Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 26

Tôi đã yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên

*

Mưa xuân ẩm ướt dần thay thế cho đợt tuyết khô mùa đông. Bất tri bất giác, Sầm Lộ Bạch đã bận rộn tại Hải Thành gần hai tuần và chỉ trở về trong chốc lát khi Sầm Hán Thạch cảm thấy không khỏe, nên đến bệnh viện để kiểm tra.

Thỉnh thoảng, Khương Chiếu Tuyết sẽ ngồi trong phòng làm việc để đọc sách. Những lúc mệt mỏi, nàng thường nghiêng người nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, nghĩ đến khoảng thời gian yên tĩnh lúc nàng và Sầm Lộ Bạch ngồi và bận rộn cùng nhau, bỗng cảm thấy buồn bã và mất mát.

Nàng đổ lỗi cho điều này là vì—— thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Vào ngày 3 tháng 3, học viện Hoa Lê khai trương một vài chi nhánh. Học bổng mà Khương Chiếu Tuyết đánh giá trong học kỳ trước và tiền trợ cấp cho dự án mà Hoàng Ưng Thu tham gia cuối cùng đã được phân phát. Số tiền khá lớn, các anh chị em trong khoa nói đùa rằng muốn nàng khao một chầu, Khương Chiếu Tuyết cũng không từ chối.

Nàng không phải là người keo kiệt, cũng không biết nên đối nhân xử thế như thế nào. Một người vui không bằng mọi người cùng vui, dù gì cũng nên có qua có lại.

Nàng đã hẹn thời gian vào tối ngày 8 tháng 3, xem như đây là một bữa cơm hai mục đích, nhân tiện cũng ăn mừng ngày hội hiếm có này.

Vì vậy, khi Sầm Lộ Bạch đột ngột gọi điện đến, nhóm tám người đang nói đùa và chuyện trò cùng nhau, vui vẻ bước đến nhà hàng phía ngoài khuôn viên trường.

Cây lê nở rộ như tuyết, chiếm hết cả khoảng trời, sạch sẽ như tuyết, nhưng lại lộng lẫy hơn rất nhiều, tràn đầy sức sống. Làn gió xuân khẽ thổi, khiến những cánh hoa lác đác rơi xuống, như thể vẫn duy trì mùa đông dịu dàng này.

Khương Chiếu Tuyết cầm lấy di động, chụp một vài bức ảnh và muốn chia sẻ cùng Sầm Lộ Bạch. Tình cờ thay, tên của Sầm Lộ Bạch bỗng xuất hiện trên màn hình của nàng.

Sóng mắt Khương Chiếu Tuyết không khỏi nhảy lên vì vui mừng.

Thẩm Dịch đứng bên cạnh, nên cũng nhìn thấy cảnh này. Cô ấy trêu chọc:" Là chị dâu à."

Tiếng nói của cô ấy không lớn lắm, nhưng đồng nghiệp ở bên cạnh lại dừng việc chụp ảnh lại, nhìn Khương Chiếu Tuyết bằng ánh mắt rực lửa.

Khương Chiếu Tuyết:"..."

"Nghe đi, sao lại không nghe vậy?" Đàn chị Phương, người từng tham dự hôn lễ trêu chọc.

Gò má Khương Chiếu Tuyết khẽ nóng lên.

Nàng không có thói quen nghe điện thoại nơi công cộng. Nhưng lúc này, nếu cố tình tránh mặt và bảo mọi người đợi nàng nghe điện thoại rồi mới đi, thì có vẻ khá bất lịch sự.

Nàng ngượng ngùng.

Nàng lén hắng giọng, không còn cách nào khác ngoài việc vừa nghe điện thoại vừa bước về phía trước.

"Là tôi." Giọng nói dễ nghe của Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng phát ra từ đầu dây bên kia.

Nụ cười trên môi Khương Chiếu Tuyết vô thức sâu hơn:" Vâng."

Sự dịu dàng chất chứa trong lời nói của nàng khá xa lạ với những người bạn cùng lớp.

Các bạn cùng lớp làm mặt quỷ, cùng vươn dài tai đến để hóng hớt.

Sầm Lộ Bạch nói:" Tôi về Bắc Thành rồi, hiện đang trên đường về nhà."

Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên:" Thật sao? Sao lại đột ngột như vậy thế ạ?"

Sầm Lộ Bạch khẽ mỉm cười:" Chuyện bên này sắp xong rồi, nên muốn về nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị đến Tây Thành."

Khương Chiếu Tuyết thoáng mất mát.

