Nghe thấy Hòa Đào lúng túng giải thích, Hàn Kiệt đột nhiên nở nụ cười: "Vậy ý của cậu là muốn có quan hệ với tôi?"
Câu hỏi này Hàn Kiệt có chút dè dặt hỏi.
Hỏi xong lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm mặt Hòa Đào.
Giống như sợ bỏ sót biểu cảm nào trên mặt cậu.
Hòa Đào bị anh đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng liền bối rối, mặt đỏ giống như sắp nổ tung.
"Anh, anh có ý gì nha." Hòa Đào căng thẳng mà nắm chặt đồng phục của chính mình.
Trong đôi mắt tràn đầy hoảng loạn và bối rối.
Hơi thở của Hàn Kiệt cũng trở nên nặng nề, đưa tay sờ mặt Hòa Đào, từ từ tiến lại gần, khi sắp sửa hôn lên, rầm một tiếng, có người đẩy cửa thật lớn tiếng từ bên ngoài, Hòa Đào sợ hết hồn, còn Hàn Kiệt thì ấn đầu cậu vào l*иg ngực anh, quay đầu nhìn về phía người vừa tiến vào.
Người kia bị Hàn Kiệt hung ác trừng, thấy có người trong ngực anh, liền lập tức hiểu rõ chính mình có lẽ tới không đúng lúc.
"Các cậu tiếp tục, tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì hết á."
Nói xong vèo một cái liền chạy.
Bầu không khí mới vừa gợn sóng bị quấy nhiễu không còn lại chút nào.
Hòa Đào đỏ mặt đẩy Hàn Kiệt ra: "Sắp vào học rồi, tôi đi về trước đây."
Nói xong dường như sợ Hàn Kiệt sẽ ngăn cản, liền nhanh chóng chạy mất rồi.
Nhìn tiểu Omega như vậy rất giống con thỏ lớn đang chạy trốn.
Hàn Kiệt liếʍ môi một cái, trong lòng tiếc nuối không thôi.
Cũng tại thằng ngốc kia xen vào, làm hỏng chuyện tốt của anh.
Hòa Đào cúi đầu trở về lớp, Tô Khả lập tức liền phát hiện sự khác thường của cậu: "Mặt cậu làm sao vậy?"
Tâm trạng bối rối vừa nãy của Hòa Đào liền khôi phục lại như cũ, nghe thấy Tô Khả hỏi, cũng chỉ lắc đầu, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.
Với bộ dạng hiện tại của cậu, làm sao giống như không có chuyện gì.
o0o
Hòa Đào đi rồi, Hàn Kiệt không trở về phòng học, chỉ đơn giản rửa hết trà sữa trên người, liền chạy ra ngoài, mua que kem và khăn mặt.
Kết quả lúc sắp rời đi, liền thấy Cố Lễ đứng ở phía sau anh, cười híp mắt nhìn anh.
Còn chưa mở miệng, Hàn Kiệt liền biết tiểu tử này muốn nói gì.
"Câm miệng."
Cố Lễ nghe vậy nở nụ cười càng lớn: "Mua cho ai?"
"Ai cũng không phải, tớ tự mình ăn."
"Mới sáng sớm ăn que kem, sức chịu lạnh của cậu cũng đủ mạnh a!"
"Tớ còn trẻ không được sao?"
"Được, chờ tớ một chút, Tô Khả sáng sớm chưa ăn cơm, tớ mua cho cậu ấy chút đồ ăn."
Vừa nghe lời này, trong lòng Hàn Kiệt run lên: "Tớ có việc, tự cậu mua đi."
Cố Lễ làm sao lại để anh chạy, trực tiếp duỗi cánh tay dài kéo người qua: "Chờ đã, đừng nóng vội, cùng nhau đi, cùng nhau đi mà."
Trong lòng Hàn Kiệt không muốn nhưng cuối cùng cũng không đi thật, chỉ đem cánh tay Cố Lễ đẩy ra: "Nhanh lên."
Kem que của anh mà chảy, liền đem tên nhóc này đánh thành đầu heo.
Lúc trở về, đúng lúc hết tiết thứ nhất.
Hai người trốn một tiết học, cùng nhau xuất hiện ở cửa lớp của bọn Hòa Đào, thật sự mang tới chấn động không nhỏ.
Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt đứng bên cạnh: "Cậu không phải nói là tự mình ăn à, sao lại không ăn, nó sắp tan thành nước rồi."
"Sao cậu dạo này càng ngày càng nhiều lời vậy hả." Hàn Kiệt nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp đi vào, nhìn thấy Hòa Đào gục xuống bàn, không biết đang suy nghĩ gì liền hô một tiếng: "Hòa Đào, ra đây."
Tiếng gọi này của anh không lớn, phòng học đang nghỉ giữa giờ vốn ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh lại, ngay cả kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy được.
Mặt mọi người đều như nhau mang vẻ kinh sợ nhìn Hàn Kiệt đứng ở cửa.
Hòa Đào cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Hàn Kiệt dọa đến, nhất thời không phản ứng lại.
Ngây ngô mà nhìn Hàn Kiệt, đại não trống rỗng.
