Ngày thành hôn đã định, thϊếp canh cũng đã trao đổi, Đinh Mục Kiệt cho rằng đời này mình nhất định sẽ được kết thành uyên ương với Lâm Uyển, bên nhau cả đời, nhưng ba ngày sau, mẫu thân bỗng nhiên đến tìm hắn, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Ta vừa mới cho người đi xem bát tự của con và Lâm Uyển xem có hợp nhau hay không, con là hỏa trong kiếm, nàng là thủy trên trời, hai người các con như nước với lửa, số mạng tương khắc, nếu như cứ cưỡng ép ở bên cạnh nhau, sau này chắc chắn sẽ ầm ĩ huyên náo đến mức gà chó không yên.’’
“Sao có thể như thế được!’’ Đinh Mục Kiệt vô thức phủ định.
Muội muội hắn Đinh Hương lập tức phụ họa nói: “Nương, rốt cuộc nương đã tìm tên xấu xa nào coi số mệnh vậy, sao có thể đưa ra kết quả vô lý như thế này? Ai cũng biết ca ca và Lâm Uyển tỷ tỷ tâm đầu hợp ý, trai tài gái sắc, xứng đôi đến nhường nào!’’
Đinh mẫu gõ vào trán nàng một cái, trách mắng: “Cái gì mà xấu xa, đừng ăn nói bậy bạ! Ta đích thân tìm Tĩnh Hư sư thái xem bát tự đấy, sao có thể không chính xác được.” Tĩnh Hư sư thái cũng là một nữ tu sĩ khá nổi danh khắp Đại Nguy này, huyền học* hết sức tinh thông, tất cả những quý nhân giàu có trong kinh thành này đều thích tìm đến nàng xem số mệnh, gần như tính toán rất chính xác. Nếu không có Lâm gia giới thiệu giúp Đinh mẫu, nàng căn bản không có tư cách gặp mặt Tĩnh Hư sư thái.
*Huyền học: Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia.
Nghe nói bát tự là do Tĩnh Hư sư thái xem cho, Đinh Hương ngay lập tức im miệng, dè dặt liếc mắt nhìn về phía ca ca một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự đồng cảm.
Không hiểu tại sao Đinh Mục Kiệt lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: Đời trước Tĩnh Hư sư thái từng thu nhân Lâm Uyển làm đồ đề của mình, giúp nàng đứng vững gót chân ở hậu viện Khang vương, nếu không sau khi Lâm gia đổ nát, Lâm Uyển không thể nào sống yên ổn như thế được. Nhưng tại sao nàng lại được Tĩnh Hư sư thái ưu ái đến vậy, hơn nữa là từ lúc nào, Đinh Mục Kiệt hoàn toàn không biết, chỉ biết Tĩnh Hư sư thái xem nàng tựa như nữ nhi ruột thịt của mình mà yêu thương.
Hôm nay bát tự ở trong tay Tĩnh Hư sư thái xảy ra vấn đề, Đinh Mục Kiệt không thể không nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng lại thầm trách chính mình quá đa nghi.
Hắn ôn hòa nói: “Nương, nương đi tìm thêm mấy người nữa coi bát tự xem sao, ngộ nhỡ Tĩnh Hư sư thái tính sai rồi thì sao?’’
Đinh mẫu lại lắc đầu nói: “Tĩnh Hư sư thái nói nếu ta không tin thì có thể đè thϊếp canh của các con dưới tượng Táo quân để suy đoán thần ý, trong vòng ba ngày nếu trong nhà có chuyện không yên, xảy ra hiện tượng chén đèn vỡ vụn thì không cần phải xem lại nữa, nhất định là do bát tự của hai người xung khắc.”
