Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 47: Thiên hạ vô song (9)

Lâm Đạm đứng ở trên xà nhà nhìn xem, nhíu chặt mày lại. Nói đây là một gian mật thất, không bằng nói đây là một hồ máu thì hơn, máu đỏ tươi như bị đun nóng, đang trào bọt khí lên, mùi máu nồng nặc làm người ta buồn nôn. Bên cạnh hồ máu đặt một cái cối đá to, mấy tên võ giả mặc y phục màu đỏ cầm xẻng xúc trong lòng máng, chốc lại xúc ra rất nhiều xương trắng và tóc.

Sau khi mang lòng máng rửa sạch sẽ, một võ giả nói: “Thuốc dẫn đưa tới chưa? Thành chủ không kịp đợi rồi!”

“Đưa tới rồi, đưa tới rồi, ta đi lấy ngay.” Hai gã võ giả vội chạy đi như bay, một lát sau khiêng một cái chậu gỗ vào, Lâm Đạm nhìn kỹ chậu gỗ, trong mắt không khỏi lóe lên sắc bén. Trong chậu gỗ đó chất đầy thai nhi, chen chúc lúc nhúc một đống, nhìn lướt qua giống như những con dòi bọ bò lúc nhúc.

Võ giả thủ lĩnh đi đến bên cạnh chậu, nhíu mày nói: “Sao chỉ có một ít thế này, thuốc dẫn hôm nay không đủ, thành chủ trách tội xuống dưới làm sao bây giờ?”

“Nhân súc trong cung đều già rồi, năng lực sản xuất càng ngày càng kém, bọn họ cũng hết cách. Nếu không thì sai hắc y nhân trong cung đô đi bắt thêm một ít nhân súc về đi, sau đó thông báo cho người trong thành, bảo bọn họ nộp thuốc dẫn nhiều hơn, từ một năm một đứa tăng thành một năm ba đứa, được không?”

“Một năm ba đứa cũng còn thiếu, thành chủ gần đột phá rồi, thuốc dẫn càng ngày cần càng nhiều hơn. Mau lấy thuốc dẫn chết ra đi, tránh làm ô nhiễm huyết trì*. Bọn họ dọn dẹp sạch sẽ bên này xong thì ngươi quăng thuốc dẫn vào.” Võ giả mặc y phục màu đỏ chỉ vào cối xay lớn nói.

*Hồ máu.

“Được rồi, ngươi có việc thì đi trước đi, nơi này có ta trông cho.”

Cuộc đối thoại của hai người chứa một lượng lớn tin tức, Lâm Đạm không tim không phổi nghe xong còn không khỏi giận dữ. Hóa ra những đứa trẻ do nữ nhân trong địa lao sinh ra đều được đưa tới đây, sau đó cho vào cối đá nghiền nát đổ vào bên trong huyết trì, để cho thành chủ thành Bất Lão tu luyện công pháp tà ma, đây là chuyện điên rồi gì?

Nàng nắm chặt Tu la đao, từ từ cúi người xuống, giống như một con mãnh thú cắn người. Bạch Nham đứng đối diện nàng cau mày, ánh mắt đông cứng. Còn những võ giả mặc y phục đỏ đó lại không phát giác gì, mang chậu trẻ con ra lựa trẻ con chết ném sang một bên.

Mấy đứa trẻ con còn lại mới sinh không lâu, vẫn còn hơi thở, tay chân xanh tím hơi giật giật, phát ra tiếng thở thoi thóp và tiếng khóc. Lâm Đạm hạ người xuống cực thấp, chỉ cần chạm nhẹ mũi chân là có thể phi thân xuống, chém chết hết mấy thứ ma quỷ điên rồ này, chợt vào lúc này, một cánh cửa đá bên cạnh huyết trì bỗng nhiên mở ra, hai thị nữ xốc sa mành lên, đỡ một nữ tử dung mạo tuyệt trần chậm rãi bước ra.

“Ra mắt thành chủ.” Mấy võ giả mặc y phục màu hồng nhao nhao quỳ xuống.

