Lúc đầu Đinh Mục Kiệt muốn đi luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại thay đổi ý định, có lẽ phải nên cho gã sai vặt này một lời cảnh báo, đồng thời gián tiếp bảo Lâm Đạm thu tay lại, vì thế dừng bước lại nói: “Con đường này càng đi càng sai, rõ ràng đây là nội viện, sao có thể là chỗ cho nam khách nghỉ ngơi, ngươi đừng dẫn đường lung tung cho ta.”
Gã sai vặt cố kìm nén sự hoảng loạn đang trào dâng trong lòng mình, giải thích: “Đinh công tử, tiểu nhân sao dám lừa gạt ngài chứ, nếu đυ.ng chạm phải nữ khách, tiểu nhân cũng không cần sống nữa.”
Đúng vậy, nếu đυ.ng chạm phải nữ khách, quả thực gã sai vặt này sẽ chọc phải rắc rối phiền phức cực kỳ lớn. Nhưng đời trước Đinh Mục Kiệt bị khách khứa Tưởng phủ bắt được quả tang, đúng là hết đường chối cãi, căn bản chưa kịp tìm gã sai vặt này lý luận thì đã bị người của Lâm gia trói đi rồi. Lâm Đạm được thỏa mãn mong muốn của mình, vô cùng hạnh phúc, hậu tạ tên này còn không kịp sao có thể làm liên lụy đến đối phương? Huống chi nơi này là Tưởng phủ, chính bọn họ làm ra những loại chuyện xấu như thế này còn muốn hắt bát nước bẩn lên đầu Tưởng gia, đắc tội không phải chỉ một hai người. Ngay cả Lâm gia cũng không dám quá phận trêu chọc vào Tưởng phủ, huống hồ hắn chỉ là một người dân áo vải bình thường không quyền không thế?
Đời trước gã sai vặt này cứ thế bình yên tránh thoát một rắc rối, sau này còn lên làm đại quản gia Tưởng phủ, nhưng mặc dù đã biết trước mọi chuyện nhưng Đinh Mục Kiệt cũng không biết làm cách nào mới có thể tóm được hắn. Hắn có thể bắt gã sai vặt này lại, kéo đối phương đến trước mặt Tưởng thế tử lý luận phải trái, chọc thủng lời nói dối của hắn để tên sai vặt này phải trả giá thật lớn, nhưng sau đó thì sao? Nếu mồm miệng tên sai vặt này không kín đáo khai Lâm Đạm ra thì phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng bây giờ Lâm Đạm vẫn còn ở Lâm Thủy các, bị người khai tên mình ra lại là một chuyện vô cùng phiền phức!
Mặc dù hắn không thích dây dưa có liên quan đến Lâm Đạm nhưng cũng không hề hận nàng chút nào. Suy cho cùng đời trước vẫn là hắn mắc nợ Lâm Đạm nhiều hơn, hắn không tình nguyện cưới Lâm Đạm vào nhà, đối xử với nàng tựa như người dưng nước lã, chưa từng chủ động quan tâm đến nàng dù chỉ là một lần. Sau đó Lâm gia gặp đại nạn, để đề phòng Lâm Đạm làm ra những chuyện ngu xuẩn, hắn nhốt nàng ở trong nhà, nhưng vừa nhốt một cái chính là năm năm trời. Hắn trơ mắt nhìn nàng tựa như đóa hoa điêu tàn, vừa trải qua sinh nhật tuổi hai lăm đã im hơi lặng tiếng rời khỏi thế gian, mà lúc ấy hắn đang ở xa ngàn dặm, thậm chí không kịp chạy về nhìn nàng một lần cuối cùng.
Đồng thời hắn cũng phụ lòng Lâm Uyển, sau khi chủ động từ hôn khiến nàng mất mệt mặt mũi, chỉ có thể gả cho Khang vương làm thϊếp, cuối cùng bị sủng thϊếp của Khang vương đầu độc mà chết. Hắn lặng lẽ bảo vệ Lâm Uyển nửa đời người, nhưng cuối cùng chỉ bảo vệ được bài vị của nàng. Trong ký ức của hắn vẫn luôn nhớ rõ Lâm Uyển dáng vẻ tiều tụy khô héo, gầy trơ xương nắm chặt tay mình, đứt quãng nói: “Mục Kiệt, nếu như không có tỷ tỷ… Nếu ta có thể gả cho chàng… Thật tốt biết bao…” Còn chưa dứt lời, nàng đã bỏ hắn lại trên thế gian này đi trước một bước, khiến hắn khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Bây giờ khó khăn lắm hắn mới có thể trở về từ trong giấc mộng, trở lại khoảng thời gian chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, điều duy nhất hắn muốn làm lúc này chính là thay đổi kết cục của tất cả mọi người, viết lại những bi kịch của kiếp trước, chứ không phải trả thù bất cứ ai.
