Giữa trưa, quả nhiên mọi người ăn gà rừng xào và thịt thỏ om, tổng cộng có chín người, vốn không đủ ăn, nhưng tay nghề của Lâm chưởng quỹ quá tuyệt vời, nấu hai món ăn vô cùng ngon miệng, một muỗng thức ăn cũng đủ trộn một chén cơm. Ăn cơm xong, trong bát gốm to đựng đồ ăn vẫn còn một ít nước sốt đỏ au, La Thiết Thủ và Triệu Lục vội vàng lấy bánh bao của mình ra chấm nước sốt ăn sạch sẽ.
“Thoải mái, thoải mái quá!” La Thiết Thủ nằm ở trên cỏ xoa bụng. Nếu sau này mỗi lần có nhiệm vụ đều có thể đi cùng với Lâm chưởng quỹ, hắn ta nguyện ý ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng chạy ở ngoài đường. Có chỗ nào bôn ba đâu, đó là hưởng phúc chứ.
“Một con gà rừng vẫn còn thiếu, không đủ ăn, nếu không đợi chút chúng ta lại đi săn thêm mấy con, để Lâm chưởng quỹ nấu bữa tối nữa?” Triệu Lục nói nhỏ.
“Để ta đi săn mang về đây, Lâm chưởng quỹ không thích nấu nhiều cũng phải nấu. Món ăn thôn quê* phải gϊếŧ làm ngay vậy ăn mới ăn ngon.” La Thiết Thủ không ngừng chép miệng, tất nhiên là còn vương dư vị của bữa cơm trưa vừa rồi.
* món ăn bằng thịt chim muông thú rừng.
Nam tử cao lớn tuấn tú liếc nhìn bọn họ không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Nghỉ ngơi non nửa canh giờ, đoàn xe tiếp tục xuất phát, đi đến một khu rừng rậm rạp, Triệu Lục và La Thiết Thủ nghe thấy có tiếng thú vật nhỏ chạy trong bụi cỏ, lập tức cầm cung tên mau chóng đuổi theo. Bọn họ đã hạ quyết tâm phải săn thật nhiều thú rừng để buổi tối ăn no một trận.
Nam tử cao lớn tuấn tú chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, không đi cùng hai người bọn họ. Đi được một chốc, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, đang chuẩn bị kêu xa phu đi chậm lại thì một mũi tên bắn trúng người kéo xe, làm cho mấy con ngựa còn lại hoảng sợ, đám ngựa cất vó hí vang, tức khắc loạn cào cào. Cũng may xa phu kịp thời túm chặt dây cương, trấn an ngựa bị hoảng, nếu không Lâm chưởng quỹ sẽ ngã bị thương.
Có điều hàng hóa không bị tổn thất không có nghĩa là tình hình sẽ tốt hơn, chỉ thấy hơn mười người vạm vỡ chạy ra từ trong rừng cây rậm rạp, người nào người nấy đều cầm đao và cung tên trong tay, nhìn là biết dân cướp chuyên nghiệp.
Nam tử cao lớn tuấn tú đi tới gần xe ngựa của Lâm chưởng quỹ, nhỏ giọng nói: “Đừng chống cự, trước đi theo bọn họ đi. Triệu Lục và Thiết Thủ còn ở phía sau, bọn họ sẽ nghĩ cách tới cứu chúng ta.” Tuy võ công của hắn cao cường, xử lý mười mấy tên thổ phỉ không thành vấn đề, nhưng đoàn xe có người nhiều, hắn không bảo vệ hết được.
Lâm Đạm gõ tay lên cửa sổ xe, ý bảo mình hiểu rồi.
Đoàn người tính cả xe ngựa đều bị thổ phỉ kéo lên núi, trong núi có dựng một sơn trại nhỏ, có năm sáu căn nhà được dựng bằng đất xung quanh được rào bởi hàng rào gỗ, nhìn có chút đơn sơ. Đây rõ ràng đây chỉ là nơi tạm trú tạm thời nên vội vã xây lên, chưa mở rộng quy mô, nếu không có ai xử lý, chừng ba đến năm năm sau nơi này ắt hẳn trở thành tai hoạ.
