Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 7: Trù nương (6)

Lâm Đạm là một người trầm lặng ít nói, làm việc lại vô cùng nghiêm túc, bất kể là trưởng tức của bà lão phân việc cho nàng có bẩn có mệt thế nào, nàng đều có thể yên lặng làm xong, không hề ăn bớt nguyên vật liệu. Dần dà, người trưởng tức kia cũng an tâm, không còn lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm, bà lão liền tranh thủ lúc trưởng tức lười biếng đã chạy đến dạy cho nàng cách làm ra đậu hũ trơn mềm nhất, cách làm ra đậu hũ viên hương vị ngon nhất.

Qua ba tháng, Lâm Đạm đã học xong món này, lưu luyến không rời tạm biệt bà lão, dẫn theo Tề thị rời khỏi trấn nhỏ. Từ nay về sau, nàng sẽ cố gắng bái sư học nghệ khắp nơi, người khác không muốn dạy, nàng sẽ xin ở lại trong tiệm để làm công, dùng thành ý để đối phương động lòng, nếu vẫn không chịu, nàng cũng không oán giận, chỉ yên lặng rời đi.

Nàng ăn hết các món ăn ngon ở nước Đại Sở, cũng gặp không ít dạng người. Trải qua những kinh nghiệm sống khác nhau, một chuyến đi này mất mười năm.

Mười năm sau, vào đầu mùa xuân, có một đoàn người đi theo con đường mòn lên núi, trước sau đều có hộ vệ thân hình cường tráng, giống như đoàn người của một phú hộ nào đó. Đi đến ngã rẽ, đoàn xe chậm rãi dừng lại, một người đàn ông trung niên bụng phệ từ trên chiếc xe xa hoa nhất nhảy xuống, chạy bước nhỏ đến trước chiếc xe cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: “Lâm chưởng quỹ, bệnh của ngài có đỡ hơn chút nào không?”

“Khụ khụ……” Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Khá hơn nhiều rồi, đa tạ ông chủ Thẩm dọc đường đi đã chăm sóc, mong sau này còn có thể gặp lại.”

“Vậy tốt rồi, ở chỗ ta có chút thuốc bổ, ngài cầm lấy đi.” Ông chủ Thẩm nhanh chóng bảo gã sai vặt dâng lên hộp quà đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng nói: “Gặp lại, chắc chắn là sẽ gặp lại, nếu ngài mở quán ở Kinh thành, cho dù xa xôi vạn dặm ta cũng sẽ đi. Ngài bệnh như thế này, ta thật không có gì để ăn.”

Nghe giọng nói, Lâm chưởng quỹ trong xe ngựa hẳn là một nữ tử, mà những lời cuối cùng của ông chủ Thẩm có chút đùa cợt, nhưng người bên ngoài xe cũng không ý thức được có vấn đề gì, đều cùng bật cười.

Nhìn một màn này, một nam tử cường tráng đang canh giữ một bên đoàn xe lộ ra vẻ mặt chế giễu, dùng khuỷu tay huých vào người bên cạnh, dùng khẩu hình không tiếng động, nói: “Nhìn đi, xe mới đi nửa đường đã bắt đầu thông đồng với người ta, nữ nhân đúng là không nên xuất đầu lộ diện mà.”

Hai người đồng hành của hắn yên lặng gật đầu, mặt lộ vẻ chế nhạo, lại nhìn sang người đứng đầu, phát hiện hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng hẹp dài cảnh giác nhìn chằm chằm các ngã rẽ, không hề lơi lỏng. Hai người khẽ rùng mình, lúc này mới ngừng lại.

Lâm chưởng quỹ dường như lo lắng mình sẽ lây bệnh cho người khác, chỉ xốc màn che lên một chút, vươn tay ra nhận lấy hộp quà, cuối cùng phân phó nói: “Tiểu Trúc, đem lễ vật ta đã chuẩn bị cho ông chủ Thẩm, mấy ngày vừa rồi được ông chủ Thẩm ít nhiều giúp đỡ, nếu không chúng ta cũng không đến được kinh thành.”

