Lâm Đạm không phải nguyên chủ, sẽ không khốn khổ vì tình làm mờ mắt. Nếu thật sự Bạch Nham chỉ là một thư sinh yếu đuối, sẽ không bình chân như vại ở Đông Thánh giáo, cũng sẽ không trong khoảng thời gian ngắn như thế mà dạy Hạ Vũ Phỉ thành cao thủ nhất lưu. Nếu hắn che giấu tài năng, nhất định là có mưu đồ.
Mặt Bạch Nham không có chút vẻ hoảng loạn nào, chậm rãi gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
Lâm Đạm lập tức đứng lên, rút Tu la đao đã hút no máu, trầm giọng nói: “Tại sao?” Nàng không cảm nhận được khí tức của Bạch Nham, hắn hoàn toàn giống một người bình thường, nhưng càng như thế thì càng lộ rõ chỗ đáng sợ của hắn. Với công lực của Lâm Đạm hiện tại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu một người kỹ càng, thế mà nàng lại không nhìn thấu Bạch Nham, chứng tỏ cảnh giới của Bạch Nham cao hơn nàng không chỉ một bậc.
Trên bán bộ tông sư… Là đại tông sư!
Lâm Đạm nắm chặt chuôi đao, bước lên trước một bước, tư thế như là lâm đại địch, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Bạch Nham vẫn khoanh tay đứng đó, chậm rãi nói: “《 Tu la đao 》 vốn là công pháp cấm của tông ta, lại bị Đông Thánh giáo đánh cắp. Lúc lâm chung gia sư có di ngôn —— nếu Tu la giáng thế, tất các tông phái sẽ cùng nhau sụp đổ.”
Thì ra là thế, Lâm Đạm gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nàng không hứng thú với tông môn và lai lịch của Bạch Nham, nhưng nàng hiểu tại sao sư tôn hắn để lại di ngôn như vậy. Một khi luyện thành Tu la đao, sẽ dễ hãm sâu trong gϊếŧ chóc đánh mất đi lý trí, càng đáng sợ là, người tu luyện có sinh khí bảo vệ tâm mạch, không ai gϊếŧ chết được.
Một người chỉ biết điên cuồng gϊếŧ chóc, lại là quái vật không thể gϊếŧ chết được, sẽ tạo ra sự ảnh hưởng với bên ngoài như thế nào? Lâm Đạm nhắm mắt, dường như đã tiên đoán được tình cảnh đó sẽ máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng vẫn không biện minh cho mình, chỉ giơ đao lên, bình tĩnh nói: “Tới chiến.”
Một lúc lâu Bạch Nham vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dò xét qua lại trên mặt nàng, sau đó nhìn vạch ranh giới dưới chân nàng.
Hạ Vũ Phỉ không rõ tình huống lúc này, hết nhìn Lâm Đạm lại nhìn Bạch Nham, kinh ngạc nói: “Sư phụ, người, người biết võ công?” Hạ Sùng Lăng đã từng thăm dò mạch Bạch Nham, hắn rõ ràng là người bình thường không có nội lực.
Bạch Nham và Lâm Đạm không để ý tới nàng, chỉ đứng đó giằng co qua lại, ánh mắt dừng trên người nhau.
Qua một hồi lâu, Bạch Nham lui ra phía sau một bước, thờ ơ nói: “Hôm nay ta không gϊếŧ ngươi, ngươi đi đi.”
Lâm Đạm rõ ý hắn ngay, tuy rằng hắn buông tha nàng nhưng không có nghĩa từ nay về sau hắn sẽ bỏ qua, chỉ là hôm nay hắn không ra tay, có điều ngày mai, sau này thì chưa chắc. Hơn nữa khi hắn đề cập đến hai chữ “Gϊếŧ ngươi”, ngữ khí rất chắc chắn, như là đánh chết một vị bán bộ tông sư đối với hắn mà nói là việc dễ như trở bàn tay. Bởi vậy có thể thấy nhất định người này là một trong năm vị đại tông sư, công lực cách xa không phải người bây giờ Lâm Đạm có thể địch nổi.
Có thể sống, vì sao phải tìm chết? Lâm Đạm không phải kẻ ngu dốt, lập tức thu Tu la đao, phi thân rời đi. Bạch Nham giẫm nhẹ mũi chân, theo sát.
Nhìn hai người lúc ẩn lúc hiện không có vẻ vội vàng, kỳ thật chớp mắt cái bóng lưng đã cách xa vạn dặm, hồi lâu Hạ Vũ Phỉ vẫn chưa tỉnh hồn lại. Nàng ta cho rằng Lâm Đạm là một nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng buồn, nhưng không ngờ người này gϊếŧ Hạ Sùng Lăng chỉ với một đao, quyết tuyệt hơn bất cứ kẻ nào; nàng ta cho rằng Bạch Nham là một thư sinh yếu đuối nào đâu Lâm Đạm ở cảnh giới bán bộ tông sư cũng chút không đánh lại đối phương.