Hai tay Lâm Đạm bị trói bằng dây thừng, thất tha thất thểu đi phía trước, vừa đi vừa đếm số lượng thổ phỉ. Năm sáu căn nhà đất chứa không được bao nhiêu người, hơn nữa như đã thấy trên đường đi, đây chỉ là một nhóm cướp nhỏ chừng hai hoặc ba mươi người, còn có một vài phụ nữ bị bắt đến đang làm việc, vẻ mặt chết lặng. Sau khi bị đưa vào căn nhà đất lớn nhất, một gã có khuôn mặt dữ tợn đi lên tới, lớn tiếng hỏi, “Lần này có hàng tốt không?”
“Mẹ nó, tất cả toàn là dưa chua và rau khô, không đáng một xu!” Một thổ phỉ phỉ nhổ, sau đó lại nói, “May mà bắt được ba cô nương xinh đẹp, tối hôm nay các huynh đệ thật có phúc.”
Tên thủ lĩnh vốn có chút thất vọng nhưng khi nhìn thấy ba người Lâm Đạm, lập tức cười bỉ ổi, “Tốt tốt tốt, mặc dù mặt mũi không được trắng lắm nhưng dáng người khá hấp dẫn!”
Quanh năm Lâm Đạm hành tẩu bên ngoài, tất nhiên là cơ thể vô cùng khỏe đẹp, vòng eo thon gọn không thừa tí mỡ, bộ ngực đầy đặn, cái mông thì cong cong, tuy không giống với tiêu chuẩn của cái đẹp đương thời nhưng lại hết sức mê người. Nàng đã quen với sóng to gió lớn, lúc này vẫn còn bình tĩnh, nhưng tôi tớ của nàng thì tức giận chửi bậy ầm lên, vì thế nhanh chóng bị bịt miệng và đạp ngã trên mặt đất.
Nam tử ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh thổ phỉ, ánh mắt sắc như dao.
Lâm Đạm nhìn tôi tớ của mình bằng ánh mắt an ủi, sau cùng chậm rãi nói, “Có lẽ thủ lĩnh không biết, tổ tiên ta làm ngự trù, ta đi theo phụ thân ta cũng học được chút tay nghề. Chỉ cần thủ lĩnh có thể tha cho tôi tớ ta, ta nguyện ở lại nấu cơm cho các huynh đệ.”
Hiển nhiên là nàng không có hy vọng xa vời rằng mấy tên ác ôn này có thể thả người, vốn dĩ nói như vậy là vì muốn dời sự chú ý của bọn họ đi. Đối với dân chúng áo vải mà nói, ngự trù là nhân vật mà cả đời này cũng không gặp được, nếu ngẫu nhiên gặp ở ngoài đời, làm sao mà không tò mò? Chỉ cần bọn họ tò mò, Lâm Đạm là có thể tranh thủ thêm thời gian cho mọi người, có thời gian là có cơ hội trốn thoát.
“Ngươi là ngự trù?” Quả nhiên tên thủ lĩnh thổ phỉ thu lại nụ cười da^ʍ tà, sửng sốt đánh giá Lâm Đạm.
“Sư công ta là ngự trù, phụ thân ta từng làm trù sư** ở phủ Vĩnh Định Hầu.” Lâm Đạm giải thích.
Gia đình này từng hầu hạ Hoàng đế, cũng từng hầu hạ Vĩnh Định Hầu, hai vị kia chính là nhân vật nằm mơ cũng không gặp được! Cặp mắt nhìn chằm chằm Lâm Đạm dần trở nên bất đồng, cân nhắc một lúc thủ lĩnh thổ phỉ nói, “Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả? Vừa khéo, trong trại mới cướp được con bò, ngươi gϊếŧ bò làm bữa tối cho bọn ta, nếu mọi người hài lòng thì ta có thể suy xét thả người của ngươi ra.”