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lập tức nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa trước mặt, trong lòng ôm một bình rượu. Thấy vò rượu, khuôn mặt đỏ au của ông chủ Thẩm giống như phát sáng, tuy rằng trong miệng luôn nói lời khiêm tốn, nhưng đôi tay gấp gáp không chờ nổi mà nhanh chóng cầm lấy, cười tít mắt: “Ai nha, Lâm chưởng quỹ thật quá khách khí rồi, ta đây cũng chỉ xem như chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi!” Vừa nói vừa ngửi ngửi miệng vò rượu, biểu cảm say mê không giấu nổi.

“Với ngài là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với chúng ta lại là đại ân đại đức. Thời gian không còn sớm, ông chủ Thẩm mau lên đường, chúng ta tạm biệt, sau này có duyên sẽ gặp lại ở Kinh thành, ta sẽ mời ngài ăn cơm.” Lâm chưởng quầy ngữ khí chân thành nói.

Ông chủ Thẩm càng cười đến không thấy mắt, lặp lại lời nói: “Lâm chưởng quỹ, sợ quý nhân ngài nhiều việc dễ quên, bữa cơm này ta ghi sổ trước, sau này sẽ đến Kinh thành thu nợ.”

“Nhất định không quên, hẹn gặp lại.” Lâm chưởng quầy cười khẽ.

Sau khi hai người từ biệt, đoàn xe thật dài cũng chia thành hai, mười chiếc xe tiến phía trước theo lối rẽ đi Giao Châu, năm chiếc thẳng tắp phía sau đi về hướng Kinh thành. Hộ vệ cũng chia làm hai, một đoàn tiếp tục đi theo ông chủ Thẩm, chỉ còn lại ba người đàn ông tráng kiện đi phía sau đoàn xe Lâm chưởng quỹ, từ từ thúc ngựa đi tiếp.

Lâm chưởng quỹ nhìn qua màn xe thấy được ba người, liền phái gã sai vặt đi chào hỏi.

Gã sai vặt trên mặt có chút khϊếp sợ, vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Ba vị đại ca, các người là đi về hướng Kinh thành sao?”

Một người trong đó như cười như không nói: “Đúng vậy thì sao?”

“Nếu đúng như vậy, chưởng quỹ chúng tôi muốn thuê các người hộ vệ. Chỉ cần có thể bình an mang chúng tôi đến Kinh thành, chưởng quỹ sẽ cho mỗi người mười lượng bạc, dọc đường đi còn bao cơm no thịt rượu, như vậy có được không?”

“Không được.” Tráng sĩ* trên mặt cười ha ha, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nghẹn họng. Bằng hữu của hắn ta còn hừ nhẹ một tiếng, giống như mười lượng bạc làm hắn ta chướng mắt vậy.

*người đàn ông có sức lực cường tráng và chí khí mạnh mẽ.

Gã sai vặt tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại nhấn mạnh: “Ba vị đại ca hãy suy xét lại chút đi, chúng tôi sẽ cung cấp cơm ngon thịt rượu. Thức ăn của chúng tôi thật sự rất ngon, sẽ không khiến ngài thiệt thòi.”

“Mười lượng bạc ông đây còn không thèm, sao có thể coi trọng thức ăn của ngươi? Biến biến biến, đừng cản trở chúng ta lên đường!” Tráng sĩ có chút không kiên nhẫn, giống như muốn lấy cái roi đang giắt bên hông xuống.

Nam tử dẫn đầu dáng người cao lớn nhất, khí thế cũng khiến người ta sợ hãi nhất. Làn da hắn ngăm đen, dung mạo tuấn tú, nhưng trên mặt có một vết sẹo kéo từ thái dương đến tóc mai, làm cho hắn thêm vài phần đáng sợ. Dường như hắn sợ thuộc hạ sẽ nói toạc ra, lạnh lùng liếc mắt một cái, hai gã tráng sĩ lập tức nghiêm mặt, giải thích nói: “Chúng ta đang vội, sẽ đi đường tắt, không thể cùng các ngươi đồng hành.”