Sầm Lộ Bạch đề nghị:" Em đã ăn chưa? Buổi tối dùng bữa cùng nhau nhé? Khoảng thời gian này em đã vất vả vì chăm sóc mẹ Chu rồi."

Khương Chiếu Tuyết khách sáo:" Không sao đâu, chuyện nên làm mà."

Nàng không ngại ăn tối với Sầm Lộ Bạch. Dù sao, nàng vẫn còn nợ Sầm Lộ Bạch một bữa ăn và cũng không ý có định quỵt. Chỉ là, nàng cảm thấy khó xử:" Tối hôm nay không được rồi, em đã hẹn nhóm chị em trong khoa cùng đi ăn và cũng đang trên đường đi."

Sầm Lộ Bạch 'ừm' một tiếng. Còn chưa kịp nói gì, một cô em sôi nổi trong nhóm đột nhiên nói:" Đàn chị, gọi chị dâu đến đây ăn tối đi."

Ngay khi nói ra lời này, thực sự có rất nhiều phản ứng. Những người chị em khác cũng bắt đầu phụ họa:" Đúng rồi đúng rồi, chị dâu vẫn còn chưa ăn gì mà, đến đây ăn cùng đi."

Trong nhóm của họ, ngoại trừ chị Phương và Thẩm Dịch đã nhìn thấy Sầm Lộ Bạch, thì những người còn lại vẫn chưa từng gặp qua. Họ luôn vô cùng tò mò về người bạn đời của đàn chị này, người mà họ đã biết từ rất lâu nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Lần trước, Thẩm Dịch đã khen ngợi cô rất nhiều, còn nói rằng may mắn lắm mới gặp được Sầm Lộ Bạch và Sầm Lộ Bạch giống như đấng tối cao, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ tò mò.

Khương Chiếu Tuyết bị họ giục đến bối rối, ngượng ngùng không biết làm thế nào để che giấu.

Ý cười của Sầm Lộ Bạch lại sâu hơn:" Hình như phía bên em khá sôi nổi thì phải?"

Có lẽ đã nghe được.

Khương Chiếu Tuyết hết cách, đành phải căng da đầu và nói:" Đàn em của em muốn mời chị cùng đến đây để dùng bữa."

Nàng sợ rằng nếu mình không nói ra, Sầm Lộ Bạch sẽ hiểu lầm rằng cô không được chào đón. Dù sao thì Sầm Lộ Bạch cũng sẽ không đến.

Suy bụng ta ra bụng người. Nếu nàng là Sầm Lộ Bạch, vì đã đi công tác lâu như thế, nên hiếm khi có thể về nhà để nghỉ ngơi, có lẽ cô sẽ không muốn đến đây để xã giao và diễn kịch ngay.

Không ngờ rằng câu trả lời đầy hào sảng của Sầm Lộ Bạch lại nằm ngoài dự đoán của nàng:" Được, ở đâu thế?"

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Thôi được rồi.

Nàng rũ mi mắt, mỉm cười.

Lòng nàng cũng không có vẻ gì là không vui khi được gặp Sầm Lộ Bạch sớm một chút.

*

Nơi Sầm Lộ Bạch đang ở cách trường đại học Bắc Thành 20 phút lái xe, mà đại học Bắc Thành chỉ cách nhà hàng hai dãy nhà.

Khương Chiếu Tuyết và bạn học của mình đã đến được một lúc.

Ghế lô và các món ăn đều đã được đặt trước và có thể được phục vụ ngay sau khi xác nhận lại.

Khương Chiếu Tuyết lướt qua menu trên điện thoại, lặng lẽ thêm một vài món ăn thanh đạm.

Chị Phương đã phát hiện ra và nhắc nhở: "Không cần đâu, đã rất nhiều rồi, sao mà ăn cho hết được?"

Mi mắt Khương Chiếu Tuyết cong cong, nói:" Không sao đâu, sẽ dùng hết thôi."

Nàng chọn tất cả những món mà Sầm Lộ Bạch thích ăn.

Sầm Lộ Bạch không ăn cay, nhưng những người trong bàn không ăn cay sẽ không vui. Các món nàng gọi ít nhiều đều cay, nên nàng không muốn Sầm Lộ Bạch sẽ cảm thấy ấm ức trong bữa ăn đầu tiên lúc vừa trở về Bắc Thành.

Sầm Lộ Bạch đã gửi tin nhắn WeChat cho nàng và nói rằng cô đang bị kẹt xe, nếu mọi người đến rồi thì cứ dùng bữa trước, không cần đợi cô đến.

