Đứng gần nữa canh giờ, người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, Đông Phương đánh liều đi đến trước mặt hắn. Thấy hắn không có phản ứng y liền dời bước chân về phía cửa, vẫn cảnh giác người người phía sau xem hắn lại giở trò gì không.
Rút kinh nghiệm đợt một, Đông Phương chân bước qua ngạch cửa, cận thận không một tiếng động đóng lại cánh cửa gỗ. Ngay cả đi cũng không đi, y dùng hẳn khinh công quỷ mị của Quỳ Hoa Bảo Điển xuống dưới đại sảnh.
Chỉ chớp mắt chiếc bàn trống không lại xuất hiện thêm một người, tiểu nhị đang dọn dẹp bàn còn tưởng mình hoa mắt vội dụi mắt nhìn lại, rồi vội vàng ra tiếp khách.
Gọi vài món ăn cùng một bình trà nóng, Đông Phương lẳng lặng ngồi nghe ngóng tình hình.
Càng nghe, gân xanh trên trán Đông Phương càng nổi lên. Xung quanh vẫn còn đang xì xào bàn tán về cặp đôi hoàn cảnh khi nảy, hiển nhiên ở đây không một ai nhận ra y là nhân vật chính trong câu truyện. Cũng may trước khi Đông Phương đập sạch khách điếm Lai Phúc này, thì đã có người quay về đề tài mà y muốn nghe.
Trong khoản thời gian y bị mắc kẹt dưới vực trên giang hồ đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Không ngoài dự liệu của y, Nhậm Ngã Hành đã trở lại ngôi vị giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo Điều làm y bất ngờ là Lệnh Hồ Xung, một trong số những người vây công y, thế mà lại trở thành trưởng môn phái Hằng Sơn. Nghe đồn tháng sau, năm phái Ngũ Nhạc sẽ tập hợp trên núi Tung Sơn để chọn ra minh chủ.
Nói tới đây Đông Phương lại không khỏi cười cợt. Một đám ngụy quân tử đòi chọn ra minh chủ. Một kẻ mù lại đòi trèo lên chủ vị. Một tên tiểu tử thì cầm đầu một đám ni cô. Giang hồ này đúng là đủ mục nát. Bất quá y cũng không ngại giúp thêm một tay.
Những gì muốn biết y cũng đã biết, nghĩ tới những thứ nam nhân kia truyền cho y, y quyết định thử tu luyện một phen.
Gọi một gian phòng, Đông Phương đi theo tiểu nhị lên lầu. Đứng trước cửa gian phòng mới đặt, mặt mày Đông Phương giăng đầy hắc tuyến.
Tiểu nhị không khỏi run chân nói: “ Khách, khách quan, đây, đây là phòng của ngài.”
Giọng nói đứt khoát vang lên: “ Đổi phòng.”
Tiểu nhị khó xử: “ Nhưng, nhưng tiểu điếm chỉ còn đúng một phòng.”
Đông Phương liếc sang hắn một cái, tiểu nhị thật có xúc động muốn quỳ cả hai gối xuống đất dập đầu. Khi tiểu nhị đáng thương tưởng mình sắp ăn một trận đòn, thì Đông Phương đã mở cửa bước vào phòng.
Uống một ly nước ổn định tâm tình, dù bây giờ có đổi sang phòng khác thì y cũng không thể thoát khỏi ma trảo của nam nhân kia, mà đi theo hắn lợi nhiều hơn hại. Y vẫn nên nhẫn nhịn một chút thì hơn. Gạt nam nhân kia ra khỏi đầu, Đông Phương lên ngồi lên giường ngẫm lại một mớ công pháp rồi bắt đầu đả tọa. Theo công pháp mà y dẫn truyền linh lực, khai thông kinh mạch trong cơ thể, Đông Phương rơi vào trạng thái nhập định.
Phòng liền bên, nam nhân tuấn mỹ nhận thấy sự giao động linh lực xung quanh mà mở ra hai mắt. Lại chớp mắt một cái căn phòng đã trống rỗng.
Nhìn người trên giường hai mắt nhắm chặt, trán toát ra một tầng mồ hôi, Việt Thần mắng một câu không nặng không nhẹ:
“ Ngu ngốc.”