“Vậy cảm ơn thủ lĩnh trước.” Lâm Đạm chắp tay nói, “Gϊếŧ bò tốn nhiều công sức, xin thủ lĩnh thả hai nha đầu của ta ra để các nàng giúp ta một tay.” Nếu để Thược Dược và Đỗ Quyên ở lại, làm sao mà nàng biết đám thổ phỉ không kìm nén được có ức hϊếp các nàng hay không, Lâm Đạm không yên tâm.
Gϊếŧ bò sống vừa dơ lại mệt, đám thổ phỉ chẳng ai muốn làm, hơn nữa Thược Dược và Đỗ Quyên chỉ mới mười hai mười ba tuổi, tuổi còn nhỏ, vóc dáng không được cao, không có tính uy hϊếp, vì thế họ nhanh chóng thả người. Còn mấy người còn lại thì bị trói gô cổ ném vào phòng chứa củi.
Chờ bọn thổ phỉ đi rồi, Tiểu Trúc giống như con sâu lặng lẽ trườn đến bên cạnh nam tử cao lớn tuấn tú, nhỏ giọng dò hỏi: “Vị đại ca này, huynh nói Triệu Lục và Thiết Thủ có thể tìm ra chúng ta sao? Khi nào bọn họ tới?”
Nam tử nằm im trên đất, khép hờ mắt, giọng nói trầm thấp, “Có thể tìm ra, chờ đêm khuya.”
Trong lòng Tiểu Trúc vẫn có chút hoảng, ngẩng cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình, “Không biết bên Lâm chưởng quỹ như thế nào rồi.”
Hiện tại Lâm Đạm rất ổn, nàng ngồi sụp xuống đất cẩn thận mài dao nhọn, thường xuyên dùng lòng bàn tay thử độ bén của lưỡi dao, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc. Lúc đầu hai gã thổ phỉ còn nhìn chòng chọc nàng như hổ rình mồi, thấy nàng chỉ lo nhóm lửa, nấu nước, mài dao, trong lúc làm cũng không nói câu nào với hai tiểu nha đầu kia, hơn nữa chưa từng lén lút thăm dò xung quanh, dần dà hai gã thổ phỉ thả lỏng cảnh giác, ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Hai con bò to vô cùng khỏe, da lông cũng được chăm sóc khá tốt, hiển nhiên là cướp con bò này ở dưới chân núi.
Lâm Đạm mài dao xong, đi vòng vòng hai con bò, sờ soạng từ trên xuống dưới một phen, dường như đang chọn xem ra tay với con nào. Hai gã thổ phỉ thấy cuối cùng nàng cũng chuẩn bị gϊếŧ bò, vội vàng xúm lại xem trò vui. Gϊếŧ bò cần có kinh nghiệm, ba, năm người đàn ông khỏe mạnh hợp lại còn chưa chắc làm nổi, huống chi là một nữ nhân?
Hai gã thổ phỉ cũng không nói để mình hỗ trợ, chỉ đứng ở một bên cười mỉa, trong mắt tràn đầy ác ý.
Chẳng qua chốc sau, hành động của Lâm Đạm khiến cho bọn họ lạnh người. Nàng chọn một con trong đó sau đó để hai tiểu nha đầu dắt một con khác đi, dùng mảnh vải che mắt lại, phòng hờ nó chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát điên, sau đó đâm một dao vào cổ bò, cắt đứt động mạch cổ, rồi rút ra, múc một gáo nước, thong thả rửa lưỡi dao dính máu.