Việc động đũa trước khá bất lịch sự, nhưng nếu đứng ở cương vị của bọn họ, thì sẽ càng bất lịch sự hơn nếu nàng khăng khăng không cho họ động đũa chỉ vì đợi vợ của mình đến.

Nàng không thể làm chuyện như vậy được, nên đành phải dùng giọng điệu thản nhiên mời mọi người dùng bữa trước và không cần đợi Sầm Lộ Bạch. Sau đó, nàng lấy cớ đi vệ sinh, bước đến bàn gọi món và nói với người phục vụ đừng dọn những món không cay lên, chút nữa rồi hẵng mang.

May mắn thay, Sầm Lộ Bạch không đến quá muộn. Lúc món ăn thứ tư được dọn ra, cô đã gửi tin nhắn cho nàng:" Tôi đến rồi."

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết sáng lên. Nàng đặt đũa xuống và trả lời:" Em xuống đón chị."

Sầm Lộ Bạch nói:" Không cần đâu."

Khương Chiếu Tuyết không bận tâm. Nàng cầm lấy điện thoại, muốn đứng dậy, nhưng một giây sau, cánh cửa ghế lô được chậm rãi đẩy ra.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười, bước ra từ phía sau ông chủ. Cô đứng tại cửa, gật đầu với ông chủ, sau đó quay lại, cười với mọi người.

Hệt như đóa hoa đào chớm nở, quấn lấy hơi ấm của gió xuân.

Ánh mắt của những người trên bàn vô thức dại ra vài giây.

Cô để tóc búi cao và đeo hoa tai sang trọng, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, phối cùng chiếc áo len cao cổ màu đen và váy trắng, toát ra vẻ thanh lịch đầy giản dị, thướt tha, đĩnh đạc và duyên dáng.

Cô đóng cửa lại, chậm rãi tiến lại gần, phủ chiếc áo khoác cashmere nhạt màu treo trên khuỷu tay lên lưng ghế trống bên cạnh Khương Chiếu Tuyết rồi đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Khương Chiếu Tuyết và mỉm cười:" Ngại quá, tôi đến muộn."

Sau đó, Khương Chiếu Tuyết và mọi người mới phản ứng lại, mời cô ngồi xuống.

Đã nửa tháng không gặp, nói chuyện qua điện thoại cũng không cảm nhận được. Vừa gặp mặt, Khương Chiếu Tuyết bỗng sinh ra loại cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, lại vừa mất tự nhiên.

Nàng cúi đầu để làm nóng bộ đồ dùng và đũa của Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch lại không để nàng làm thế. Trong khi đang hào phóng đáp lại lời chào của những người trên bàn, cô vươn tay cầm lấy bộ đồ dùng và đôi đũa từ tay Khương Chiếu Tuyết. Ngón tay thon dài của cô vô tình chạm vào mu bàn tay của Khương Chiếu Tuyết, thoáng lành lạnh.

Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết không ngừng đập loạn.

Nàng cuộn tròn các đầu ngón tay lại, tìm về lý trí của bản thân và hỏi Sầm Lộ Bạch:" Sao chị biết bọn em ở ghế lô này thế?"

Sầm Lộ Bạch nói đùa:" Tôi nói với ông chủ rằng tôi muốn tìm ghế lô của một nhóm thanh niên tri thức. Ông chủ liền đưa tôi lên đây."

Rõ ràng là khá cường điệu, nhưng khi những lời này phát ra từ miệng cô, chúng không những khiến người khác không cảm thấy đạo đức giả, mà ngược lại còn cảm thấy thân thiện, hài hước và thư thái.

Nhóm chị em cùng bàn lập tức bật cười, Khương Chiếu Tuyết cũng cười theo họ.

Bầu không khí bỗng dưng thoải mái hơn.

Rõ ràng Sầm Lộ Bạch đã kiềm bớt sự lạnh lùng của bản thân trong những dịp xã giao khác. Hầu như khi những người bạn cùng lớp của Khương Chiếu Tuyết hỏi câu nào, cô liền trả lời câu nấy. Tính tình cô tốt vô cùng, chỉ sau nửa bữa ăn, cô không chỉ hòa nhập cùng mọi người, mà còn nhập cuộc nói chuyện với nhóm đàn em này.

Các chị em trong nhóm càng ngày càng không sợ Sầm Lộ Bạch nữa. Thậm chí Thẩm Dịch còn quên mất sự hồi hộp trước mặt ngự tỷ xinh đẹp này. Cô ấy còn dám hỏi Sầm Lộ Bạch:" Chị Lộ Bạch, chị và tiền bối quen nhau như thế nào vậy ạ? Là ai theo đuổi ai thế?"