Điều này há chẳng phải cho thấy Bạch Nham là một vị đại tông sư? Cuối cùng cũng khôi phục lại năng lực suy nghĩ, mắt Hạ Vũ Phỉ sáng lên, lập tức đuổi theo, liên tục hô: “Sư phụ đợi con với!” Chẳng qua là tùy tiện ăn vạ một sư phụ, không ngờ lại là một trong năm đại tông sư, nàng ta cũng may mắn quá đó chứ!
Lâm Đạm chạy thật nhanh có ý muốn bỏ xa Bạch Nham nhưng cho dù nàng đi nhanh bao nhiêu, Bạch Nham vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần với nàng, nàng đi nhanh hắn cũng đi nhanh, nàng đi chậm hắn cũng đi chậm, giống như mèo bắt chuột vậy. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị sốt ruột không chịu nổi, tâm sinh hoảng loạn, có điều Lâm Đạm chẳng có chút sốt ruột, còn thả bước chân chậm lại, đi đến tòa thành gần nhất. Nguyên chủ không có cảm tình gì với Đông Thánh giáo, cho nên nàng cũng không định về lại đó.
Đông Đường trọng võ học, các môn phái mọc lên như nấm, thế lực giang hồ còn to lớn hơn thế lực triều đình, rất nhiều thành trì do các đại tông môn sở hữu, không chịu sự quản lý của hoàng tộc. Lâm Đạm đi đến cửa thành, ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trên cổng, trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa —— thành Bất Lão.
Tên này khá thú vị, Lâm Đạm nhìn thật kỹ, sau đó nộp phí vào thành, nàng tìm được một khách điếm, sắp xếp xuống dưới, “Tiểu nhị, lên cho ta mấy món nổi tiếng của tiệm và một bình rượu mạnh, có thượng phòng* thì cho ta một phòng.” Nàng đặt bạc ở trên quầy.
*Phòng cao cấp.
“Vâng khách quan, ngài mời ngồi, món nổi tiếng của bổn tiệm là ếch hầm, thịt bò luộc, tiểu nhân lập tức bảo đầu bếp làm cho ngài. Đây là chìa khóa thượng phòng của ngài, ngài cất ạ, phòng đầu tiên bên tay trái lầu hai. Ba đồng, đợi một lát tiểu nhân cân cho ngài.” Tiểu nhị để bạc lên cân.
Lâm Đạm nói: “Bạc thừa không cần thối lại, nấu cho ta một thùng nước nóng, ta muốn tắm rửa.” Y phục trên người nàng đã bị vấy máu, nặng trĩu.
Lúc này tiểu nhị mới phát hiện đao và vạt áo nàng đang nhỏ máu tí tách, làm sàn nhà ướt một mảng đỏ lớn, hơn nữa còn có mùi tanh thoang thoảng khắp khách điếm. Không cần hỏi cũng biết người này mới gϊếŧ người và gϊếŧ không ít!
“Vâng, cảm ơn ngài, tiểu nhân đi nấu nước cho ngài ngay.” Tiểu nhị thu ánh mắt lại, tiếp tục cân bạc, sau đó cắt bạc thừa ra cất vào túi mình, xong rồi vui vẻ chạy ra sau bếp nấu nước, suốt quá trình không có vẻ sợ hãi.
Khách trong điếm đều như không nhìn thấy Lâm Đạm, làm như không phát hiện máu và hàng dấu chân dính máu làm người ta sợ hãi dưới đất.
Phản ứng kỳ lạ của mọi người khiến Lâm Đạm cảnh giác. Nàng chậm rãi đi đến chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, suy nghĩ: Thái độ của những người này rất lạ, có lẽ là đã quen nhìn thấy máu, hoặc là đầu óc không bình thường. Tất cả mọi người không bình thường là chuyện không có khả năng, vì thế chỉ có một đáp án —— đối với những người này mà nói, gϊếŧ người dính máu là việc hết sức bình thường. Chẳng qua nàng không có liên quan đến họ, nên cũng không tìm hiểu kỹ làm gì.
Nghĩ vậy, Lâm Đạm rút một đôi đũa trong ống trúc ra, sau đó lấy một chiếc khăn tay trong lòng ngực ra định lau đũa, lại thấy khăn tay dính đầy máu đen đỏ loang lổ còn muốn dơ hơn đôi đũa. Nàng nhíu mày, ngẩn người ra nhìn chằm chằm đôi đũa và chiếc khăn tay.
Bạch Nham đứng ở cửa nhìn hồi lâu, thấy nàng vẫn còn ngây người không để ý mình đã đến, đành phải đi qua chỗ nàng. Hắn cúi người nhìn Lâm Đạm chòng chọc, ánh mắt cực kỳ phức tạp, như là đang nghiên cứu một câu đố khó, lại như là đang quan sát một con mãnh thú.
“Ngươi chuẩn bị ăn cơm?” Hắn thấp giọng dò hỏi.
