Một lần đả tọa của Việt Thần cũng qua hơn ba tháng, linh thạch thượng phẩm xung quanh trở nên xám xịt, linh khí trong động lại trở về như lúc ban đầu. Ba tháng đối với người tu chân mà nói chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt, mở mắt ra thử vận chuyển linh lực trong cơ thể Việt Thần thầm nhíu mày. Kinh mạch sau thiên phạt và lần bế quan này quả thật đã mở rộng không ít, thế nhưng cảnh giới của hắn vẫn là kỳ độ kiếp chưa chính thức thành tiên, đã thế còn bị thiên đạo đặt cấm chế phong ấn linh lực. Suốt thời gian qua hắn cũng chưa tìm ra cách tháo bỏ hoàn toàn phong ấn này, xem ra cũng chỉ có thể từ từ tìm cách.
Tuy bị phong ấn linh lực không phải chuyện vui vẻ gì nhưng tâm trạng của Việt Thần lúc này rất tốt, hắn quyết định dạo chơi thế giới này trước chuyện khác tính sau. Ngâm mình trong hồ nước lạnh thư giãn toàn thân, từ trong không gian lấy ra một bộ y phục màu xanh thẩm mặc vào ra khỏi động. Đặt một trận pháp ẩn hình trước cửa động, Việt Thần đứng trên vách đá nhìn ra bên ngoài.
Đứng từ vị trí của Việt Thần nhìn ra xa có thể bao quát hết cảnh tượng dưới vực, bên ngoài trời đã tối thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị giác của người tu chân. Một cột khói lửa bay lên bên hồ nước bị vách đá che lấp ánh trăng. Sóng nước dập dờn có một người đang vuốt mái tóc đen dài ướt sũng làm lộ ra tấm lưng trắng nõn trong không khí.
“ Sao hắn lại quên mất con người có khả năng đập hắn ngất xỉu này nhỉ?” Việt Thần thầm nghĩ trong lòng. Lúc hắn còn miên mang suy nghĩ, người phía dưới đã khoác xong ngoài bào dùng nội lực hong khô tóc, từ dưới đống lửa đào ra một cục đất. Xác định một trăm dặm xung quanh hắn trừ người kia ra không còn ai khác, Việt Thần quyết định tìm y gây chuyện.
Thả người từ trên vách đá, lướt qua mặt hồ không lưu lại chút tàn ảnh Việt Thần nhanh chóng tiếp cận mục tiêu. Dừng lại phía sau người áo đỏ, Việt Thần hơi cúi đầu kề bên tai Đông Phương Bất Bại.
Việt Thần phà hơi nói: “ Lại gặp nhau.”
Ngay tức khắc thân ảnh màu đỏ dịch chuyển về phía trước cách xa mười bước quay lại đối diện với hắn. Việt Thần cúi đầu vân vê vật giữa hai đầu ngón tay.
Việt Thần tiếp tục mở miệng: “ Lại là vật nhỏ này? Ngươi không tìm thấy cái gì khác thú vị hơn sao?”
Từ lúc nghe được hơi gió bên tai, Đông Phương Bất Bại đã tự biết người tới không tầm thường. Có thể không một tiếng động đứng sau lưng y không phải ai cũng làm được, hơn nữa ở nơi vực thẩm này còn có ai khác rơi xuống mà còn sống sao? Nhìn thấy người trước mặt Đông Phương Bất Bại cũng không lấy làm ngạc nhiên chỉ thầm nghĩ xem mục đích hắn tới đây làm gì.
Đông Phương Bất Bại lên tiếng: “ Ngươi là ai? Ta có thù oán gì với ngươi?”
Theo như những gì y quan sát lần trước, hắn nhất định không phải nhân vật tầm thường, thậm chí y cảm thấy hắn còn không phải người. Ngay cả người cao ngạo như y đứng trước hắn vẫn cảm thấy được một áp lực vô hình khiến người kinh sợ. Lúc trước, thân y ở trong gian hồ cũng chưa từng gặp người như vậy, nếu là có thù sao y một chút ấn tượng cũng không có.
Còn dám mở miệng hỏi hắn và y có thù gì? Từ lúc hắn đặt chân lên đại thừa cũng chưa có ai có khả ngăn đập hắn ngất đâu! Việt Thần nhìn đến nơi phát ra giọng nói thanh thúy đầy đề phòng kia. Khác với trước đây lần này trên thân Việt Thần có mặc y phục đầy đủ mà người trước mặt cũng không chật vật như trước. Mất đi lớp phấn trắng lần đầu gặp mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra nhan sắc thật của mình. Vũ khí là một cây kim thêu, giọng nói bất phân nam nữ đến ngay cả khuôn mặt cũng yêu diễm đến vậy.