“Đứng lên đi, thuốc dẫn hôm nay chuẩn bị xong chưa?” Nữ tử cởϊ qυầи áo đi vào huyết trì.

“Khởi bẩm thành chủ, còn thiếu một ít, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.” Võ giả mặc y phục màu đỏ nơm nớp lo sợ nói.

“Giờ đã giờ nào rồi, còn không mau đi!” Vẻ mặt hưởng thụ của nữ tử lập tức thay đổi tràn đầy dữ tợn, giơ năm ngón tay lên hút một đứa trẻ sơ sinh trong chậu gỗ vào lòng bàn tay, đặt bên miệng, dường như muốn ăn sống và uống máu nó.

Thấy tình cảnh này, Lâm Đạm không kìm nén không nữa, mũi chân giẫm một cái đánh về phía nữ tử, Tu la đao trong tay phát sáng lấp lánh chói mắt.

Bạch Nham muốn dò xét công pháp và lai lịch của nữ tử cho nên lúc đối phương hút đứa trẻ vào lòng bàn tay, tuy hắn có chút không đành lòng nhưng lại không ra tay. Có điều trăm ngàn lần hắn không ngờ Lâm Đạm thế mà lại không đợi được đến một khắc, chớp mắt cái đã xuống tay gϊếŧ.

Võ công của nữ tử kia không yếu, cảm nhận được tiếng động lạ ở phía sau nên nhanh chóng nhảy ra khỏi huyết trì, cũng đánh một chưởng về phía máu tươi sôi ùn ục, làm dấy lên một lớp máu chắn, ý muốn cản thế tấn công của Lâm Đạm. Lâm Đạm bổ lớp máu ra tiến lên, làm động tác chém giả khiến cho nữ tử vứt đứa trẻ trong tay đi, sau đó tung người nhảy lên, ôm đứa trẻ bị ném lên cao vào trong lòng ngực, sau đó xé một đoạn rèm cửa bọc lại.

“Ngươi là ai?” Nữ tử liên tiếp đánh ra vô số chưởng, nhưng đều bị Lâm Đạm tránh được, lúc này mới nhận ra đối phương là một bán bộ tông sư, công lực ngang bằng mình. Nàng ta vội vàng mặc quần áo vào, lại lấy ra một viên đan dược từ túi bí mật bỏ vào miệng nuốt, khí thế hùng mạnh trong giây lát tăng mạnh, chưởng lực đánh ra cũng thoáng có ánh sáng đen.

“Cẩn thận độc chưởng của nàng ta.” Bạch Nham đứng trên xà nhà nhắc nhở.

Lúc này nữ tử mới phát hiện trong mật thất còn có thêm một người, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ, ra chiêu cũng hung hiểm hơn. Nàng ta am hiểu dùng độc, những võ giả mặc y phục màu đỏ bị chưởng của nàng ta quét qua trúng đều bị hóa thành một bãi máu đen, trong chốc lát ngay cả xương cũng không tìm thấy. Tuy Lâm Đạm không sợ độc, nếu bị độc tố ăn mòn, mất một tay hoặc một chân, sinh khí có thể làm khép miệng vết thương lại được, bài trừ độc tố, nhưng không thể làm nàng mọc ra tay chân mới, vả lại trong ngực nàng còn ôm một đứa trẻ mới sinh, hơi thở yếu ớt. Nàng không thể nào thi triển đao pháp, đành phải nhảy qua nhảy lại trong mật thất để né chưởng, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Từ đầu đến cuối Bạch Nham vẫn đứng trên xà nhà, không hề tham chiến.

Lâm Đạm lại lần nữa né tránh một chưởng đánh tới, ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng ngực, sau đó hung hăng bổ lên trần nhà. Chỉ nghe vang một tiếng ầm lớn, đá hoa cương trong mật thất bị bổ ra một cái lỗ lớn, cột ánh sáng màu trắng chiếu xuống dưới, xua tan mùi máu tanh nồng nặc. Đã lâu rồi nữ tử không nhìn thấy ánh mặt trời, không khỏi phải dùng cánh tay che mắt, Lâm Đạm lập tức bắt lấy cơ hội nhảy lên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nghênh chiến!”