Hắn liếc mắt nhìn gã sai vặt trước mặt một cái, có ý ám chỉ nói: “Nơi này hẻo lánh xa xôi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Dù sao hôm nay trời cũng nắng to, rượu trên quần áo sẽ nhanh khô thôi, không cần thay quần áo cũng được. Mặc kệ tại sao ngươi lại muốn mang ta đến nơi này đi chăng nữa ta cũng không muốn hỏi đến, ngươi hãy đi đi. Làm hạ nhân thực sự không phải là chuyện dễ, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi, đừng qua loa đắc tội với ai.”
Vừa dứt lời, Đinh Mục Kiệt đã nghe thấy một giọng điệu hài hước châm chọc vang lên phía sau: “Cái gì gọi là tự giải quyết ổn thỏa? Chính là chuyện nô tài kia trì hoãn thời gian của Đinh công tử đây sao?’’
Hai người lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Tưởng thế tử đang đứng trong bụi qua phía sau, mỉm cười nhìn về phía này. Đinh Mục Kiệt mặt không đổi sắc, chỉ tùy tiện nói mấy câu rồi cho qua chuyện này, nhưng gã sai vặt kia lại mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như đã bị hoảng sợ đến tột cùng. Tưởng thế tử cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nhưng sau khi trở lại tiền viện với Đinh Mục Kiệt lại nhanh chóng tìm một lý do tạm thời cáo lui.
Hắn sải bước đi tới thư phòng, nhìn về phía gã sai vặt đang bị hai tên thị vệ giữ chặt, trầm giọng hỏi: “Nói đi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tại sao ngươi lại dẫn Đinh Mục Kiệt đến hậu viện?’’
Lúc đầu gã sai vặt còn cố chấp ngụy biện nhưng sau khi bị thị vệ bẻ gãy mấy ngón tay lập tức khóc lóc thảm thiết khai nhận tất cả: “Hồi bẩm thế tử gia, là Lâm đại tiểu thư mua chuộc nô tài, bảo nô tài dẫn Đinh công tử đến Lâm Thủy các, cụ thể nàng ta muốn làm gì nô tài cũng không biết!’’
“Lâm đại tiểu thư, Lâm Đạm?’’ Tưởng thế tử trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt không ngừng lóe sáng.
---
Lâm Đạm bị một cảm giác nóng bức xấu hổ đánh thức, cả người nàng không chút sức lực, tay chân như nhũn ra, trong bụng hừng hực tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Nàng muốn nhảy vào trong nước đá lạnh để đầu óc trở nên tỉnh táo nhưng lại muốn sảng khoái rêи ɾỉ gầm rú một phen, dường như nàng đang đứng trên bờ vực của sự mất kiểm soát.
“Ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!’’ Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai, lúc này nàng mới phát hiện mình đang cùng với một nam nhân khác nằm song song trên giường, hơn nữa nhìn sắc mặt đỏ bừng tới tận mang tai, ánh mắt tan rã không có tiêu cự của hắn, chắc hẳn cũng đã bị bỏ thuốc.
Không xong rồi, nàng đã bị tính kế! Lâm Đạm thậm chí còn không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc mình là ai, đến từ đâu, trong đầu đã lập tức hiện lên ý nghĩ này. Nàng rất muốn bò dậy nhưng lại phát hiện bình đang bị một sợi dây thừng trói chặt chân tay, không thể động đậy. Mặc dù nam nhân bên cạnh không bị trói nhưng mức độ bị bỏ thuốc hiển nhiên còn nặng hơn nàng rất nhiều, hắn đã dùng toàn bộ sức lực lý trí của mình khống chế du͙© vọиɠ trong ngươi, sao còn có khả năng mở trói cho nàng được chứ.
Nếu Lâm Đạm cầu xin hắn giúp đỡ, nói không chừng trong lúc mở trói cho nàng hắn sẽ không khống chế được nhào đến, bộc phát ham muốn thú tính của mình cũng nên.
