tiện sẽ đón ngươi, hoặc là ngươi hãy tự mình thuê một vài tiêu sư* hộ tống trở về kinh thành. Một quý công tử được nuông chiều từ bé như ngươi cần gì phải theo ta chịu đựng khổ cực như thế này.’’
*Tiêu sư: Người áp tải bảo vệ hàng hóa hoặc người.
Nghe được những lời này, Đinh Mục Kiệt lập tức cảm thấy đa cảm không thôi, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cảm giác nam nữ đảo ngược hoang đường. Hắn luôn cảm thấy mình là một cô nương mảnh mai yếu đuối cần che chở, còn Lâm Đạm mới chính là đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất ấy.
“Ta muốn cùng ngươi đi đến biên cương, nói không chừng còn có thể giúp đỡ ngươi việc gì đó. Mặc dù thể lực của ta không bằng ngươi, nhưng đầu óc lại nhanh nhạy thông minh, ngươi hãy tin ở ta.’’ Đinh Mục Kiệt cố gắng phô bày ưu điểm của mình.
Lâm Đạm thờ ơ nói: “Đầu óc nhanh nhạy thông minh mà còn coi trọng Lâm Uyển? Tha thứ cho ánh mắt vụng về này, quả thực ta không thể nhìn ra.’’
Đinh Mục Kiệt: “…”