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi bay lên, tiếp tục đấu với nàng. Hai người một người am hiểu dùng độc, khó có thể tới gần; một người đao pháp mạnh mẽ, ra chiêu độc ác, đánh xa hay cận chiến đều thành thục, trong một chốc khó mà phân cao thấp. Hai người bán bộ tông sư chiến đấu với nhau, nào người thường có thể tham dự được, những võ giả mặc y phục màu đỏ nghe tin chạy tới vốn định chi viện cho thành chủ nhà mình nhưng bị độc chưởng đánh thành đống thịt nát, hoặc là bị đao khí chém thành hai, dần dà không ai dám tới gần nữa.

Bạch Nham nhảy lên mặt đất, tìm một chỗ cao quan sát.

Công lực của nữ tử vẫn còn tăng vọt, mà Lâm Đạm vì bảo vệ đứa trẻ, dần dần có chút thua kém, may mà công pháp nàng đặc thù, dù bị bị độc chưởng đánh trúng cũng không quá quan trọng, trong nửa khắc nữ tử không cách nào gây khó dễ được cho nàng. Nữ tử không gϊếŧ được Lâm Đạm lại ăn thêm một viên đan dược, thoắt cái biến đi đâu mất không nhìn thấy.

Một đao của Lâm Đạm chém vào không trung nhưng nàng cũng không cảm thấy hoảng loạn, lập tức xoay người dùng hoành đao đỡ đòn. Quả nhiên nữ tử xuất hiện ở sau lưng nàng, có điều không thể đánh lén thành công, một chưởng đó đánh vào trên Tu la đao, nàng ta cười lạnh lùng rồi biến mất, không biết nháy mắt tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu. Độc chưởng của nàng ta vốn đã khó chơi, hơn nữa tốc độ còn tăng nhanh, đúng là như hổ thêm cánh.

Mấy đao Lâm Đạm liên tục chém ra đều chém vào không khí, còn bị đánh lén vài lần, trong miệng phun ra máu đen, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng, thế nhưng trên mặt chẳng hề hoảng loạn hay sợ hãi. Nàng nhìn chằm chằm hai chân nữ tử, sau đó tĩnh tâm lại di chuyển theo bước chân của nàng ta, nữ tử đi hướng Khôn vị, nàng cũng đi hướng Khôn vị, nữ tử chuyển sang Ly vị, nàng cũng chuyển sang Ly vị, dần dần, trong đầu nàng hiện lên một tấm bát quái đồ, bước đi chéo với nữ tử, thăm dò quy luật.

Thật ra thân pháp của nữ tử rất đơn giản, chẳng qua là lợi dụng sự thay đổi của bát quái và sự hư ảo để che dấu bản thân, sau khi tìm ra quy luật, chỉ cần nàng ta đi một bước, Lâm Đạm có thể đoán được bước tiếp theo nàng ta sẽ xuất hiện ở đâu.

Lúc sau một lần nữa nữ tử biến mất, bỗng nhiên Lâm Đạm nghiêng người, chém ra một đao hung bạo vào trong không khí, đao khí sắc bén chẻ không khí ra mà đi, nhưng phía trước lại không có mục tiêu nên sẽ phải đánh trúng vách tường.

Thấy tình cảnh vậy, Bạch Nham không nhịn được nhướng mày lên.

Có điều một đao hao hết công lực của Lâm Đạm này không chém hụt, nữ tử đó không biết từ khi nào xuất hiện ở trước vách tường, thấy đao khí đánh tới bất ngờ, vốn vẻ mặt nàng ta đang vô cùng đắc ý lập tức chuyển sang tuyệt vọng. Muốn trốn cũng không còn kịp rồi, nàng ta hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi sau đó đầu lâu bay cao lên, lại đập xuống rầm một tiếng, một đường máu hắt lên phía sau trên vách tường, khói trắng chậm rãi bay lên, chọc thủng một cái lỗ to. Trong cơ thể nữ tử đến cả máu cũng nhiễm kịch độc, bởi vậy có thể thấy nàng ta là đối thủ khó chơi cỡ nào, nhưng mà gặp phải Lâm Đạm bách độc bất xâm, coi như nàng ta xui xẻo.