Lâm Đạm hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù vẫn còn một cảm giác mê mang không biết người đang ở chỗ nào nhưng vẫn theo bản năng điều chỉnh hơi thở, tiến vào trạng thái tu luyện. Thân thể này có vỗ công, tố chất có thể nói cực cao, lại không thể luyện thành nội lực. Lâm Đạm không biết mình là ai nhưng dưới tình huống nguy hiểm khó có thể thoát thân này, đầu óc nàng cũng sẽ tự động xuất ra một số tin tức hữu ích, bảo nàng hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng dựa vào bản năng vốn có bắt đầu vận khí đan điền, nhưng chỉ chốc lát sau, trong bụng nàng nàng ngưng kết thành một cỗ khí nóng hừng hực, khí nóng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ biến thành dục hỏa, nhưng cũng khiến cho nàng hồi phục một chút sức lực. Nàng không còn thời gian để tu luyện thêm nữa, càng không dám tiếp tục, ở một nơi âm u xa thẳm nào đó nói cho nàng biết, nếu tu luyện đến trình độ nhất định, sẽ có những chuyện không tốt xảy ra.
Ngay khi nàng đang nhắm mắt ngồi thiền thì lại nghe nam nhân bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?’’ Giọng điệu tràn ngập sự nghi ngờ, hiển nhiên đã xem Lâm Đạm là đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện.
Lâm Đạm không muốn để ý đến hắn, cảm giác trong cơ thể mình bỗng nhiên trào dâng một sức mạnh khổng lồ, lúc này nàng mới mở mắt ra, khẽ vùng vẫy. Chỉ nghe một tiếng “phựt” vang lên, sợi dây thừng trói chặt người nàng bị đứt thành mấy khúc, rơi tán loạn trên mặt đất. Nàng lồm cồm bò dậy, đầu tiên là bị du͙© vọиɠ mãnh liệt trong người làm cho choáng váng hoa mắt chóng mặt, lảo đảo muốn ngã, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững.
Nam nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, hiển nhiên đã bị sức lực cực lớn của nàng làm cho hoảng sợ.
Để giữ tỉnh táo, Lâm Đạm tháo một cây trâm trên đầu xuống, lại xốc làn váy lên, lộ ra đôi chân thẳng tắp và tiết khố màu trắng bên trong.
Nam nhân cho rằng nàng đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ không chế, muốn cởϊ qυầи áo ra, vội vàng quát lớn: “Ta là Trang vương Lý Hiến, trước khi hành động tốt nhất ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ xem ngươi có thể gánh vác nổi hậu quả của việc trêu chọc hoàng tộc hay không?’’
Lý Hiến bị trúng mê dược Thất hồn tán, lúc đầu sẽ khiến người ta chân tay như muốn nhũn ra, không chút sức lực nhúc nhích, chờ đến khi dục hỏa trong người tích lũy đến cực điểm mới đánh mất lý trí trở nên điên cuồng. Mà lúc này hắn đang ở trong giai đoạn chân tay nhũn ra, muốn rời khỏi nơi này cũng không có sức để ngồi dậy, vì thế đương nhiên sẽ cho rằng Lâm Đạm đã đến mức điên cuồng.
Ngay cả một cái liếc mắt Lâm Đạm cũng không muốn cho hắn, hung hăng đâm kim trâm vào bắp đùi của mình, nhưng dường như nàng đã quen với việc chịu đựng đau đớn, một chút thương tích nho nhỏ này chỉ đủ để làm cho nàng nhíu mày, không thể khiến đầu óc trở nên tỉnh táo. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể liên tục đâm xuống, đâm thẳng cho đến khi máu tươi đầm đìa mới bỏ qua.
Để phòng ngừa người khác nhìn ra điều khác thường, nàng xé một đoạn rèm cửa sổ, băng bó tầng tầng lớp lớp vào vết thương đang chảy máu, dùng sức buộc chặt rồi buông làn váy xuống che lấp. Mỗi một bước nàng đi hai chân lại truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng sự đau đớn này không những không khiến cho nàng ngã xuống mà ngược lại càng làm nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trong lúc làm những việc này, ký ức thuộc về nguyên chủ cũng lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, nhưng cũng không đủ để giúp Lâm Đạm hiểu rõ tình huống hiện tại. Nàng chỉ biết mình tên là Lâm Đạm, là chất nữ của Định Quốc đại tướng quân Lâm Cát, đích nữ của đại tướng quân Dương Oai, trong yến tiệc Tưởng gia tổ chức có uống hai ly rượu, đầu óc hơi choáng váng nên đến đây nghỉ ngơi một chút, sau khi mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện mình trúng mê dược, còn bị trói chặt đặt nằm song song trên giường với một nam tử trẻ tuổi.