Cũng may Tô Khả có ở đây, nhanh chóng đẩy bạn thân một cái: "Mau đi ra nha."
Tô Khả vừa mới nói xong, liền thấy ở cửa xuất hiện một bóng người khác.
Xuất hiện của Cố Lễ không giống Hàn Kiệt gây chấn động lớn như vậy, chẳng qua ở tình cảnh hoang mang này tăng thêm một chút mà thôi.
"Tô Khả, lại đây."
Tô Khả không nghĩ tới Cố Lễ cũng sẽ chạy tới tìm cậu, cũng sửng sốt một chút, khi đứng lên liền nghe thấy âm thanh hút khí phía sau.
Lôi kéo Hòa Đào cùng đi, liếc nhìn dáng vẻ mất hồn của Hòa Đào, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía Hàn Kiệt, mới đi qua tìm Cố Lễ.
Hòa Đào đứng ở cửa nhìn Hàn Kiệt, ngốc nghếch giống như đã quên cách nói chuyện.
Hàn Kiệt đem que kem trong tay kể cả khăn mặt cùng lúc nhét vào trong tay cậu: "Đây, dùng để chườm mặt, bộ dạng này xấu chết rồi."
Hòa Đào nháy mắt một cái, dường như mới từ trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì Hàn Kiệt tới tìm cậu, phục hồi tinh thần lại: "Cám, cám ơn."
Hàn Kiệt giơ tay xoa đầu cậu: "Tan học chờ tôi."
Nói xong liền gõ đầu của cậu một cái: "Nghe thấy không?"
Hòa Đào gật đầu, lỗ tai đỏ lên, qua mắt Hàn Kiệt liền thấy vô cùng đáng yêu.
Giơ tay che miệng ho khan một tiếng, Hàn Kiệt giả vờ tự nhiên nói: "Tôi đi đây."
Cố Lễ lúc này đứng ở một bên nhìn anh.
Trong mắt tràn đầy trêu chọc với bạn thân.
Hàn Kiệt lườm hắn một cái, mấp máy môi nói: Cười cái rắm!
Cố Lễ giơ tay vỗ vào vai Hàn Kiệt: "Hôm nay cậu hành động như vậy, một lát chỉ sợ sẽ lan truyền khắp toàn trường, cậu không lo lắng sao?"
"Cậu cũng không sợ tớ sợ cái rắm." Hàn Kiệt bày bộ dạng ông đây là ai, sẽ quan tâm điều đó?
Hiển nhiên đã quên mất lúc trước là ai kiên trì nói chính mình tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng của Omega a!
"Tớ sợ cái gì, tớ vốn là đang cùng Tô Khả nói chuyện yêu đương, hận không thể để khắp thiên hạ đều biết cậu ấy là của tớ!"
Nhìn thái độ không biết xấu hổ của Cố Lễ, Hàn Kiệt lại thấy có chút hâm mộ.
"Đắc ý cái rắm." Bỏ lại câu nói này, Hàn Kiệt trực tiếp nhanh chân rời đi, bóng lưng kia trông rất tự nhiên nha.
Cố Lễ buồn cười lắc đầu một cái.
Hòa Đào cùng Tô Khả vừa về tới lớp liền bị vây lại.
Hỏi cái gì cũng có, trong chốc lát hai người đều có chút đáp ứng không xuể, cũng may tiếng chuông vào học đã cứu hai người một mạng.
Hòa Đào cầm khăn mặt bọc kem que, làm sao cũng không dám tin tưởng, bản thân Hàn Kiệt vốn sợ bị làm phiền, lại sẽ chạy đến lớp cậu, tới tìm cậu.
Tô Khả nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu nhìn cái khăn, thò tay chọc cậu một cái: "Còn không mau chườm mặt thì sẽ tan chảy đó."
Hòa Đào quay đầu nhìn về phía Tô Khả nở nụ cười, lén lút gục xuống bàn đem khăn chườm lên mặt, trong lòng không nhịn được nghĩ, Hàn Kiệt có phải thích cậu không nhỉ?
Hàn Kiệt trở về lớp, Trương Ngạo liền ném tới áo khoác đồng phục: "Kiệt ca, em tìm được đồng phục của em, mặc áo của em đi, anh cởi ra, em lấy về nhà giặt."
"Không cần."
Hàn Kiệt tâm trạng lúc này không tệ, không dự định cùng hắn so đo.
Trương Ngạo không thể tin được mà trừng mắt nhìn Hàn Kiệt, một bộ dáng rất ngạc nhiên, anh làm sao bỗng nhiên trở nên hiểu ý người như vậy, không phải có việc gì đi?
Kết quả không chờ hắn hỏi ra lời, liền thấy Hàn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, Trương Ngạo liền yên tâm.
Vẫn là ánh mắt quen thuộc, hắn nói mà Kiệt ca của bọn họ không thể hiểu ý người như vậy.
Hàn Kiệt sau khi ngồi xuống, chân dài duỗi một cái, liền nhịn không được nghĩ đến bộ dáng tiểu Omega đỏ mặt ngây ngốc, hiển nhiên đã bị cậu mê hoặc rồi.