Lâm Đạm không buồn nhìn tới thi thể sứt mẻ không được đầy đủ của nàng ta, lập tức nhảy xuống địa cung.

Bạch Nham cũng nhảy xuống theo.

Lâm Đạm rơi vào huyết trì, đứng vững vàng trong đó. Bạch Nham vung tay áo rộng lên, nhẹ nhàng giẫm lên không trung nhảy lên xà nhà, ở trên cao nhìn xuống người đang ngâm trong huyết trì.

Lâm Đạm cắm Tu la đao vào đáy hồ, để nó hút máu tươi thỏa thích, còn mình thì ngồi xếp bằng trong vũng máu tu luyện. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng ngực vẫn ôm đứa trẻ mới sinh kia. Trước khi ngồi thiền nàng không quên rút ra một ít sinh khí rót vào trong cơ thể đứa trẻ để tránh nó chết non, có điều cùng lúc đó, nàng giảm bớt sinh khí làm cho tử khí hung mãnh nhiều hơn xé rách.

Từ đầu đến cuối Bạch Nham đứng trên xà nhà nhìn nàng, hai tay chắp sau lưng, giống như rất bình thản, thật ra trong mắt hắn lóe sáng. Hôm nay Lâm Đạm gϊếŧ mấy nghìn người không ngớt, giờ lại ngâm trong vũng máu nồng nặc, nàng còn có thể giữ tỉnh táo và kiềm chế được sao? Qua hôm nay, trên đời sẽ không có thêm một Tu la chứ?

Trong lúc Bạch Nham nghĩ ngợi, Hạ Vũ Phỉ cầm theo bảo kiếm sinh đầy máu chạy vào, phát hiện Lâm Đạm ngồi xếp bằng trong huyết trì, đầu tiên là nàng ta hoảng sợ, tiếp đó lộ ra vẻ mặt oán hận, sau đó chém tới không chút suy nghĩ.

“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Nham từ trên xà nhà nhảy xuống, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm nàng ta.

“Sư phụ, người không phát hiện nàng ta đang tu luyện công pháp tà ma à? Nàng ấy thấy chết không cứu, còn gϊếŧ rất nhiều người. Người ra ngoài nhìn đi, bên ngoài máu chảy thành sông rồi!” Hạ Vũ Phỉ tức muốn hộc máu quát lên.

“Người nàng ấy gϊếŧ đều là người nên gϊếŧ. Còn nữa, nếu nàng thấy chết mà không cứu, hiện giờ con có thể yên ổn đứng ở đây ư?” Bạch Nham sẽ không bỏ mặc đồ đệ mình xảy ra chuyện, trong lúc tìm Lâm Đạm, hắn đã đi xem qua địa lao trước, phát hiện Lâm Đạm tắt hết đuốc, đánh đứt xiềng xích, còn phá vỡ một cái lỗ thông gió, để những nữ nhân đó khôi phục nguyên khí, nhờ vậy mới không có nhiều người chết.

Có Lâm Đạm ở bên ngoài thu hút sự chú ý, không ai quản, những nữ nhân đó sau khi khôi phục nguyên khí có thể chạy trốn, nếu như không trốn đi, tạm thời đợi trong địa lao cũng an toàn, chờ nơi này được Lâm Đạm dọn dẹp sạch sẽ, các nàng có thể quang minh chính đại đi ra ngoài như thường.

Xác thật Hạ Vũ Phỉ là được Lâm Đạm cứu, nếu không bây giờ nàng ta đã bị hai tên súc sinh kia làm nhục, vả lại cũng không tìm được lời nào phản bác Bạch Nham. Không biết vì sao trong tiềm thức nàng ta không thích Lâm Đạm, thậm chí hết sức kiêng kị nàng.