Bày một tụ linh trận loại nhỏ, đập vỡ ít linh thạch linh khí lập tức tràn ra rồi nhanh chóng chuyển đến trên người Đông Phương. Do tốc độ hấp thụ quá nhanh mà Đông Phương còn chưa hoàn toàn hiểu rõ cách thức tu luyện, nên linh khí trong cơ thể liền trở nên dư thừa. Khuôn mặt bình phàm do thuật dịch dung biến thành kia trở nên đỏ ửng.
Thấy vậy, Việt Thần liền bắn một luồn linh khí vào giữ mi tâm của Đông Phương. Linh lực vào trong cơ thể không có một sự cản trở nào, cứ thế theo sự điều khiển của Việt Thần mà dẫn dắt những luồn linh khí đang tán loạn kia chảy đúng hướng. Sắc mặt của Đông Phương đần hòa hoãn, đôi mày cũng buông ra, cả cơ thể ngồi thiền đều thả lỏng, xem ra đã bắt kịp tốc độ tu luyện hoàn toàn tiến vào trạng thái nhập định.
Việt Thần buông tay, từ trong không gian giới chỉ lấy một lọ thuốc, đổ ra một viên Tích Cốc đan. Bóp miệng Đông Phương mà thô bạo nhét vào, vì nhập định nên cơ thể Đông Phương không phản ứng Việt Thần đành vận chuyển một ít linh lực khiến y nuốt xuống.
Cơ thể của Đông Phương tuy nói là thiên linh căn nhưng hiện giờ vẫn là phàm nhân chưa biết tích cốc, không như Việt Thần không cần ăn không cần uống cả mấy trăm năm vẫn sống nhăn răng. Tu sĩ rơi vào trạng thái nhập định ít thì hai ba ngày, nhiều thì một năm hai năm có người đến mấy chục năm mới tỉnh. Cỡ như Đông Phương, không chuẩn bị gì liền ngồi đó, đừng nói đến hai ba năm chỉ cần qua mười ngày nữa tháng đã thành cái xác khô rồi.
“ Luyện khí kỳ mà ngươi cũng có thể làm thành loạn như vậy được, thật là có bản lĩnh.”
Đương nhiên câu này chỉ có Việt Thần tự nói tự nghe, người trên giường làm gì nghe thấy được.
Bày một kết giới quanh hai gian phòng, Việt Thần trở về chính gian phòng của mình tiếp tục tự mình đả tọa. Vốn dĩ muốn dạo chơi nơi đây thật tốt ai mà biết được cuồng tính trong thần trí hắn lại bạo phát, trước tiên cũng chỉ có thể áp chế nó trước đã.
Việt Thần vốn lấy sát nhập đạo, bước trên Sát Lộ Đạo vùng vẫy giữa máu tươi mà tu hành vì thế cuồng tính của hắn không hề nhỏ nhưng trước giờ luôn bị hắn áp chế. Từ khi tu vi bước đến đỉnh nhân sinh hắn lại càng ít được thỏa sức đánh một trận, lần này tu vi bị phong bế, đây lại là vị diện cấp thấp căn bản không có thử gì đủ sức chịu đựng cơn cuồng bạo của hắn. Xem ra nơi này cũng không phải nơi tốt để ở lại lâu.
Nghĩ đến Đông Phương, thiên linh căn, tư chất cùng ngộ tính cũng được, đặc biệt có thể khơi gợi hứng thú của hắn. Dưỡng thành sủng vật có chút đáng tiếc hay cứ luyện cho mạnh để dành phát tiết đi.
Khi Đông Phương mở mắt xung quanh đã tối om một mảnh, thử thăm dò nội công của mình, y kinh ngạc phát hiện mình đã tăng tiến rất nhiều, cả cơ thể cũng như được gột rửa vết thương cũ cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Thắp một ngọn đèn, đồ đằng trong phòng hiện rõ trên mặt đất rải rác rất nhiều mảnh vỡ. Nhặt lên một viên còn nguyên vẹn đặt trên đồ đằng kia xem xét, Đông Phương phát hiện hình dạng viên đá này rất giống với viên mà y thu lại của nam nhân kia. Từ trong Vạn Bảo Linh lấy ra viên đá kia so sánh. Đúng là hình dạng giống nhau chỉ có điều viên y lấy vẫn con phát ra ánh sáng ngũ sắc, còn đống trên mặt đất đã hoàn toàn ảm đạm. Lại nhìn tới đồ đằng giữa phòng hình như đấy gọi là Tụ Linh Trận.
Không cần nghĩ nhiều nữa, khẳng định là do nam nhân kia làm.Chỉ có điều...