Đè thϊếp canh dưới tượng thần vốn dĩ là tập tục từ xưa của tổ tiên, Đinh Mục Kiệt cũng không có lý do để ngăn cản, chỉ có thể gật đầu nói: “Cũng được, vậy thì cứ thuận theo ý trời đi.” Sau khi cáo từ mẫu thân lui xuống, hắn lập tức gọi tất cả những tôi tớ trong nhà lại, liên tục dặn đi dặn lại bọn họ nhất định phải làm việc thật cẩn thận, đừng hấp ta hấp tấp. Hắn tin rằng chỉ cần trong nhà gió êm sóng lặng, mẫu thân sẽ không ngăn cản hôn sự giữa mình và Lâm Uyển nữa.
Hiện giờ hắn cũng chỉ là một người với hai bàn tay trắng, đợi sau khoa cử đi qua với có thể tiến vào quan trường, còn Lâm Uyển lại là tiểu thư phủ tướng quân, nếu không phải lúc Đinh gia vẫn còn hưng thịnh đã đính ước với Lâm gia thì hắn chưa chắc đã có thể cưới được Lâm Uyển. Nói khó nghe một chút, cho dù bát tự của hai người thực sự có vấn đề đi chăng nữa, nhưng nhìn đến quyền thế của Lâm gia bây giờ, mẫu thân hắn cùng lắm là khó chịu trong lòng nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ hủy bỏ hôn sự này.
Đinh Mục Kiệt tin tưởng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, cho nên không hề cảm thấy lo lắng chút nào. Nhưng điều khiến hắn vẫn luôn nghi ngờ trong lòng chính là, trong ba ngày này, Đinh gia thực sự xảy ra rất nhiều chuyện lạ, đầu tiên là tính tính tất cả chó mèo trong nhà trở nên nóng nảy cổ quái, động một chút là sủa như điên rồi cắn người, sau đó cá trong hồ đột nhiên ngửa trắng bụng chỉ sau một đêm, đồng loạt chết sạch.
Đinh mẫu sợ hết hồn hết vía, trong lòng càng thêm tin tưởng những lời Tĩnh Hư sư thái đã nói, nếu không phải Lâm Uyển là tiểu thư phủ tướng quân, thân phận cao quý không thể đắc tội nổi, ba ngày sau Đinh mẫu sẽ lập tức đi từ hôn. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng một chút, cuối cùng cảm thấy tiền đồ của nhi tử vẫn quan trọng hơn rất nhiều, nàng khẽ cắn răng, quyết định tiếp tục giấu diếm chuyện bát tự hai người tương khắc với nhau.
Lâm gia bên kia cũng tìm người xem bát tự, chẳng qua là mặt mũi Lâm tướng quân lớn hơn một chút, đích thân đi tìm lão quan viên Khâm Thiên giám đã về hưu, không đi xem chùa miếu ở bên ngoài, dĩ nhiên kết quả rất tốt, còn có một lời bình “xứng đôi.”
---
Một phen sóng gió bát tự không hợp khiến Đinh Mục Kiệt sợ bóng sợ gió một trận, trong lòng Đinh mẫu cũng chưa thể chấp nhận được, kéo dài thời gian đã lâu vẫn chưa đến Lâm phủ hạ sính lễ.
Hôm nay nghe nói Minh Châu quận chúa muốn tổ chức hoa yến trong thôn trang ở ngoại ô, nghiễn nhiêm sẽ mới các tiểu thư danh môn thùy mị và công tử tài giỏi tuấn mỹ trong kinh thành tham gia, Đinh Mục Kiệt cuối cùng cũng buông sách xuống, bớt chút thời gian đi dự tiệc. Hắn biết nhất định Lâm Uyển cũng được mời đến, nói không chừng đến đó có thể gặp mặt nàng cũng nên. Đời trước hai người bọn họ bỏ lỡ nhau cả cuộc đời, cuối cùng ôm hận rời bỏ thế gian này, đời này nhất định phải ở bên nhau thật hạnh phúc.
Lâm Đạm cũng nhận được thiệp mời, vốn dĩ không muốn đi chút nào, nhưng vết thương ở chân của nàng đã khỏi hắn, Lâm phu nhân sợ nàng ở nhà buồn bực đến hỏng người, có nói gì cũng ép nàng phải đi bằng được.