Câu hỏi này đã được viết sẵn trong kịch bản tình yêu khi cả hai bắt đầu hợp đồng này, nên việc trả lời mọi người cũng thường khác nhau. Vì vậy, Khương Chiếu Tuyết không cảm thấy quá lo lắng, chờ đợi câu trả lời của Sầm Lộ Bạch theo thói quen.

Bất ngờ thay, Sầm Lộ Bạch bóc một con tôm cho vào bát của Khương Chiếu Tuyết, mỉm cười, trả lời không theo kịch bản:" Tôi theo đuổi em ấy."

"Tôi đã yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên." Ánh mắt cô tựa như nước, nhìn thẳng vào đáy mắt Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết ngỡ ngàng, tim đập lỡ một nhịp.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười.

Đám bạn trong bàn cùng bàn tán xôn xao:" Yêu từ cái nhìn đầu tiên hả! Lãng mạn quá đi!"

"Đúng mà, đây là điều mà giá trị nhan sắc của tiền bối Khương có thể làm được!"

"Có phải là cảnh tượng đặc biệt lãng mạn nào không? Là ở đâu thế?" Bọn họ hỏi.

Sầm Lộ Bạch mỉm cười, không trả lời. Cô hỏi Khương Chiếu Tuyết:" Em còn nhớ rõ không? Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ nhau đấy?"

Dường như có một sự mong đợi được che giấu, lại giống như chỉ đang kiểm tra sự thân mật giữa những người yêu nhau.

Hàng mi dài của Khương Chiếu Tuyết run rẩy vài lần. Nàng buộc bản thân không nghĩ đến những khả năng khác, hợp tác diễn kịch cùng cô:" Ở nước A, trong một tòa nhà thương mại."

Nàng mỉm cười, trả lời theo câu chuẩn trong kịch bản.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch thoáng chốc lóe lên, như thể có thứ cảm xúc nào đó vụt qua nét mặt cô rất nhanh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, chúng lại bình yên, ấm áp như thường.

Khương Chiếu Tuyết không nhận ra.

"Ừm." Nụ cười của Sầm Lộ Bạch nhạt đi. Cô nhìn đi nơi khác, tiếp tục câu trả lời của nàng:" Trong tòa nhà thương mại ở nước A. Tôi cần một phiên dịch viên tiếng Nhật tạm thời, vừa lúc em ấy đến để nộp đơn."

Cô miêu tả chi tiết khung cảnh cuộc gặp gỡ giữa cả hai vào ngày hôm ấy, còn thêm một đoạn giải thích không hề có trong kịch bản:" Tôi viện lý do có lẽ sau này cần hợp tác nữa để xin thông tin liên hệ WeChat của em ấy. Nhưng sau đó, tôi lại không liên lạc với em ấy nữa."

"Tại sao thế?" Đàn em nóng vội hỏi.

Sầm Lộ Bạch nhìn Khương Chiếu Tuyết, mỉm cười và không nói gì.

Chị Phương biết Khương Chiếu Tuyết kể từ khi nàng vào trường, và lập tức nhận ra rằng vào khoảng thời gian đó, Khương Chiếu Tuyết đang yêu Minh Nghiên.

Cô ấy vội vàng đánh trống lảng:" Ôi, Tiểu Dịch, em có nghe thấy không, việc học tốt ngoại ngữ quan trọng như thế nào. Muốn mấy chị gái xinh đẹp không? Nhanh nhanh vượt qua bài kiểm tra tiếng Nhật của em đi."

Sự tập trung của đám đông rời khỏi trọng điểm ngay lập tức. Họ phá lên cười.

Khương Chiếu Tuyết cũng phản ứng lại. Tim nàng gần như chua xót thực sự vì nụ cười nửa thật nửa giả của Sầm Lộ Bạch.

Quá buồn cười.

Nàng tỉnh táo lại, Sầm Lộ Bạch chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Nàng không dám cẩn thận phân định rõ ý nghĩ của bản thân vào lúc này, chỉ rủa thầm, Sầm Lộ Bạch thực sự diễn rất giỏi.

Cô không nên mở công ty điện ảnh mà nên trực tiếp đóng phim thì hơn.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Mông Mông: Oscar nợ Sầm Lộ Bạch một tượng vàng.

Sầm Dao muốn nói lại thôi, mồ hôi to như hạt đậy chảy xuống.jpg