Đông Phương nhớ trong lúc tu luyện, y vô tình rơi vào một khoảng hư không, cả người lơ lửng nhưng lại bị những luồng khí tứ phía chèn ép. Cơ thể trở nên căng trướng, bỏng rát những thứ ấy ngày càng nhiều, y ngày càng không thở nổi. Bỗng một luồng sáng mạnh mẽ xông vào, lại dịu dàng mà dẫn đắt những luồn khí vô phương tán loạn kia. Y rõ ràng cảm nhận được sự kiên nhẫn cùng ấm áp mà tia sáng kia mang lại. Nhờ sự chỉ dẫn của nó mà y thành công hấp thụ vận chuyển những luồn khí kia đả thông kinh mạch.
Nếu như tất cả đều do hắn làm... Đông Phương thật không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Chưa chờ y hiểu rõ cảm xúc trong lòng, nam nhân đang năm phe phởn ở phòng bên cạnh rất nhanh nhận ra động tĩnh bên này. Một đạo truyền âm liền rót vào tai Đông Phương.
" Bữa tối."
Ngừng một chút âm thanh kia lại tiếp tục vang lên.
" Ngươi nấu."
Rắc một cái, viên đá trong tay lập tức vỡ vụng, quả nhiên nam nhân kia vẫn là đáng ghét như vậy.
Đông Phương không hề biết mình ngồi một lần đã là ba ngày sau. Giờ cũng là nữa đêm đại sảnh cũng chẳng còn ai. Khi y xuất hiện trước mặt tiểu nhị gác đêm đang ngủ gà ngủ gật còn làm cho hắn giật bắn mình hét toán lên.
" MAAAAAAAAA!"
Làm trưởng quầy đang tính toán sổ sách trong phòng vội vã lao ra, nhìn thấy Đông Phương, trưởng quầy gõ lên đầu tiểu nhị một cái cốc.
" Ma cái đầu của ngươi." Sau đó lại quay sang cười nói với Đông Phương. " Xin lỗi khách quan, không biết ngài cần gì ạ để ta sai người mang lên phòng cho ngài."
" Không cần, cho ta mượn phòng bếp là được." Nói Đông Phương đặt một thỏi bạc lên quầy.
Trưởng quầy hớn hở cầm bạc dẫn Đông Phương vào sau bếp.
" Vật dụng ở đây khách quan cứ tùy ý sử dụng, còn việc gì cần giúp ngài có thể gọi tiểu nhị đến."
Thấy Đông Phương cũng không chú ý đến mình nữa, trưởng quầy cũng thức thời lui ra.
Vừa bước ra cửa phòng bếp, tiểu nhị liền lớn mật kéo trưởng quầy lại thì thầm.
" Ngài xem, vị kia có phải là cái đó, cái đó không, lần nào cũng bất thình lình xuất hiện. Hơn nữa đã ba ngày rồi mới bước ra khỏi cửa. Ngài nghĩ xem có người nào không ăn không uống mà vẫn khỏe mạnh như vậy không?"
Trưởng quầy lại gõ đầu tiểu nhị.
" Có phải ngươi đọc quá nhiều thoại bản rồi không, suốt ngày suy nghĩ linh tinh. Bộ người ta ở trong phòng ăn lương khô không được sao?"
" Cũng phải." Tiêu nhị gật gù ngẫm nghĩ.
Trưởng quầy cũng mặc kệ hắn, dặn dò hắn xem trừng tiệm cẩn thận rồi ngáp dài đi về phòng ngủ.
" Không đúng a, lúc ta dẫn y lên phòng, toàn thân y từ trên xuống dưới trống không làm gì có mang theo đồ." Tiểu nhị lạnh lạnh sống lưng.
Thính lực của Đông Phương không phải tầm thường, cuộc trò chuyện đây hắn nghe rõ tất cả. Đã ba ngày rồi ư? Tại sao cơ thể hắn không có một chút cảm giác đói khát nào cả hơn nữa còn sức lực cũng tăng gấp bội. Chẳng lẽ công pháp nam nhân kia đưa y còn có cả công dụng này?
Làm một tô mì đơn giản, từ trong không gian lấy ra một ít thịt để làm món ăn kèm, Đông Phương vừa suy nghĩ vừa mang lên cho Việt Thần.
Đông Phương chân vừa bước đến cửa, cửa phòng liền tự động mở ra, nam nhân vẫn còn nằm trên giường nhắm mắt.
" Để trên bàn đi."