Xưa nay Minh Châu quận chúa và Lâm Đạm vẫn luôn không hợp nhau, chê nàng thô kệch dốt nát nhưng nhìn đến quyền thế ngút trời của Lâm gia, không thể không lui tới qua lại với nàng. Hai người vừa chạm mặt một cái đã giống như nước với lửa, chưa nói với nhau được mấy câu đã cãi vã ầm ĩ, thậm chí có lúc còn động thủ. Nhưng lần này Lâm Đạm lại im lặng lạ thường, chỉ chuyên tâm ngồi một bên ăn điểm tâm, không thèm quan tâm đến sự soi mói dò hỏi của Minh Châu quận chúa.
Minh Châu quận chúa lấy ra một chiếc roi ngựa, khoe khoang nói: “Đây là chiếc roi ngựa mà Hoàng thượng ngự ban cho ta, chính là cái lúc còn trẻ ngài ấy đã từng dùng qua, rất có giá trị đấy.”
“Ồ, cái này chính là đồ mà Hoàng thượng đã từng dùng qua sao?’’ Mấy vị tiểu thư vẫn còn đang thưởng thức vuốt ve roi ngựa lập tức thu tay lại, tán thưởng nói: “Chẳng trách xung quanh tay cầm lại được khảm nhiều hồng ngọc như thế, đỉnh tua còn rất mượt mà, thợ thủ công bình thường bên ngoài chắc chắn sẽ không thể làm ra được những đồ vật tinh xảo khéo léo như vậy đâu.’’
Lâm Uyển ồ tiếng, nói thẳng: “Tỷ tỷ ta cũng được ngự ban một chiếc roi ngựa, còn tốt hơn cái này nữa.”
Nghe được nàng nói như thế, Minh Châu quận chúa lập tức bùng nổ, hùng hổ nói: “Chiếc roi ngựa này của ta là thứ độc nhất vô nhị trên đời, Lâm Đạm sao có thể tốt hơn so với ta được chứ? Ta không tin, nếu không các người hãy về lấy đến đây cho ta xem một chút!’’
Lâm Đạm thong thả bình thản nói: “Việc ta có roi ngựa hay không thì liên quan gì đến ngươi cơ chứ? Hơn nữa dựa vào cái gì mà phải lấy ra cho ngươi xem?’’ Từ Lâm phủ đến thôn trang nơi ngoại ô này đi đi đi lại cũng mất hơn một canh giờ, ai kiên nhẫn về lấy cho nàng ta xem chứ.
Minh Châu quận chúa vung roi đi về phía trước: “Rốt cuộc ngươi có lấy không? Ngươi không lấy ra cho mọi người xem chứng tỏ ngươi đang nói dối!’’
Lâm Đạm lui về phía sau mấy bước tránh để cho đuôi roi đánh trúng vào người, nhưng lại không thể nào ngờ được Lâm Uyển bỗng nhiên xông đến, lo lắng nói: “Ngươi đừng đánh tỷ tỷ ta, vết thương trên đùi của tỷ tỷ vừa mới khỏi…”
“Ta đánh nàng ta lúc nào?’’ Minh Châu quận chúa theo phản xạ đẩy Lâm Uyển một cái, nhưng Lâm Uyển lại liên tục lùi về phía sau, cuối cùng ngã xuống hồ nước. Nàng không biết bơi, chỉ có thể giơ hai tay lên không ngừng hô cứu mạng, càng giãy giụa càng bị cuốn ra giữa hồ.
Vì muốn tăng thêm hứng thú cho bữa tiệc ngoài trời này, Minh Châu quận chúa đã sắp xếp nam khách và nữ khách ở hai bên hồ nước, cách mặt hồ sóng gợn lăn tăn có thể nhìn thấy nhau, cảm giác vô cùng thú vị. Nhưng cũng vì điều này mà các nam khách bên kia lập tức chú ý đến động tĩnh bên này, đồng loạt nhìn sang.
Lâm Đạm nhanh chóng cởi chiếc áo ngoài vừa dày vừa nặng ra, chuẩn bị nhảy vào hồ nước cứu người nhưng lại bỗng nhiên dừng lại. Nàng híp mắt nhìn về phía Lâm Uyển, biểu cảm trên mặt hơi vi diệu, lập tức mặc lại áo khoác lên người.
