"Hàn Kiệt, buổi tối đi hát có đi không?"
Thời điểm sắp tan học, Trương Ngạo nhảy lên ghế dựa, hướng về phía nam sinh ngồi phía sau đang nằm dài trên bàn ngủ mà gọi.
Hàn Kiệt bị tiếng gọi này đánh thức, cau mày mặt thối mà ngẩng đầu lên, theo bản năng vuốt lại mái tóc rối như tơ vò, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Trương Ngạo: "Không đi."
Thái độ kiên quyết như vậy trực tiếp phá vỡ kế hoạch của Trương Ngạo.
Trương Ngạo hướng người bên cạnh bĩu môi, hạ bả vai, ý tứ thật xin lỗi huynh đệ, tôi đã bất lực rồi.
Mấy người bọn họ muốn đi ca hát là giả, cua gái mới là thật, bất quá bây giờ con gái đều yêu thích Hàn Kiệt như vậy, nhìn người anh em phía sau này, rõ ràng mặt thối như 💩, không biết làm sao lại là một đống 💩 đẹp mắt nữa.
Còn mấy người bọn họ?
Ngay cả 💩 khó coi cũng không được tính!
Ai! (thở dài)
Dùng phép ẩn dụ như vậy cũng chỉ có Trương Ngạo mới dám làm.
Ở trong lòng lén lút nghĩ lại, nếu để cho Hàn Kiệt biết được, tám phần mười sẽ bị đánh chết!
Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, lão sư trên bục giảng ý do vị tẫn (ý chưa thỏa mãn) giơ tay lên: "Lại chậm trễ mọi người hai phút, chúng ta nói tiếp đề thứ hai mươi ba...."
Trực tiếp không nhìn mọi người kêu rên như rơi xuống đáy vực, lão sư trên bục giảng chỉ lo tiếp tục giảng bài.
Cái gọi là hai phút kéo dài đến tận 20 phút.
Hàn Kiệt ngồi ở phía sau trực tiếp ngã lên bàn, lại ngủ được một giấc.
"Này, Hàn Kiệt cậu thật sự không đi, buổi tối tớ nghe nói, có con gái, cậu không muốn làm quen ư?" Trương Ngạo bị người bắt ép, không thể không lại đây làm thuyết khách*, Hàn Kiệt không nhịn được nhấc chân trực tiếp đạp hắn một cước: "Cút sang một bên đi!"
*Thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo.
Nói xong từ trong hộc bàn lôi cặp sách ra, vác lên vai rồi đi.
Ca hát, hát cái 💩!
Lúc Cố Lễ từ phòng học đi ra liền thấy Hàn Kiệt một bộ lửa giận, bộ dáng ai cũng đừng chọc lão tử.
Nhìn thấy hắn, Hàn Kiệt qua loa mà hướng hắn vẫy tay.
Cố Lễ đi tới: "Không đi ca hát sao?"
Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu đi?"
"Không đi."
"Vậy cậu hỏi cái rắm."
Hàn Kiệt buồn bực mà đem cặp sách vác lên vai: "Huân ca bên kia nhập vào một nhóm xe mới, cùng đi xem không?"
Cố Lễ nhướng lông mày: "Hôm nay sao, sợ là không được."
"Chỉ có cậu là nhiều việc nhất." Hàn Kiệt nói xong quay đầu rời đi, đối với bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hàn Kiệt vẫn giống như cũ, lộ vẻ mặt không hề dễ chịu.
Trên thực tế, trên thế giới này, người có thể làm cho tâm tình của anh thông thuận lên, tám phần mười còn chưa có sinh ra.
o0o
Hòa Đào trong lòng cực kỳ hoảng loạn, cậu không nghĩ tới kỳ phát tình lần đầu tiên của cậu lại đến mà không hề có điềm báo trước, nghe xung quanh tản mát ra mùi thơm mật đào, Hòa Đào chỉ muốn trốn đi.
Hàn Kiệt mới vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, dường như mắc vệ sinh, xoay người quay trở về.
Hòa Đào hoang mang rối loạn chạy xuống lầu, muốn nhanh chóng trốn đi, chờ sau khi tan học tất cả mọi người rời đi sau đó cậu lại nghĩ cách, nếu không cậu liền xong, cũng may cậu cảm giác không đúng liền nhanh chóng chạy ra, nếu như ở trong lớp phát tình, cậu hoàn toàn không dám nghĩ tới hậu quả.
Hàn Kiệt rửa sạch tay, muốn đi ra, mới vừa vươn tay ra mở cửa, liền bị lực lớn bên ngoài đẩy cửa tới, trực tiếp đυ.ng phải mũi.
"ĐM!" Hàn Kiệt che mũi lại, cong hạ eo, sau đó cực kỳ nổi nóng ngẩng đầu lên nhìn về phía người mở cửa.
Hòa Đào không nghĩ tới cậu vừa mở cửa sẽ đυ.ng phải người, càng không nghĩ tới đối phương lại là Hàn Kiệt, học sinh nổi danh ba gai* ở trường học bọn cậu!
(*Ba gai: ý chỉ người có tính cách hung hăng, bướng bỉnh, thích gây gổ.)
Hàn Kiệt lại là Alpha!
Hòa Đào bị doạ không biết nên làm gì.
Hàn Kiệt cũng không nghĩ tới người đẩy cửa lại là một Omega, hỏi anh vì sao lại biết người trước mắt này là Omega, trời ạ tin tức tố ngọt quá đi!