Ở cách nàng năm mét, con bò cày khỏe mạnh từ từ ngã xuống, không kịp kêu lên một tiếng, máu tươi chảy ào ạt từ cổ ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Hai gã thổ phỉ bị choáng váng, Lâm Đạm lại không nghỉ ngơi, chờ máu chảy hết lập tức dùng nước sôi rửa da bò, cạo lông, cuối cùng còn một ít lông không cạo sạch được, hai tiểu nha đầu đi lấy sắt nung đỏ đốt da bò, mùi khét và tiếng nổ lách tách làm da đầu người ta tê dại.
Sau khi hoàn toàn làm sạch lông, Lâm Đạm đâm dao vào bụng bò, lưu loát mổ ra, thoáng chốc nội tạng rơi đầy đất, nàng phân loại để vào chậu gốm, lại từ chỗ khớp xương đâm đao, hai ba nhát cắt con bò ra. Một con bò cày hơn 300 cân, nàng xử lý không đến một canh giờ, xuống tay vừa tàn nhẫn lại chuẩn.
Hai gã thổ phỉ không dám xem thường nàng nữa, chân tay đều không biết đặt chỗ nào ngơ ngác đứng ở ngoài vũng máu, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ: Kiểu nữ nhân này nên tiếp tục làm đầu bếp đi, không nên lên giường, nếu không ngày nào đó bị nàng sờ cổ cũng không biết.
“Hai vị đại ca, trong trại các vị có bao nhiêu người?” Lâm Đạm ném miếng thịt bò cuối cùng vào chậu gốm, làm như vô ý dò hỏi.
“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Hai gã thổ phỉ sợ hãi trong lòng, tăng thêm cảnh giác đối với nàng.
“Biết có bao nhiêu người ta mới nấu cơm được, nếu không nấu thiếu mọi người không đủ ăn.” Lâm Đạm dùng khăn lau máu trên mặt, biểu cảm hết sức bình tĩnh.
Lý do quá hợp lý, hai gã thổ phỉ đếm số lượng trong bụng, đáp, “Có khoảng hai ba chục miệng ăn, ngươi nấu nhiều một chút.”
Lâm Đạm gật đầu, không hề hỏi nhiều, cùng hai tiểu nha đầu mang thịt bò vào nhà bếp, cắt thành hình vuông khoảng hai tấc*, dùng nước tương, rượu gia vị**, muối và các gia vị khác, sau đó xử lý chân giò, thịt mông, xương sườn, xương bò và vài phần khác để làm đồ dự trữ.
*1 tấc = 10cm.
**Rượu gia vị: Rượu dùng để nấu ăn.
“Sư phụ, làm sao chúng ta chạy trốn bây giờ ạ ?” Hai tiểu nha đầu không nhịn được, thì thầm bên tai Lâm Đạm dò hỏi.
“Làm xong bữa tối này đã.” Lâm Đạm nghiêm túc lột tỏi, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hai tiểu nha đầu có sợ cũng vô dụng, đành phải nghe lời đi rửa rau.
Một canh giờ sau, thịt bò ướp xong, Lâm Đạm đổ nửa cái bình dầu cải vào chảo to đảo, đợi chảo nóng từ từ bỏ thịt bò vào, dùng đảo liên tục, xào đến khi thịt săn lại thì múc ra đặt một bên để ráo dầu, rửa chảo, đổ dầu mới, thêm gừng xắt lát và hành lá, rồi bỏ thịt bò vào, thêm nước tương và cây hồi hương tiếp tục xào, mười lăm phút sau thêm nước vào nấu, chờ nước sôi thì lấy bớt củi ra, hầm với lửa nhỏ.
Thịt bò hầm đã gần xong, nàng lại rửa sạch gân bò, cắt thành dải bỏ vào chảo xào, định làm thêm một chảo gân bò om. Hai tiểu nha đầu hoàn toàn phục nàng, không ngờ ngay cả khi bị bắt vào trại thổ phỉ còn không quên nấu ăn, không biết nàng đang nghĩ gì, rốt cuộc là mạng quan trọng hay nấu ăn quan trọng?