Sau khi biết được thân phận của nam nhân nàng lập tức hiểu rõ cục diện lúc này không phải hướng vào mình là nhằm vào Lâm gia và Trang vương, vì thế trầm giọng nói: “Yên tâm, ta còn sợ trêu chọc phải hoàng tử hơn so với bất cứ người nào khác, ta là Lâm Đạm, đích nữ của Lâm gia.’’
Lý Hiến đã bị cảnh tượng nàng dùng kim trâm tự đâm vào bắp đùi của mình dọa sợ, một lúc lâu sau mới có thể nhận ra được nàng đang giải thích cho mình nghe. Ngay cả một lời thừa thãi nàng cũng không nói, chỉ tự nói rõ thân phận của mình cũng đã đủ để Lý Hiến biết, nàng có thể hãm hại bất cứ ai nhưng cũng không thể hạm hãi đến trên người hoàng tử.
Lâm gia nổi danh trung thành chính trực, nam nhân trong nhà từ thế hệ này qua thế hệ khác đều hi sinh để bảo vệ biên cương đất nước, trong lòng chỉ có quân vương và quốc gia, không hề có bất cứ tư lợi nào khác. Cũng vì thế mà Hoàng đế qua các triều đại đều vô cùng yên lòng với Lâm gia, đồng thời giao phó trọng trách nặng nề của đất nước. Để giữ gia phong trong sạch thanh liêm, Lâm gia chỉ trung thành với quân vương, từ trước đến nay chưa bao giờ qua lại thân thiết với bất cứ vị hoàng tử nào, càng không dính dáng đến chuyện tranh đoạt vương quyền.
Nếu như Lâm Đạm quả thực có âm mưu gì đó với Trang vương, cho dù bị bắt quả tang ngay tại chỗ, chắc chắn Lâm gia cũng không để nàng gả vào Vương phủ mà sẽ cho nàng mặc tăng y đưa vào lên miếu làm ni cô. Bày mưu tính kế hãm hại một hoàng tử thực sự không mang lại bất cứ lợi ích nào cho nàng cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Hiến khi nhìn đến nàng đã không còn sợ phòng bị như lúc đầu nữa.
Nhưng Lâm Đạm lại hoàn toàn không có cách nào tin tưởng hắn, nàng cúi người nhặt sợi dây thừng trên mặt đất lên trói chặt chân tay hắn vào cột giường, giải thích: “Để đề phòng ngươi mất khống chế, ta chỉ có thể dùng hạ sách này, ngươi là Trang vương, chắc có lẽ cũng hiểu được hậu quả nếu trêu chọc vào ta nhỉ?’’
Trong lòng Lý Hiến vốn dĩ vẫn còn hơi tức giận nhưng sau khi nghe được những lời này lập tức yên tĩnh lại. Đúng vậy, hắn cũng giống như Lâm Đạm, không thể chọc vào Lâm gia. Từ trước đến nay ở trước mặt phụ hoàng hắn vẫn luôn là một hoàng tử không thích tranh giành, vì thế rất được phụ hoàng tín nhiệm, mắt thấy Thái tử và Khang vương trong sáng ngoài tối không ngừng đấu đá nhau đến túi bụi, để chuyện này liên lụy đến bản thân mình hắn đã dâng tấu chương chuẩn bị đến biên cương đánh giặc. Muốn tích lũy công trạng và nhân mạch, hắn vẫn cần phải mượn sức mạnh của Lâm Cát và Lâm Thiết.
Nếu như hôm nay hắn chạm vào người Lâm Đạm, chẳng những Lâm Cát và Lâm Thiết sẽ hận hắn thấu xương mà hảo cảm của phụ hoàng đối với hắn cũng rơi xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm. Hình tượng không tranh đoạt với đời mà mấy năm nay hắn cố gắng tạo dựng sẽ tan biến trong nháy mắt, sau này chẳng những không có cách nào tòng quân mà sẽ còn bị giam lỏng trong hoàng cung, hành sự càng thêm bất tiện. Đến lúc đó mặc kệ là Thái tử hay Khang vương đều sẽ xem hắn là kẻ địch số một cần tiêu diệt tận gốc, bởi vì mẫu phi hắn từng là Thục Qúy phi được sủng ái nhất tam cung lục viện, cho dù đã mất cách đây mười mấy năm nhưng vẫn khiến phụ hoàng nhớ mãi không quên như lúc đầu.