Đi tắt phải lên núi, đường núi vừa gập ghềnh vừa chật hẹp, chỉ có ngựa mới đi được, xe thì lại không được. Gã sai vặt nghe xong lời này vội vàng chắp tay cáo từ, trước khi đi còn nhanh chóng nhìn thoáng qua nam tử đi đầu, trong lòng nhảy dựng. Chỉ thấy nam tử đi đầu cưỡi một con ngựa lớn, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh băng sắc bén, dáng người mạnh mẽ bao bọc trong một bộ trang phục màu đen, vừa nhìn đã thấy là người có võ công.

Người này trông đáng sợ như vậy, chẳng lẽ là thổ phỉ? Nghĩ đến đây, gã sai vặt chạy càng nhanh.

Xe ngựa của Lâm chưởng quỹ cách mấy người họ rất gần, tất nhiên là nghe được những lời này, cũng không hỏi nhiều. Đoàn người yên lặng lên đường, đến trưa tìm một chỗ trống trải gần bờ sông nghỉ tạm. Hai tiểu nha đầu xách theo bình gốm đi múc nước sông, ba gã tôi tớ chuyển mấy cục đá làm bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Cây tường vi hai bên đường núi nở hoa khắp nơi, hương hoa thấm với mưa phùn vô cùng dễ chịu. Lâm chưởng quỹ xốc lên màn che thưởng thức cảnh đẹp, lại uống một chén trần bì khương thủy, lúc này mới chậm rãi trèo xuống xe, nói: “Ngồi trong xe quá lâu, xương cốt ta đều mệt mỏi, xuống dưới hoạt động một chút. Cơm trưa hôm nay để ta làm, các ngươi đi mang đồ làm bếp của ta đến đây.”

“Ôi, thật tốt quá, hôm nay Lâm tỷ tỷ nấu cơm!” Hai tiểu nha đầu vui sướиɠ kêu lên, vài tên tôi tớ cũng lộ ra thần sắc quá đỗi vui mừng.

Ba gã tráng sĩ một đường đi theo đoàn xe, vị Lâm chưởng quỹ này cũng bị bệnh suốt một đường, hôm nay mới xem như lần đầu gặp mặt, không khỏi nghển cổ nhìn. Chỉ thấy đối phương khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, búi tóc kiểu người đã có chồng, vóc dáng cao gầy, dung mạo xinh đẹp, làn da lại không phải kiểu trắng nõn mà là kiểu màu lúa mạch nhàn nhạt, không hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ thời này. Nhưng giữa chân mày nàng có một kiểu khí chất khiến người nhìn cảm thấy thật thoải mái.

Thì ra đây chính là Lâm chưởng quỹ mà ông chủ Thẩm suốt ngày xun xoe, hoàn toàn không giống kiểu giai nhân khuynh thành trong tưởng tượng. Hai gã tráng sĩ vô cùng thất vọng, nhưng lão đại bọn họ lại nhìn chằm chằm đối phương thật lâu.

Lâm chưởng quầy, cũng chính là Lâm Đạm, lập tức nhận ra ánh mắt khác thường của nam tử kia, quay đầu nhìn hắn. Tầm mắt hai người chạm nhau, một người là vẻ mặt bừng tỉnh, còn một người là cảm thấy nghi hoặc.

“Xin hỏi vị đại ca này, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Lâm Đạm chắp tay hỏi, tự nhiên thoải mái.

Nam tử chần chừ một lát sau mới trầm giọng nói: “Chưa từng.”

Lâm Đạm cẩn thận đánh giá hắn, xác định thật sự mình chưa gặp qua, cũng không chú ý nữa. Đối phương diện mạo anh tuấn như vậy, khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy, nếu nàng đã từng gặp qua một lần, tất nhiên sẽ không quên.

Chờ Lâm Đạm đi xa, một người tráng sĩ đè thấp âm lượng hỏi: “Lão đại, ngài biết vị Lâm chưởng quỹ này sao?”

Nam tử kia không trả lời, chỉ yên lặng lấy ra lương khô và túi nước, khó khăn nuốt xuống. Một tráng sĩ khác xé một khối bánh bao nhét vào miệng người bạn kia, trách mắng: “Ăn đồ ăn của ngươi đi, đừng hỏi đông hỏi tây.”