“Người là nam hay nữ vậy?” Không trả lời vấn đề người kia hỏi, Việt Thần lại mở miệng thắc mắc.
Việt Thần không biết câu hỏi này chạm đến chỗ nào của đối phương, mà từ trong đôi mắt hết sức e ngại cùng đề phòng kia bỗng chốc nổi lên sát khí. Một chưởng phong ập về phía hắn cuốn theo đá bụi bay đầy trời ẩn chìm bên trong là ba cây tú hoa châm cắt gió lao đến.
Việt Thần nhếch môi cười xùy một tiếng. Trong mắt hắn hành động này của Đông Phương Bất Bại thật ngu xuẩn, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Hắn phất tay ba cây kim thêu nhỏ bé cùng đất đá đều tan thành trăm mảnh. Đông Phương Bất Bại biết chiêu này không có tác dụng với hắn chẳng qua y chỉ tìm cho mình một đường lui. Vừa tung chiêu ra, Đông Phương Bất Bại liền nhanh chóng quay đầu lao thân về phía rừng cây. Nhưng chỉ được vài bước Đông Phương đã dừng lại, lần đầu tiên trong cuộc đời y cảm nhận được sự chênh lệch thực lực lớn đến như vậy.
Việt Thần ngồi vắt vẻo trên cành cây, tay trái còn cầm một bọc lá sen, tay phải thì cầm một chiếc đùi gà cắn thử một miếng.
Vừa nhai hắn vừa đánh giá: “ Cũng không tệ.”
Nhìn người dưới đất mở mắt phượng trừng hắn một lúc lâu rồi lại nhắm mắt cúi đầu một bộ dáng “tùy ngươi chém gϊếŧ” Việt Thần không khỏi thú vị. Vốn muốn tìm y đến thử linh lực, đùa chút rồi gϊếŧ, giờ thấy y như vậy hắn lại muốn đổi chủ ý. Vứt khúc xương gà, Việt Thần rảo bước đi đến. Đông Phương Bất Bại cũng ngẩn mặt nhìn hắn.
Đông Phương Bất Bại mở miệng: “ Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, không đánh lại người là ta vô dụng, chết cũng không hối.”
Việt Thần cũng không khách khí bóp lấy cần cổ trắng nõn của y tiện tay chùi luôn dầu mỡ đang bám lên tay lên khuôn mặt Đông Phương Bất Bại.
“ Thích chết như vậy sao?” Vừa nói lực tay càng siết chặt.
Khuôn mặt Đông Phương Bất Bại đã đỏ lên vì thiếu dưỡng khí nhưng đôi môi mỏng lại càng mím chặt không để lộ ra bất kỳ tiếng động gì, ấy thế mà lại làm lộ ra một vẻ đẹp quỷ dị. Vẫn không buông lỏng lực bàn tay, Việt Thần kéo Đông Phương Bất Bại lại gần đến khi chóp mũi của hắn, đến khi Đông Phương Bất Bại cảm nhận được hơi thở trầm thấp đầy nguy hiểm của nam nhân đang nắm lấy sinh tử của chính mình.
Việt Thần lại một lần nữa đặt lại câu hỏi: “ Thật không muốn sống sao?”
Tăng thêm một chút lực đạo trên tay, hắn cũng không ngại đùa giỡn con mèo nhỏ này, dù gì thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian. Dưới hơi thở tràn đầy uy hϊếp đôi môi mỏng sắp bị cắn đến xuất huyết cuối cũng phun ra một chữ -“Muốn.”
Việt Thần hài lòng nhếch khóe môi, lực đạo trên tay thả lỏng Đông Phương Bất Bại lập tức ngã sạp xuống mặt đất thở dốc, trên chiếc cổ trắng nõn liền lưu lại dấu vân tay bầm tím.
Đông Phương Bất Bại không phải là người không biết thời thế, y đã từng ẩn nhẫn mười mấy năm trời chỉ để đoạt giáo ngôi vị giáo chủ lại chỉ vì chút sơ xảy để cho bọn ngụy quân tử đắc ý. Sau một lúc giằng co, Đông Phương Bất Bại biết Việt Thần không có ý định gϊếŧ y. Với thực lực của hắn gϊếŧ y cũng chỉ như một cái lật tay nào cần tốn thời gian kéo dài hơi tàn cho y như vậy? Với việc chết ở đây để bọn ngụy quân tử bên ngoài tự tại không bằng y lựa chọn phục tùng kẻ mạnh, thu mình chờ thời, đông sơn tái khởi.