"Cậu phát tình?" Hàn Kiệt đem tiểu Omega tỏa ra hương mật đào nồng đậm, sững sờ ở cửa lôi vào.
Hòa Đào rất sợ: "Tôi, tôi không biết sẽ như vậy......"
Tiểu Omega mang theo tiếng khóc nức nở, cực kỳ bất lực.
Hàn Kiệt thân là Alpha vào lúc này càng cần phải tránh hiềm nghi, nhưng nhìn đến hai mắt bất lực của tiểu Omega kia, không biết làm sao lại mềm lòng.
Giơ tay đi mò túi trên người tiểu Omega: "Thuốc ức chế đâu, dựa vào tôi, nhanh lấy ra!"
"Không có, tôi không có thuốc ức chế, tôi không biết sẽ bị như vậy!"
Hàn Kiệt giờ khắc này bị tin tức tố của tiểu Omega kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút không chịu được.
Mà lúc này trong hành lang lại truyền đến tiếng cười, từ âm thanh có thể nghe ra được có không ít người.
Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào bất an.
Hòa Đào nắm lấy quần áo Hàn Kiệt, ánh mắt bất lực cùng khẩn cầu.
Hàn Kiệt đột nhiên xoay người, đi tới dùng sức đóng cửa toilet, trở về kéo tiểu Omega, tay đem người áp lên tường bên cạnh: "Đánh dấu tạm thời?"
Hòa Đào không do dự, cậu biết đến đối phương là đang giúp cậu, gật gật đầu: "Cám ơn anh, tôi......"
"Câm miệng!" Hàn Kiệt trực tiếp mở khóa kéo đồng phục học sinh của tiểu Omega, đến gần há mồm cắn tới tuyến thể ở sau gáy của Hòa Đào.
"Ừm!" Một khắc (phút) kia thiên tính thuộc về Omega của Hòa Đào được an ủi rất tốt.
Mà một khắc (phút) này thiên tính thuộc về Alpha của Hàn Kiệt cũng được thả ra ngoài rất tốt.
Toàn bộ phòng rửa tay tràn đầy mùi vị mật đào ngọt ngào, mà trong đó chẳng biết lúc nào lại xen lẫn thoang thoảng mùi hoa lài, dần dần mùi hoa lài cùng mùi mật đào dung hợp lại với nhau, tạo thành mùi hoa lài vị mật đào ngọt ngào.
Thời điểm Hàn Kiệt thả Hòa Đào ra, Hòa Đào cả người hoàn toàn choáng váng, mặt thì đỏ hồng, con ngươi đen nhánh cũng lấp lánh ánh nước.
Hàn Kiệt thở hổn hển buông tay ra, nhìn tiểu Omega vừa bị anh ôm lấy vô lực ngồi xổm dưới đất.
Giơ tay vò một hồi tóc tai, anh không nghĩ tới chính mình thật sự đánh dấu một Omega, mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng cũng là đánh dấu.
"Cậu, không được phép nói ra, chuyện này xem như chưa từng xảy ra, tôi không hy vọng chuyện này ngoại trừ tôi và cậu sẽ có người thứ ba biết đến, nghe thấy chưa?"
Hòa Đào mới vừa phục hồi tinh thần lại, liền nghe đến Alpha đứng phía trước cậu tuyên bố như vậy.
Omega mới vừa bị đánh dấu qua, trời sinh sẽ đối với Alpha đánh dấu mình sinh ra ỷ lại.
Dù là đánh dấu tạm thời, thì dấu hiệu cũng có tác dụng trong thời gian nhất định, nhưng cũng như trước có tác dụng không thiếu.
Bất quá Hòa Đào cũng biết, đối phương chỉ là cứu cậu, cậu không thể bởi vậy liền quấn lấy đối phương, đè xuống ghen tuông nổi lên ở đáy lòng, Hòa Đào ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kiệt: "Tôi biết, tôi sẽ không nói ra."
"Tốt nhất là như vậy." Hàn Kiệt né tránh Hòa Đào nhìn về phía đôi mắt đen của cậu, xoay người cũng không quay đầu lại, liền đi ra ngoài.
Chỉ là tốc độ nhanh kia càng giống như là đang chạy trốn.
Sau khi ra ngoài Hàn Kiệt dựa vào tường che tim lại, hít một hơi thật sâu, quá chật vật rồi!
Hòa Đào tại phòng rửa tay một lúc lâu liền tỉnh táo lại, thẳng đến khi tin tức tố thuộc về Alpha trong cơ thể bắt đầu có tác dụng, tạm thời giúp cậu vượt qua thời kỳ phát tình đột nhiên tới này.
Nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời, cậu nhất định phải nhanh trở lại tiêm thuốc ức chế, bằng không, không bao lâu nữa, cậu chỉ sợ lại phải đối mặt thời kỳ phát tình lần thứ hai lần thứ ba.
Hàn Kiệt vẫn luôn trốn ở một bên nhìn tiểu Omega rời đi, mới ra ngoài.
Đối với hành động không hiểu ra sao của anh, Hàn Kiệt rất ảo não, tàn nhẫn mà đá một cục đá trên đất phát tiết, trong lòng suy nghĩ, tốt nhất đừng khiến anh gặp lại cậu ấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Làm sao bây giờ tôi đã đánh dấu một Omega QAQ