Tráng sĩ kia cà lơ phất phơ phun bánh bao ra, lại xì một tiếng khinh miệt, oán giận nói: “Mẹ nó, bánh bao này để mấy ngày rồi? Còn cứng hơn đá! Mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, trong miệng lão tử còn có thể nhổ ra chim chóc luôn!”

“Nhịn một chút, tới ngã rẽ tiếp theo chúng ta đã có thể đi đường nhỏ về Kinh thành, đến lúc đó tha hồ ăn uống linh đình, lại về nhà ngủ một giấc thật ngon,” Đối phương lộ ra vẻ mặt đầy khao khát.

“Giao lộ còn xa lắm không?”

“Không xa, khoảng sáng mai là có thể tới.”

“Mẹ nó, sáng ngày mai mới tới còn nói không xa? Lão tử hận không thể mọc cánh mà bay về!”

Hai người vừa gặm bánh bao vừa nói chuyện, nam tử dẫn đầu trước sau không nói lời nào, chỉ là thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Lâm chưởng quỹ một cái, phảng phất có chút để ý nàng.

Lâm Đạm đang vội vàng chuẩn bị cơm trưa, không hề phát hiện sự chú ý của nam tử kia. Nàng lấy ra mấy miếng thịt mỡ và thịt khô đặt trên bếp lửa nướng, nước mỡ chảy ra ngoài, lông trên da cũng bị ngọn lửa quét qua cháy sạch sẽ, sau đó nàng đi rửa lại sạch sẽ, sau đó dùng lưỡi dao cạo sạch vết bẩn màu đen.

Hai tiểu nha đầu được nàng dặn dò, chạy vào rừng đào mấy củ hành mọc hoang, rửa sạch măng khô để dùng, còn những tên tôi tớ khác nhóm lên bếp lửa nấu cơm.

Lâm Đạm đem thịt khô đã rửa sạch sẽ cắt thành miếng, bỏ vào nồi xào qua một lát, sau khi thấy mỡ đã chảy ra đủ liền đem mấy nguyên liệu màu đỏ nhạt không rõ là gì bỏ vào, dùng cái xẻng đảo nhẹ. Một mùi hương khó nói nên lời tràn ngập trong không khí, khiến ba vị nam tử kia phải vươn cổ nhìn liên tục.

“Mẹ nó chứ, đây là cái mùi vị gì? Vừa chua vừa ngọt.” Tráng sĩ cà lơ phất phơ tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nhưng nước miếng đã chảy xuống không ngừng.

“Ta cũng không biết, trước giờ chưa từng thấy qua.” Bằng hữu của hắn nhón chân lên, nhìn chằm chằm Lâm Đạm đang khuấy cái nồi to.

Mấy nguyên liệu màu hồng bị Lâm Đạm nghiền nát, biến thành bột mịn trộn với thịt khô, màu sắc không tính là đẹp, nhưng mùi hương lại cực kỳ nồng đậm, xộc vào khoang mũi, rồi lại không hiểu làm cách nào lại khiến người ta chảy nước miếng. Cái gọi là mùi hương hòa quyện, chắc là cũng chỉ là như thế này mà thôi.

Nam tử anh tuấn trước sau chưa từng nói lời nào cuối cùng cũng mở miệng: “Đó là đậu phụ ngâm, đặc sản vùng An Khánh. Lúc thời tiết sáng sủa lấy bã đậu bóp nát, bỏ vào cái vại, thêm chút muối ăn, hạt tiêu. Nếu sợ hương vị không đủ nồng, còn có thể dùng xương heo nấu thành canh xương hầm, bỏ bã đậu vào rồi đậy lại bằng lá sen, chờ lên men từ từ. Sau khi lên men hoàn toàn thì mang đi phơi khô, như vậy sẽ thành đậu phụ ngâm dễ mang theo, hương vị chua, cay, mặn, vô cùng phong phú, trong mùi thịt có kèm theo mùi đậu, cực kỳ độc đáo.”