Đại đội trưởng kiêu ngạo vuốt ve lấy hành tây của mình nói: "Điều đó không có khả năng, ở nơi này của chúng ta không ai có thể có loại hành ăn ngon hơn so với của tôi."
Giống hành tây của ông được đặc biệt lấy từ huyện Lân, hành tây ở đó có màu xanh nhạt dài, vị ngọt thanh, không giống như hành địa phương vừa cay vừa hăng mũi.
Bí thư Tống: "Ông đừng có đắc ý trước như vậy, cứ nếm thử xem."
Hành lá ở nhà Khương Vân mềm mại xanh mướt, có màu xanh nhạt tươi ngon mọng nước, mỗi lần ông nhìn thấy đều nhịn không được nuốt nước miếng.
Đại đội trưởng cầm lấy, cấu một ít lá hành ra nếm thử.
Ông vốn dĩ cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng khi lá hành vừa đưa vào miệng đã lập tức ngửi được mùi thơm nồng đậm độc quyền của hành lá.
Người không thích ăn sẽ cảm thấy hôi, nhưng nếu phải người thích ăn sẽ cảm thấy đó là một mùi hương độc đáo!
Ông lại nhét vào miệng nhai nuốt, đầu tiên là hương vị tươi mát của cây cỏ mang mùi vị thoải mái sảng khoái, ngay sau đó ở giữa lại có vị cay ngọt, ngọt thanh cay vừa phải, không đến mức làm cho người ta gay mũi chảy nước mắt. Ngược lại nó còn có đầy đủ vị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoang miệng, làm cho người ta tiết nước miếng nhiều hơn, ăn ngon thật!
Ăn ngon!
Ánh mắt ông sáng lên, gấp gáp chờ không nổi mà nhét hành lá xanh nhạt kia vào miệng, sột soạt một miếng thanh thuý mà nhai.
Đây là cái thứ hành lá thần tiên gì vậy!
Tôi có thể ăn cả một luống được!
Đừng ai ngăn cản tôi!
Bí thư Tống bắt lấy ông, chế nhạo nói: "Làm gì đấy, nó còn chưa lớn hết, đừng có lòng tham không đáy vậy chứ!"
Đại đội trưởng: "Mẹ Tiểu Hải, về sau tôi tới nhà cô mua hành nhé, trả tiền hay trả trứng gà đều do cô định đoạt."
Khương Vân cười rộ lên: "Là nhà trồng được, đại đội trưởng thích ăn thì cứ nhổ."
Ông Phúc: "Nhà con gái tôi không thiếu trứng gà, cậu cấp cho nó phiếu vải, phiếu đường hay phiếu công nghiệp gì gì đó là được."
Mấy thứ này mới là thứ tốt, có tiền cũng chẳng đổi được.
Đại đội trưởng sảng khoái đáp ứng: "Đồng ý!"
Ngón tay bí thư Tống chỉ vào ông nói: "Đúng là cái đồ tham ăn!"
Bà vợ ông muốn mua một cái máy khâu hỏi ông muốn phiếu công nghiệp, ông lại nói nông thôn không được phát phiếu công nghiệp, ông lấy nó ở đây ra?
Đại đội trưởng liếc mắt nhìn lại ông, lại cho một miếng hành lá vào miệng: "Đây là loại hành ngon nhất trên đời mà tôi từng ăn!"
Ông hỏi Khương Vân có hạt giống hay không, còn có thể trồng nhiều một loại khác: "Nếu như còn nhiều chúng ta còn có thể đưa lên gửi tới trong thành phố, lúc đó có thể kiếm thêm được phiếu nữa."
Nhiệm vụ trồng rau dưa về cơ bản đều ở bên ngoại ô công xã phụ trách, có thể nhận được phân hoá học, phiếu mua hàng nông nghiệp cùng nhiều loại phiếu khác nhau.
Bên ngoài công xã nếu như muốn tặng lương thực vào thì đều là những sản phẩm đặc biệt mà nhóm lãnh đạo thích.
Ví dụ như đất đai ở công xã huyện Lân rất đặc biệt, có thể trồng ra những loại rau chân vịt đỏ, vị ngon lại giàu chất dinh dưỡng, chẳng những được vận chuyển lên những thành phố lớn mà còn được xuất khẩu trực tiếp sang Nhật Bản để quốc gia kiếm tiền ngoại hối.
Bọn họ cũng chẳng cầu được xuất khẩu chỉ cầu có thể bán được trên thành phố, hành tây trong nước tiêu hao một lượng rất lớn, nếu như có thể có được một chủng loại tốt như kia cũng sẽ có thêm được cơ hội kiếm thêm khoản thu nhập.
Hiện tại vẫn chưa cho làm buôn bán cá nhân, vẫn đang cổ vũ buôn bán theo tập thể.
Bí thư Tống cùng ông Phúc đều cảm thấy rất đúng.
Bọn họ hỏi Khương Vân trồng giống loại gì, phải chăm sóc thế nào, làm sao mà khi nó trưởng thành lại ăn đặc biệt ngon như vậy? Có thể làm cho đại đội trưởng khen là loại ăn ngon nhất trên đời, vậy khẳng định không cần phải bàn cãi.
Khương Vân biết đây là hiệu quả của linh tuyền.
Nếu như đang ở nền khoa học sinh thái nông trường hiện đại, cô sẽ nói đây là một giống loại mới được các nhà khoa học nông nghiệp phát triển ra. Nhưng lúc này cô chỉ có thể nói là do khí hậu của năm trước, cũng do chất lượng đất đai ở đây cùng sự chăm sóc tỉ mỉ của cô nên khi hành mọc ra mới ăn đặc biệt ngon.
Cây trồng có thể thông qua đó chọn những thứ ưu tú nhất, cùng những biện pháp thúc đẩy quá trình tiến hoá để có loại giống loại tốt.
Bọn họ hỏi Khương Vân còn hạt giống nữa không, có thể trồng được bao nhiêu loại ở đây.