Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 49: Mày không bằng chị mày rồi?

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Thẩm Thu Bình chợt bừng tỉnh, bà vội vàng đi sang phía đối diện Thu Thu, hai mẹ con chặn hai đầu bụi cây, mới một hồi, cả đàn gà rừng mập mạp đã bị trói lại, nhất là con gà dẫn đầu, béo đến nặng trĩu cả tay. Thẩm Thu Bình ước lượng nó phải nặng chừng hai ba cân, còn nặng hơn cả đám gà được nông dân cung phụng trong chuồng hằng ngày.

Thẩm Thu Bình vơ lấy một nắm cỏ rồi xoắn nó lại thành một cái dây dài, dùng dây cỏ trói chân đàn gà con lại thành một chuỗi năm con, phía trước là con gà mập mạp dẫn đường.

Xong xuôi mọi việc, Thu Thu nắm dây cỏ đi phía trước, phía sau là một chuỗi gà rừng lóc chóc chạy theo, trông đến là lạ.

Thẩm Thu Bình chính tay bắt lũ gà cùng Thu Thu còn chưa kịp hoàn hồn: "Sao tự dưng con gái tôi lại hay gặp may thế này!”

Hai ngày trước vừa nhặt được một tổ trứng gà, hôm nay lại nhặt được luôn cả một đàn gà còn sống nguyên con, không biết được vị tổ tiên nào phù hộ nữa!

Lấy chồng bao năm, năm nào cũng về nhà mẹ đẻ, con đường này cũng đi không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần nhặt được thứ gì trên đường cả!

Thu Thu cong mắt, mềm giọng nói: "Mẹ, mình tặng hết đàn gà này cho ông ngoại nhé, mẹ cũng đừng buồn nữa nha mẹ!”

Thẩm Thu Bình cảm thán trong lòng, bà xoa xoa gò má của Thu Thu rồi hôn con một cái: "Đúng là ngôi sao may mắn của mẹ!”

Thu Thu lớn từng này mà vẫn được mẹ hôn nên ngượng lắm, tai cô đỏ hết cả lên, nũng nịu gọi: "Mẹ!”

"Ơ kìa, còn thẹn thùng với mẹ à? Dù con có lấy chồng rồi thì mẹ vẫn được hôn con gái mẹ đấy nhé!"

Có lẽ là chuyện quà mừng sinh nhật đã được giải quyết nên nụ cười trên mặt Thẩm Thu Bình rạng rỡ hơn bao nhiêu, ngữ khí lúc nói chuyện cũng sáng sủa hơn hẳn.

Nhờ có đàn gà rừng mập mạp mà suốt quãng đường còn lại, nụ cười chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt ba mẹ con.

Leo qua ngọn đồi là đến đội sản xuất Khang Trang. Đội sản xuất Khang Trang có quy mô lớn hơn đội sản xuất Cờ Đỏ, lại gần ủy ban xã nên ở đây tập trung rất nhiều hộ gia đình.

Điều kiện của các gia đình định cư ở đây cũng sung túc hơn bên đội sản xuất Cờ Đỏ.

Nhà họ Thẩm chuyến đến đã mấy mươi năm nên Thẩm Thu Bình cũng sống ở đội sản xuất Khang Trang khá lâu.

Mà nhờ lấy chồng gần nên dù đã thành con dâu nhà người ta, bà vẫn thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ, thành ra các thím hay tụ tập tán phét ở đầu thôn đều biết Thẩm Thu Bình.

"Ái chà chà, Thu Bình về rồi đấy à. Đây chính là khách quý của nhà họ Thẩm đó nha!" Thím Lý ngồi xổm ngay đầu thôn vừa nhìn thấy ba mẹ con là la làng lên ngay. Thím ta đang khâu đế giày, khâu xong cái nào thì bỏ vào trong giỏ, bận làm còn không quên nghía vào giỏ đồ của Thẩm Thu Bình: "Thu Bình mang thứ gì cho ba cô đấy? Thím thấy chị gái mày mang theo bánh ngọt gì đó quý lắm với cả ít đường nâu đấy. Úi giời, nghe bảo tốn mớ tiền đấy!”

Thẩm Thu Bình cười cười, bà biết mấy thím ở đây đều thích hóng hớt mấy cô con gái đã đi lấy chồng đến lúc về nhà thì mang theo quà cáp gì, chỉ thế thôi mà mấy thím buôn chuyện được cả nửa năm luôn, bà chỉ nói: "Không có thứ gì tốt đâu, thím cũng biết mà, nhà chồng cháu không giàu sang gì, toàn đồ bình thường trong khả năng thôi!”

“Chậc, mày không bằng chị mày rồi, chị mày toàn xách đồ đắt tiền về biếu ba mẹ không à!”

Thẩm Thu Bình thản nhiên: "Vâng, nhà cháu không có điều kiện bằng chị ấy!”

Người bên cạnh không chịu nổi vội khuyên cô: "Đừng nghe thím Lý mày nói lung tung làm gì, con gái về thăm ba mẹ, dù đi tay không thì ba mẹ vẫn mừng à!” Nói xong, bà ấy còn cố ý hỏi thím Lý: "Thím Lý, hôm nọ con gái thím về, con bé biếu gì hai cụ thế?”

Đến lượt thím Lý không nói lời nào, bà nhấp nhổm dời cái ghế lên trước. Đứa con gái nhà thím ta nghèo đến nỗi manh áo còn chẳng có mà mặc, không kéo nhau về xin thêm đã là may mắn lắm rồi, biếu cái gì mà biếu.