Chút tâm tư nhỏ này của y làm sao Việt Thần không nhận ra chỉ là hắn lười để ý hơn nữa làm cho một kẻ có tham vọng phải khuất phục vẫn hắn vẫn hứng thú hơn. Đông Phương Bất Bại nhanh chóng khôi phục lại hô hấp nhưng y vẫn không có ý định đứng lên, ai biết tên biếи ŧɦái kia còn định giở trò gì?
Việt Thần cúi đầu nhìn y lên tiếng: “ Không hỏi ta muốn làm gì sao?”
Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng trả lời: “ Ngươi muốn làm gì ta có thể ngăn cản sao?”
Khóe miệng Việt Thần nhếch cao hơn một chút, không ngại tán thưởng một câu: “ Ngươi cũng thú vị đấy. Dù ngươi không đủ tư cách nhưng ta vẫn khoan dung chấp nhận ngươi làm nô ɭệ cho ta.”
Nghe thấy những lời này, Đông Phương Bất Bại lập tức ngẩn đầu nhìn vào nam nhân anh tuấn lại làm cho người khác rét lạnh kia, rõ ràng là hắn không nói đùa, hắn cũng không cần phải nói đùa. Nụ cười của Việt Thần chưa bao giờ hạ xuống, đốt một lá phù ném trên mặt đất. Ngay khi lá phù tan thành tro bụi một vòng sáng với ký hiệu kỳ lạ hiện lên bao lấy Đông Phương Bất Bại.
Khi trận pháp hoàn thành Việt Thần lên tiếng: “ Nhỏ một giọt máu từ ngón giữa vào trận.” Việt Thần cố ý hạ giọng: “Nhỏ xong ngươi liền thành nô ɭệ của ta hết đời hết kiếp a~.”
Đông Phương Bất Bại biết y không còn đường lui. Một là y hạ mình, hai là nam nhân kia sẽ làm cho y hạ mình. Y cắn chặt môi cắt đứt đầu ngón tay nhỏ một giọt máu vào vòng sáng.
Trận pháp lấy nơi giọt máu nhỏ vào làm trung tâm nhanh chóng chuyển từ màu vàng sang màu đỏ. Những ký từ kỳ lạ dần dần bay lên ngưng tụ thành chữ.
“ Đông Phương Bất Bại sao? Ta nghĩ ngươi nên bỏ hai từ Bất Bại này rồi.” Nói rồi Việt Thần đưa tay xóa đi hai chữ trong không trung để lại hai từ Đông Phương.
Trong không trung liên tiếp hiện lên những dòng văn tự mà Đông Phương không hiểu được, mà giờ phút này y cũng không có thời gian để suy nghĩ. Trận pháp biến mất, Việt Thần biếng nhác cất bước quay về phía hồ nước.
Lướt qua ngươi Đông Phương, Việt Thần ra lệnh: “ Đứng lên!”
Cơ thể Đông Phương không tự chủ được mà làm theo mệnh lệnh. Chứng kiến rất nhiều điều kỳ quái từ trên người nam nhân kia, y không khỏi càng thêm đề phòng. Thân phận người này cuối cùng là như thế nào chẳng nhẽ y thật không phải người.
Như đọc được suy nghĩ của Đông Phương, Việt Thần lên tiếng: “ Ta thật không phải người thường.”
Đông Phương giật mình, nhìn bóng lưng phía trước, y lên tiếng hỏi lại: “ Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tưởng chừng giống như lúc trước không nhận được câu trả lời, nào ngờ lần này ấy vậy mà Việt Thần lại dừng bước quay đầu mở miệng: “ Là chủ nhân của ngươi!”
Nếu không phải do y không đánh lại hắn, y quả thực muốn tung một chưởng làm hắn tan xác.
Đi theo bóng lưng phía trước, Đông Phương hiếm khi suy nghĩ miên mang. Tại sao thân thể lại nghe lệnh nam nhân kia, y bị hạ cổ trùng sao? Không đúng, mọi thứ diễn ra dường như vượt ngoài tầm hiểu biết của y. Chẳng lẽ thật sư như lời nam nhân kia nói, hắn thật sự không phải người. Vậy không phải người thì hắn là gì? Yêu ma hay oan hồn? Còn cái vòng ánh sáng kia chẳng lẽ quả thực là khế nô trói buộc linh hồn, nếu không vì sao hắn biết tên y còn có thể điều khiển thân thể y?