Một nam nhân phía bên kia hồ nhanh chóng chạy ra, ngay cả quần áo cũng không kịp cởi đã nhảy vào trong hồ nước, bơi về phía Lâm Uyển đang giãy giụa. Sau đó một nam nhân khác cũng chạy ra, dùng tốc độ nhanh hơn bơi về phía đó, nam nhân đi đầu đã ôm Lâm Uyển vào trong ngực mình, đang chuẩn bị kéo người lên bờ thì lại bị nam nhân phía sau đoạt lại, hắn trầm giọng nói: “Đa tạ Khang vương, nhưng mà Lâm Uyển là vị hôn thê của ta, ta vẫn nên ôm nàng đi lên thì hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của nàng ấy.”
Lý do hắn đưa ra quá thuyết phục, Khang vương không thể nào từ chối, đành phải buông nữ nhân trong ngực ra, một mình bơi vào bờ.
Đinh Mục Kiệt nhìn theo bóng dáng của hắn, lại nhìn xuống Lâm Uyển vẻ mặt tái nhợt trong ngực, lúc này mới bơi về phía nữ khách bên kia. Đợi đến khi hai người lên bờ, Lâm Đạm mới mang áo khoác của mình đến, phân phó nói: “Quần áo của nàng đều dán vào người cả rồi, để đề phòng xộc xệch, ngươi cứ dùng cái này khoác lên cho nàng trước đi, ta đi báo với mẫu thân, ngươi hãy ôm nàng vào xe ngựa bên ngoài chờ, chúng ta sẽ ra nhanh thôi.”
Đinh Mục Kiệt vội vàng cầm lấy áo khoác che kín toàn thân Lâm Uyển lại, lúc rời khỏi bờ hồ, hắn nghe thấy Minh Châu quận chúa chất vấn nói: “Lâm Đạm, tại sao vừa rồi ngươi không nhảy xuống cứu muội muội của ngươi? Nàng bảo vệ ngươi như thế mà ngươi vẫn có thể bình thản đứng trên bờ xem náo nhiệt sao?’’
Giọng điệu Lâm Đạm vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Tại sao ngươi biết muội ấy cần ta nhảy xuống cứu?’’
Nghe đến đây, bước chân của Đinh Mục Kiệt khẽ dừng lại trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước. Dường như Lâm Uyển đã thực sự bị dọa sợ, vừa xấu hổ không muốn gặp người, chỉ bụm mặt trốn trong ngực hắn, không nói một lời. Đinh Mục Kiệt cẩn thận đưa nàng lên xe ngựa, sau đó đứng ngoài xe dịu dàng an ủi, một lát sau, Lâm Đạm và Lâm phu nhân vội vàng đi ra, để tránh cho Lâm Uyển không bị cảm lạnh, hai người cũng không nói nhiều với Đinh Mục Kiệt, chỉ tạ ơn rồi lập tức rời đi.
Đinh Mục Kiệt đứng ở ven đường nhìn theo xe ngựa của bọn họ, ánh mắt trở nên tăm tối nặng nề, một lúc lâu sau hắn mới vén ống tay áo lên, kiếm tra vết thương bị Lâm Uyển cào đến máu chảy đầm đìa trên cánh tay của mình. Đời trước sau khi Lâm Uyển rơi xuống nước cũng được Khang vương cứu lên, để giữ trọn danh tiết, nàng không thể không gả cho hắn làm thϊếp. Kiếp này mặc dù thời gian hơi sai lệch nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào kết cục giống nhau. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, lúc nàng bơi đến bên cạnh Lâm Uyển định đón nàng từ tay Khang vương, nàng lại kháng cự như thế.