Lúc này Lâm Đạm mới hoàn hồn, nhàn nhạt liếc hắn một cái. Đã gọi món rồi, đũa cũng đã cầm, không phải ăn cơm thì làm gì?
Lần đầu tiên Bạch Nham cảm nhận được mùi vị bị người khác khinh bỉ. Mặc dù Lâm Đạm chưa nói gì hết nhưng rõ ràng trong mắt viết: Ngươi mới hỏi một câu vô nghĩa. Có điều hắn thật sự chẳng ngờ, Lâm Đạm vội vã chạy đi mấy ngàn dặm, đi đến thành này, chỉ vì ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.
Vốn Tu la đao là công pháp cấm của sư môn hắn, cho nên hắn biết rõ hậu quả khi tu luyện Tu la đao hơn ai hết, vứt bỏ tình cảm vô cùng khó khăn, tim bị khoan lỗ đau thấu xương có thể mài mòn ý chí kiên định của cường giả. Vì để giảm cảm giác khốn khổ, người tu luyện đều lâm vào vực sâu gϊếŧ chóc, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết, những tình cảnh bi thảm máu chảy thành sông đó đều được ghi lại trong quy định của tông quy.
Chẳng qua rõ ràng Lâm Đạm đã luyện thành công nhưng trên mặt lại không có vẻ đau khổ, ánh mắt cũng không điên cuồng, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt hơn người thường, trên người không hề có gì khác thường. Nàng vội vã chạy đến tận đây, nộp phí vào thành, gọi hai món ăn, thuê một gian phòng, còn gọi một thùng nước, mỗi một hành động của nàng đều rất bình thường, không khác gì một khách nhân phong trần mệt mỏi. Nếu không nhìn thấy tận mắt có lẽ Bạch Nham sẽ không tin rằng nàng tu luyện Tu la đao, hơn nữa sẽ không tin mỗi một phút giây nàng đều phải chịu đau đớn bị đâm chém ngàn nhát dao.
“Sau này ngươi định làm gì?” Xưa nay Bạch Nham lạnh nhạt thất thường, không ngờ lại không nhịn được hỏi nhiều một câu. Hắn định gϊếŧ Lâm Đạm nhưng thấy từ đầu đến cuối nàng vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, chưa từng lạm sát, nên chần chờ. Đây là lần đầu hắn nảy sinh lòng trắc ẩn không nên có với kẻ địch lớn nhất của tông môn.
“Vừa đi vừa nghĩ.” Lâm Đạm gấp khăn tay dính máu lại ngay ngắn, nhét trở lại vào trong lòng ngực.
Bạch Nham đưa khăn tay mình qua cho nàng, thông báo: “Ta sẽ đi theo ngươi.”
Lâm Đạm nhận lấy khăn tay lau hai đôi đũa, một đôi đưa cho Bạch Nham, một đôi cho nàng, sau đó gật đầu nói: “Được thôi.” Nàng biết tại sao Bạch Nham theo sát nàng, đó là vì đề phòng nàng lạm sát kẻ vô tội, một khi nàng mất khống chế, Bạch Nham sẽ lập tức loại bỏ nàng. Để hắn đi theo, chẳng khác nào treo một lưỡi dao sắc trên đỉnh đầu mình, lúc nào cũng có thể chết. Nhưng Lâm Đạm không sợ, thậm chí còn có chút an tâm. Nếu quả thực nàng bị mất khống chế, không tự cắt đứt tâm mạch được, nàng hy vọng có một người đủ mạnh để có thể gϊếŧ chết mình ngay.
Bạch Nham cau mày, không ngờ nàng lại đồng ý dứt khoát như thế, không khỏi chăm chú nhìn nàng.
Lâm Đạm không buồn để ý đến sự quan sát của hắn, chờ đồ ăn lên là vùi đầu vào ăn cơm. Từ ngày Bạch Nham và Hạ Vũ Phỉ bỏ trốn bị nhốt vào địa lao đến giờ nguyên chủ chưa được ăn cơm. Nguyên chủ có thể tiều tụy vì người khác nhưng Lâm Đạm lại không chịu đói được, có điều mới ăn một đũa, nàng đã nhíu chặt mày lại, tay nghề của đầu bếp này quá dở, thị ếch không ướp gì cả, thịt bò luộc quá lửa cắn không đứt, cần hầm thêm nửa canh giờ mới ăn ngon.
Chỉ mới ăn một miếng, không hiểu sao cách làm hai món này xuất hiện trong đầu nàng, dù khi nàng đến thế giới này chưa từng cầm dao hay vào trong bếp, cũng tin rằng mình nhất định có thể làm ra món ăn ngon đúng chuẩn.
Chẳng lẽ đời trước là đầu bếp? Nàng buông bát đũa xuống, suy nghĩ với vẻ mặt phức tạp.
Bạch Nham nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?” Trong mắt hắn, Lâm Đạm chính là một con dã thú điên cuồng, lúc nào cũng có thể nổi cơn gϊếŧ người.