Rõ ràng lúc ấy nàng đang mở mắt, có thể nhìn thấy rõ ai là ai, nhưng tại sao lại… Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Đinh Mục Kiệt cắt đứt. Sau khi về đến nhà, hắn lập tức thúc giục mẫu thân nhanh chóng đến Lâm phủ cầu hôn, quyết định ngày thành thân. Đinh mẫu cứng rắn kéo dài hơn một tháng, thẳng cho đến khi không thể kéo dài thêm nữa mới mang theo lễ vật đến Lâm gia.
Ngày thành hôn cuối cùng cũng được định vào đầu xuân năm sau, còn tám chín tháng nữa, cũng đủ thời gian để Đinh Mục Kiệt chuẩn bị. Nhưng cho dù là vậy hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an, nên đã nhờ cậy muội muội ngày thường đến Lâm phủ thăm hỏi nhiều hơn một chút, thay mình chăm sóc Lâm Uyển.
Đinh Hương thực sự rất thích Lâm Uyển, dĩ nhiên không ngần ngại lập tức đồng ý, nhưng không thể nào ngờ được lại có một ngày khóc lóc trở về, dáng vẻ tựa như đã chịu phải uất ức vô cùng lớn. Lúc còn trẻ Đinh mẫu đã phải chịu tang phu quân, một mình vất vả khổ cực nuôi dạy nữ nhi khôn lớn, sao có thể chịu được nhìn hai người bọn họ bị người khác bắt nạt, vì thế lập tức kéo nữ nhi lại vặn hỏi: “Nói, có phải Lâm Đạm lại bắt nạt con không?’’
“Không, không phải đại tiểu thư,’’ Đinh Hương vừa nức nở vừa tự trách nói: “Là do con không phải, đã gây nên đại họa!’’
“Cái gì, con gây họa gì?’’ Trong lòng Đinh mẫu lập tức giật mình.
Đinh Mục Kiệt vừa bước vào cửa cũng sậm mặt xuống nói: “Muội đừng gấp, cứ bình tĩnh nói với chúng ta, có chuyện gì ca ca sẽ giúp muội giải quyết.”
“Ca, muội thực sự không cố ý, hôm nay muội chỉ muốn xem bộ diêu Bách hoa đoàn phượng kim mà lão thái quân gửi chỗ Thạch di một chút, nhưng lại không cẩn thận dùng quá sức bẻ gãy cánh phượng hoàng trên đó. Đó chính là của hồi môn của lão thái quân, vô cùng quý trọng, sau khi lão thái quân biết được chuyện này cực kỳ tức giận, cho dù muội xin lỗi thế nào ngài ấy cũng không thèm để ý đến muội. Ca, muội thực sự không cố ý, chính muội cũng không muốn như thế!’’
Nghe đến đây, Đinh mẫu thức giận đến mức liên tục đánh lên người nữ nhi, trách nàng không cẩn thận, ánh mắt Đinh Mục Kiệt lại trở nên u tối, trong đầu nhớ lại chuyện cũ xa xăm.
Đời trước Lâm Uyển bệnh nặng bị Khang vương vứt bỏ ở thôn trang ngoại ô, hắn lặng lẽ đến thăm, lắng nghe nàng nhớ lại chuyện cũ. Nàng nắm chặt tay hắn, cảm thán nói: “Nếu năm đó ta không cậy mạnh nhất định phải gánh tội thay giúp tỷ tỷ, có lẽ hôm nay cũng không bị lão tổ tông chán ghét đến mức bệnh nặng như thế này nhưng ngay cả nhà cũng không thể quay về. Nếu có thể quay trở về quá khứ một lẫn nữa, ta nhất định sẽ thẳng thắn nói cho lão tổ tông biết bộ diêu kia là do tỷ tỷ bẻ gãy không liên quan đến ta. Ta nhớ lão tổ tông, ta nhớ cha mẹ, ta muốn về nhà…”
Nàng đáng thương yếu đuối như thế, đã thành ra thế này rồi còn tha thiết nhớ nhung người nhà, khao khát tình thân khiến cho Đinh Mục Kiệt càng thêm ghét Lâm Đạm. Nhưng bây giờ, tại sao bộ diêu kia lại biến thành muội muội hắn bẻ gãy?